Viện của Dao Nương ở ngay cạnh viện của ta.

Mái nhà của cô ả lợp ngói tráng men, trên mái hiên còn treo đèn hoa sen.

Cô ả muốn thứ gì thì Tống Vân Giai đều sẽ làm cho ả.

Cô ả nói gì thì chàng cũng đều đồng ý.

Tiếng cười nói của cô ả thường xuyên qua vách tường, rồi tiến sâu vào tai ta.

Ta bắt đầu mất ngủ cả đêm, tóc cũng rụng cả mảng lớn.

Ta trốn trong phòng, cuộn chăn lên và bịt tai lại.

Ta lại nhớ tiểu nương của ta rồi.

Khi còn nhỏ, lúc chưa sinh tiểu đệ cuộc sống dù khó khăn nhưng mỗi đêm chỉ cần bà ấy ôm ta, thì ta sẽ có thể ngủ rất ngon.

Ta muốn được bà ấy ôm lấy ta.

Ta do dự mãi rồi viết một lá thư cho tiểu nương, trong thư ta viết muốn về nhà thăm bà ấy.

Ngày nhận được thư trả lời, vừa hay cũng chính là sinh thần của ta.

Ta mong đợi mở lá thư ra, đọc thầm và lo lắng dưới ánh nến mờ ảo, khóe miệng mỉm cười lại từ từ hạ xuống.

Tiểu nương muốn ta phải nghe lời, bà ấy bảo rằng ta phải hầu hạ thật tốt cho Tống Vân Giai, thì bà ấy với tiểu đệ ở nhà mới có tiếng nói.

Bà ấy muốn ta đừng khóc mà cũng đừng làm loạn, bà ấy bảo rằng những ngày khó khăn khổ sở rồi sẽ qua ngay khi ta chịu đựng được chúng, chỉ trong chớp mắt thôi rất nhanh sẽ qua.

Nhưng bà ấy quên nói nhớ ta, quên bảo ta hãy tự chăm sóc cho bản thân thật tốt, quên chúc ta sinh thần vui vẻ mãi mãi bình an.

…Tiểu Nương à, người có biết không? Con rất đau đấy.

Giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, những ngày tháng giữ thể diện ấy, thật sự rất khó chịu mà.

Người nghe thấy không, Dao Nương lại đang khoe khoang với con đấy!

- Cái trâm này thật đẹp!

- Tống Vân Giai à, hôm nay cũng không phải là sinh thân của em, sao người lại tặng em quà vậy? Người thích em đến thế sao!

Ngay cả qua một bức tường ta cũng biết, cô ả đang ôm lấy cánh tay của Tống Vân Giai đung đưa và làm dáng vẻ nhõng nhẽo đáng yêu. - Bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT và Fanpage: TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích -

Ta bưng bát mì trường thọ ở trên bàn lên rồi nhét một miếng lớn vào miệng, sau đó vừa ăn vừa cười một cách khoa trương.

- Ngon quá, Lưu Nguyệt em làm món này thật sự rất ngon đấy.

- Và còn có cả đôi giày mà tiểu nương đã thêu tặng ta, chúng thật là đẹp!

Ta nghĩ, nếu như có kẻ muốn nghe thấy ta khóc thì ta vẫn phải cười thật to.

Lưu Nguyện, em đừng nhìn ta với ánh mắt thương hại như vậy.

Cây đào nhỏ trong viện bị gió thổi rất lớn, tạo ra tiếng xào xạc, những cánh hoa rơi rì rào rồi rơi xuống mặt đất.

Ta bảo với Lưu Nguyệt:

- Em thấy không, chúng đang khóc đấy.

Tống Vân Giai trồng một vườn đào nhỏ cho Dao Nương, và chúng đều được cắt tỉa chăm sóc tỉ mỉ gọn gàng.

So với của bọn họ, thì cây đào bé nhỏ của ta trông chẳng khác gì một đứa trẻ hoang dã không người chăm.

Gốc cây muốn tỉa thế nào thì tỉa, còn cành thì muốn nắn như nào thì nắn.

Tống Vân Giai cũng từng sai người đến để tỉa tót và chăm sóc cho nó, nhưng đã bị ta mắng một trận.

Làm người đã phải chịu rất nhiều gò bó rồi, nếu đã làm một cái cây thì hãy để nó sống tự do tự tại đi.

Tống Vân Giai vì một cây đào nhỏ mà bị mắng, nên chàng thường xuyên nhìn nó với vẻ không hài lòng, chàng luôn ở sau lưng ta bảo nó là “đồ xấu xí”.

Đào nhỏ à, em thật ngốc.

Chàng đã không thích em, vậy mà em vẫn còn nhớ chàng sao.

Ta thật hy vọng em sẽ không bao giờ biết.

Chàng đã có một cây đào nhỏ khác rồi, chàng chẳng cần em nữa đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play