Ngón trỏ của Tống Vân Giai lướt qua đầu mũi, môi và yết hầu rồi rồi chàng giữ chặt cổ ta.
Chỉ cần chàng muốn thì có thể bóp cổ ta chết ngay lập tức.
Lưu Nguyệt quỳ trên mặt đất xin tha:
- Điện hạ, đây đều là lỗi của nô tỳ, người đừng làm nương nương bị thương…
Tống Vân Giai đá cô ấy một cái, rồi chàng uy hiếp ta:
- Nếu như con của cô không còn, cô nhất định sẽ chôn ngươi theo nó.
- Bên cạnh ngươi có loại chó nô tỳ gan to bằng trời này, cô sẽ là người đầu tiên lấy mạng cô ta.
- Còn về ngươi, Thẩm Thư Dư ngươi khiến cô đau lòng, cô sẽ không giết ngươi.
- Cô có rất nhiều cách để khiến cho ngươi sống không bằng chết.
Ta mỉm cười, cười đến nỗi miệng cứng đờ còn đôi mắt đau xót.
Tống Vân Giai à, tự tay ta giết chết đứa con của mình, ta còn không đau hơn chàng sao?
Ta tát vào mặt chàng và chất vấn với giọng nghẹn ngào:
- Ta sinh ra nó, rồi sau đó đợi nó bị thê thiếp của người đánh mắng hay đợi nó chạy đến hỏi ta tại sao cha nó yêu quý những đứa con khác nhưng lại không yêu quý nó à?
Tống Vân Giai, tại sao ta phải sinh con cho một người đàn ông không yêu thương mình chứ?
Nếu chàng không yêu ta nữa, chàng yêu kẻ khác rồi thì hãy cứ yêu họ đi.
Nhưng chàng không nên chà đạp lên sự chân thành của ta, thậm chí cả sự tôn trọng cơ bản nhất người cũng không dành cho ta.
Chàng khiến cho ta cảm thấy như tình cảm của ta không đáng một xu, và ta chính là kẻ hèn mọn nhất trên đời này.
Ta rất hận chàng.
Ta nổi khùng lên mắng chàng:
- Nếu như một ngày nào đó ta chết, thì ta chết cũng không thể nhắm mắt được! Muốn con của ta bị các ngươi ức hiếp sao? Người nằm mơ đi!
Hoàng hậu sinh ra Tống Vân Giai qua đời từ rất sớm, nên chàng hiểu rõ nhất cảm giác không có mẹ là như thế nào.
Trên mặt chàng có hai vết xước, đôi mắt đỏ bừng rồi tức giận nghiến răng.
- Ngươi đang nói lung tung cái gì thế!
- Nhi tử của cô, tự cô sẽ đặt nó trong tay mà yêu thương nó cả đời.
- Cô sẽ cho nó quyền lực, cho nó của cải chỉ cần nó muốn và chỉ cần là thứ cô có.
Đôi mắt của chàng rất sáng, ánh mắt lại kiên định như vậy.
Tống Vân Giai à, suýt chút nữa ta lại bị chàng lừa rồi.
Nô tỳ bên cạnh Dao Nương vội vàng lao vào rồi hét lên:
- Điện hạ, cô nương cứ khóc mãi làm thế nào cũng không dỗ được, cô nương bảo rất nhớ ngài…
Ta đột nhiên cảm thấy rất khóc chịu, đầu lại bắt đầu đau nhức.
Ta ném chiếc gối lên đạp mạnh vào tường, tạo thành một tiếng “bộp” rất lớn, cuối cùng tiếng khóc sát vách của Dao Nương cũng dừng lại. - Bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT và Fanpage: TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích -
- Tống Vân Giai à, nếu như người muốn có đứa trẻ này vậy thì được thôi, hãy để cho Dao Nương biến mất đi.
Tống Vân Giai nheo mắt lại giống như chàng vừa nghe được một mẩu chuyện cười, chàng khẽ cười.
Rồi cảnh cáo ta:
- Thẩm Thư Dư, đừng động đến Dao Nương.
- Nàng ấy không phải ngươi, nàng không có nhiều tâm tư như vậy, cũng không bẩn thỉu đến mức làm khó một đứa trẻ.
- Nếu như ngươi luôn không thể hòa hợp với nàng ấy, vậy đợi sau khi sinh con ra nó sẽ được đưa cho thái hậu nuôi dưỡng.