[ZHIHU] Thư Dư

Chương 4


1 tháng

trướctiếp

Sau khi cơn sốt đã giảm bớt, ta đã tìm ra nguyên nhân của căn bệnh, nhưng thỉnh thoảng ta lại bị đau đầu.

Ta không muốn để Lưu Nguyệt lo lắng, nên đã lén lút tìm người đến khám.

Đại phu hỏi ta trước kia có từng bị thương hay không.

Ta nhớ lại cái đêm mà Tống Vân Giai trở về, Dao Nương đã đẩy ngã ta một cái và ta đã bị đập đầu.

Đại phu bảo rằng, nếu như nặng hơn một chút thì có lẽ ta sẽ chẳng còn nhớ điều gì nữa.

Ông ấy muốn ta chăm sóc cơ thể thật tốt, ông ấy còn bảo rằng “ta có thai rồi”.

Ta đã mang thai được hơn hai tháng trước khi Tống Vân Giai mất tích.

Ta đặt tay lên bụng, nhưng lại chẳng cảm nhận được gì cả.

Đại phu cười rồi bảo:

- Hiện tại đứa trẻ vẫn còn nhỏ, có lẽ ….nó chỉ bằng một hạt đậu phộng mà thôi.

Thật đáng yêu.

Tiểu tử à, ta thật muốn sinh con ra, ta rất muốn làm nương của con, ta rất muốn cùng con trưởng thành.

Nhưng con lại đến không đúng lúc rồi.

Con có biết không?

Ta là một người phụ nữ không có người nhà chống lưng, lại không được phu quân yêu thương, nếu như con trở thành con của ta, thì sau này con sống sẽ rất vất vả đấy.

Ta không muốn con bị rôm sảy khi vào ngày hè, không muốn da con bị nứt nẻ vào ngày đông, ta không muốn con phải ngồi xổm trước cửa bếp nhặt thức ăn thừa để ăn, và càng không muốn con bị huynh tỷ đệ của mình trói vào dây rồi dắt đi dạo như một con chó.

Con đừng nghĩ rằng ta đang đùa với con, ta thực sự đã lớn lên như vậy.

Ta nắm chặt túi thuốc phá thai rồi nhờ Lưu Nguyệt đi sắc nó. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Sau đó ta cởi giày rồi trèo lên giường nằm cuộn tròn, như vậy thì ta có thể ôm lấy hạt đậu phộng nhỏ ở trong bụng rồi.

Hãy cho ta một cơ hội, để ta ru con ngủ, để ta có thể làm nương của con.

Con ngoan à, sau này hãy nhớ kỹ hãy tìm một gia đình tốt trước rồi hẵng đầu thai nhé.

Không cần vinh hoa, không cần phú quý, chỉ cần ăn no mặc ấm, gia đình bạn bè hòa thuận, và có được rất nhiều rất nhiều tình yêu thương.

- Bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT và Fanpage: TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích -

Khi ta tỉnh dậy, bên ngoài trời đã tối rồi.

Nhưng căn phòng được thắp đèn, ta khóc rồi mở mắt ra thì trông thấy Tống Vân Giai đang ngồi bên cạnh giường.

Trước kia chàng từng nói thích ngắm dáng vẻ lúc ngủ của ta, nói rằng khi ngủ ta ngoan như một chú thỏ vậy.

Ta thích ngủ nướng, mỗi ngày khi chàng hạ triều và trở về phủ, thì ta vẫn chưa dậy.

Nhưng chàng chỉ chống cằm ngồi bên cạnh giường rồi đợi ta tỉnh dậy.

Có một khoảnh khắc mơ hồ, ta còn tưởng rằng Dao Nương chỉ là một cơn ác mộng của ta mà thôi.

Ta vươn tay về phía Tống Vân Giai, nắm  chặt đôi tay chàng và nhẹ nhàng gọi chàng:

- Điện hạ…

Nhưng chàng bất ngờ kéo ta dậy, chàng kéo khiến ta rất đau đớn.

Chàng hất thuốc phá thai vào mặt ta, rồi cười khẩy hỏi:

- Đã tỉnh chưa?

Ta bị giật mình một cái.

Tống Vân Giai nghiến răng, chàng hận không thể nuốt sống ta.

Chàng bóp chặt cằm của ta, rồi nói từng câu từng chữ:

- Thẩm Thư Dư, con của cô đến lượt ngươi không cần sao?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp