[ZHIHU] Thư Dư

Chương 1


1 tháng

trướctiếp

Tống Vân Giai bỗng nhiên chẳng còn yêu ta nữa.

Chàng biến mất một tháng, đến khi quay về thì bên cạnh chàng lại xuất hiện thêm một cô nương với gương mặt xinh đẹp.

Đêm hôm đó trời mưa tầm tã.

Ta bị sốt nhưng vẫn ôm lấy những lá thư chàng từng viết cho ta, rồi đọc đi đọc lại nhiều lần.

Rồi đột nhiên có người hét lớn:

- Thái Tử điện hạ đã trở về rồi!

Ta hoảng loạn thất thần chạy ra ngoài.

Chân ta rất yếu, chạy được nửa đường thì bị ngã một cái nên cả người đều dính bùn, và còn rơi mất giày nữa.

Tống Vân Giai đang đứng ở trước cửa phủ Thái Tử.

Những chiếc lồng đèn được treo trên cao chói sáng phát ra thứ ánh sáng vàng óng, chiếu lên người chàng, đẹp đến mức giống như một giấc mộng vậy.

Thế nhưng, chàng đang ôm một cô nương khác ở trong lòng.

Cô nương ấy bị bong gân, đang dựa vào ngực chàng rồi e thẹn nói:

- Tống Vân Giai người thả em xuống đi, ở đây có nhiều người như vậy em không cần người ôm em, thật là mất mặt quá đi!

Ta đột ngột dừng bước, cổ chân ta giống như đang bị một sợi xích nặng quấn vào, không thể đi được nữa.

Ta nghe thấy Tống Vân Giai cười cợt nói:

- Dao nương, nếu nàng còn dám gọi cả họ tên cô lần nữa, thì cô sẽ xẻo lưỡi nàng đó.

- Bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT và Fanpage: TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích -

Chàng nói chuyện không một chút nể nang, nhưng ta nhìn thấy rõ cánh tay chàng ôm cô ả càng chặt hơn. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Đêm nay gió thật sự rất mạnh, chàng lo cô ả sẽ bị lạnh.

Đột nhiên ta nhớ lại lúc niên thiếu, ta cũng từng gọi cả họ lẫn tên của chàng là “Tống Vân Giai…Tống Vân Giai”.

Trước kia chàng cũng từng nói rằng, muốn “xẻo lưỡi” của ta.

Cuối cùng chàng vì ta mà đánh nhau với người khác, ép ta gả vào phủ Thái Tử.

Tống Vân Giai chỉ “miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo” với người chàng yêu.

Nhưng hình như chàng đã yêu người khác mất rồi.

Ta tiến lên vài bước thẫn thờ đưa tay ra muốn chạm vào chàng.

Ta ước rằng chuyện Tống Vân Giai đã yêu người khác, chỉ là một cơn ác mộng sẽ biến mất sau khi ta tỉnh dậy.

Nhưng Dao Nương đã đẩy ta ra một cách tàn nhẫn.

Cô ả nhìn ta với ánh mắt khinh thường rồi nói:

- Tống Vân Giai, thái tử phi của người suýt chút nữa đã làm bẩn quần áo của em.

Ta vô tình vấp phải bậc cửa và bị ngã đập phía sau đầu, ta chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt tối sầm lại, rồi không biết tại sao mình lại bị nôn một bãi.

Thế nhưng ta lại nghe thấy Tống Vân Giai nói:

- Dọn dẹp sạch sẽ đi, đừng làm bẩn gạch của phủ Thái Tử.

Ngày xưa trong lòng chàng chỉ có mình ta, nhưng giờ đây chàng lại nhìn ta một cách đầy lạnh lùng.

Hóa ra mọi chuyện đều là thật.

Tống Vân Giai đã trở về rồi, nhưng chàng không còn yêu ta nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp