Tống Vân Giai nói rằng nếu như cái bụng này của ta gặp vấn đề gì, thì những kẻ hầu hạ trong viện của ta một người cũng không thể sống yên.

Mấy nô tỳ đều sợ hãi, hơn chục cặp mắt thay phiên nhau nhìn ta,  họ sợ ta nghĩ không thông nên muốn kéo bọn họ cùng chết chung.

Bọn họ đều rất ngốc, họ không biết rằng ta vui mừng đến mức nào.

Thái hậu rất yêu trẻ con, ở bên cạnh bà ấy lại rất “sạch sẽ”  Lạc nhỏ có bà ấy chăm sóc, thì ta yên tâm hơn bất cứ ai khác.

Thỉnh thoảng ta cũng không đành lòng, mà rơi nước mắt khi chạm vào cái bụng này của mình.

Sau đó ta bò dậy, ôm lấy giỏ kim chỉ thức đêm thêu những đôi giày nhỏ, chiếc yếm và mũ cho đứa trẻ của mình…

Lưu Nguyệt không chịu đựng được liền một cái tắt hết đèn trong phòng, sau đó mấy nô tỳ khác liền dìu ta lên giường.

- Nương nương, người hãy ngủ đi. Ở bên thái hậu ăn sung mặc sướng, tiểu điện hạ sẽ không chịu thiệt đâu.

…Đúng vậy, đứa trẻ của ta nếu như sống với thái hậu nó sẽ trải qua một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Ta sẽ không còn sợ nó bị đói bị lạnh, ta chỉ sợ nó sẽ nghĩ rằng cha mẹ không cần nó nữa, sợ nó trốn một góc rồi lặng lẽ tủi thân.

Ta muốn để nó mặc những bộ quần áo mà ta đã may, rồi đứng chống nạnh khoe trước mặt kẻ khác:

- Nhìn này, đây là con hổ nhỏ mà nương đã thêu cho ta đây.

Ta phải tìm cách khác để ở bên cạnh nó.

Ta đang nằm trên giường không ngủ được, thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng động ở sân, là Tống Vân Giai.

Chàng thắp đèn rồi vào phòng, uống rượu và say sưa ngồi trên bệ kê chân, còn với lấy ngón tay của ta mà đùa nghịch.

Ta giả vờ xoay người rồi rụt tay lại.

Ánh mắt của chàng nhìn sau lưng ta rất lâu, rồi chàng rất cố chấp nắm lấy tay ta và treo thứ gì đó lên ngón tay.

Ta mở mắt nhìn xung quanh một cái.

…là đôi giày bằng vải của đậu phộng nhỏ.

Tống Vân Giai ở trong phòng trêu chọc ta rất lâu.

Chàng ngồi trước bàn trang điểm, đối diện với tấm gương đồng, cầm chiếc mũ hình con hổ mà ta đã làm cho con mình, rồi cố gắng đội lên đầu chàng.

Ta thực sự muốn nhảy ra mà đánh chàng một trận. - Bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT và Fanpage: TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích -

Nhưng chàng đứng đó một lúc rất lâu, rồi cởi mũ ra nhìn qua một cái rồi lẩm bẩm:

- Không phải đầu cô to, mà là loại vải này không bền… ( truyện trên app T Y T )

Vừa nói chàng vừa lén lút nhìn xem ta có đã tỉnh hay chưa.

Có lẽ ta nên mỉm cười với chàng rồi nói vài lời dí dỏm, và biết đâu còn có thể đợi chàng hồi tâm chuyển ý.

Nhưng Tống Vân Giai à, ta không sẵn sàng.

Ta không muốn đợi chàng nữa.

Ta nhắm mắt lại rồi khẽ nói:

- Tống Vân Giai à, sau này người đừng đến đây nữa.

Chàng im lặng một lúc, ném chiếc mũ đã dãn ở trong tay lên bàn rồi bước đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play