Mang Không Gian Vật Tư Xuyên Đến Cổ Đại Nuôi Dưỡng Vương Gia Tàn Phế Cùng Hai Bé Con

Chương 65


2 tháng

trướctiếp

Sau khi Tô Tịch Oanh dặn dò xong, lại đi đến bên cạnh Tiêu Tẫn, nàng lấy ám tiễn và một cây chủy thủ đưa cho hắn: "Chút nữa ta sẽ đi ngược về để tìm người, ngươi tự mình cầm lấy để phòng thân."

Tiêu Tẫn nhìn thấy vũ khí, cau mày: "Được, tự ngươi cũng phải cẩn thận."

"Ừ."

Tô Tịch Oanh ngẫm nghĩ một lúc, vẫn đeo vòng tay xung kích lên tay hắn, nói rõ cách dùng cho hắn.

Tiêu Tẫn nhìn vòng tay, khẽ nhếch khóe môi nhưng không hỏi nhiều.

Tô Tịch Oanh nói xong thì đứng dậy muốn rời đi, hắn lại kéo tay nàng lại.

Tô Tịch Oanh nghi hoặc, quay đầu: "Sao vậy? Vẫn không biết cách dùng sao?"

Tiêu Tẫn lắc đầu: "Trên đường đi, bất luận xảy ra chuyện gì cũng cần ưu tiên bảo vệ bản thân."

Tô Tịch Oanh gật đầu: "Ta biết rồi."

Nói xong, Tô Tịch Oanh gọi Bạch Sương và Lâm Thù Du đến trước mặt, đeo vòng tay lên tay họ, sau khi nói rõ cách sử dụng cho họ, thì cởi dây cột ngựa trên xe ngựa nhỏ xuống, xe ngựa để cho hai con bò kéo.

Sau đó đội ngũ đi đến một tảng đá lớn, Tô Tịch Oanh tránh tầm nhìn của mọi người đi luồn đằng sau tảng đá lớn, đợi đến khi đội ngũ đã đi qua, nàng mới quay người chạy về phía con đường khi nãy đi đến.

Những phạm nhân đi ở cuối đội ngũ nghe thấy đằng sau có tiếng động thì chầm chậm quay đầu, nhìn thấy bóng dáng của Tô Tịch Oanh rời đi thì ánh mắt trở nên lạnh nhạt.

"Tìm người chặn đường ả đàn bà đó lại, đừng để ả ta trở về nữa."

Những người bên cạnh nghe vậy thì cười nhạt: "Đảm bảo ả ta có đi không về."

Ngày hôm qua khi Giang Dương rời đi, Tô Tịch Oanh có đặt một chiếc máy cảm ứng trong người hắn ta, chỉ cần trong phạm vi mười cây số thì nàng có thể cảm ứng được sự tồn tại của hắn ta.

Tốc độ lúc đầu của đội ngũ không hề nhanh, bọn họ đi cả một ngày, chạy ngựa hai canh giờ đã có thể đuổi kịp.

Tô Tịch Oanh đã chạy một mạch bốn canh giờ vẫn không thấy Giang Dương trong phạm vi cảm ứng của mình.

Nàng thắng ngựa lại, không lẽ Giang Dương đã đi lạc rồi?

Khi Tô Tịch Oanh vừa chuẩn bị tiếp tục đi tìm người, đột nhiên có một trận bão cát cuộn cả trời đất lại, cát bụi che trời lấp đất, một chút ánh sáng ban ngày còn sót lại cũng bị che lấp.

Tô Tịch Oanh nhanh chóng dùng vải bố che mũi, kéo ngựa đi vào không gian để chống bão cát.

Sau khi vào không gian, Tô Tịch Oanh giũ sạch cát trên cơ thể, rồi lấy một ít cỏ khô và nước để đút cho ngựa.

Bây giờ nàng đã không ra ngoài được, nên nàng dứt khoát ngồi xuống nghỉ ngơi.

Lúc này, ở ngoài vùng bão cát, có mười mấy người bao vây lấy vị trí khi nãy của Tô Tịch Oanh.

"Kỳ lạ thật, người đâu rồi, rõ ràng khi nãy vừa thấy người ở đây cơ mà?"

Lúc những người này đến gần thì lại không thấy bóng dáng của Tô Tịch Oanh đâu.

"Không lẽ đã chạy rồi? Bão cát lớn như thế này, chúng ta cũng không nhìn thấy được."

"Ả đàn bà thối tha, đuổi theo mau."

Lúc Tô Tịch Oanh ra khỏi không gian thì bão cát đã đi qua rồi, nàng lên ngựa tiếp tục tìm kiếm.

Vào lúc trời sắp tối, thì máy cảm ứng lại có phản ứng.

Sau khi Tô Tịch Oanh phân biệt phương hướng, nàng nhanh chóng thúc ngựa đi về hướng máy cảm ứng phản ứng ngày càng mạnh.

Ở bên phía đội ngũ, mãi đến khi gần đến nơi Lý Đạt mới lệnh cho đội ngũ dừng lại.

Triệu ma ma thấy mấy đứa nhỏ đều ngủ cả rồi, nên không bế chúng xuống xe ngựa nữa.

"Tối nay ta sẽ nấu một ít thịt khô với cháo, mọi người ăn cùng với chút lương khô là được." Đi đến giờ này mọi người đều mỏi mệt cả rồi, ăn sớm một chút là có thể nghỉ ngơi.

Tôn đại nương từ xe ngựa đi xuống, từ buổi trưa bà ta đã phát hiện hình như Tô Tịch Oanh không có ở đây, lúc này xuống xe, bà ta đi thăm dò khắp nơi, quả nhiên không nhìn thấy bóng dáng của Tô Tịch Oanh đâu.

Bà ta sáp vào người Trương Thuý Nương: "Này quả phụ, mụ dạ xoa kia đâu rồi, sao lại không thấy nàng ta đâu nữa."

Vẻ mặt Trương Thuý Nương có chút khó coi, nhưng không hề phát tiết ra: "Nếu như ngươi không biết nói chuyện thì đừng có nói." Nói xong cũng không quan tâm bà ta, quay đầu đi giúp đỡ Hạ Thủ Nghĩa.

Tôn đại nương phản bác: "Một quả phụ thì giả vờ gì chứ."

Tiêu Tẫn ngồi trên xe ngựa, vẻ mặt cảnh giác nhìn xung quanh.

"Lão, lão gia ăn cơm tối thôi."

Dưới xe phát ra tiếng nói như tiếng vo ve của muỗi, Tiêu Tẫn nhìn xuống, thì thấy Vương Phù Dung đang ngại ngùng cầm lấy bát cháo đứng ở đó.

Tiêu Tẫn không đưa tay cầm lấy, mà chỉ nói: "Phụ thân của ngươi sao rồi?"

Nghe thấy lời nói đó, tay đang cầm bát cháo của Vương Phù Dung run lên: "Khoẻ hơn rồi, đều là nhờ có lão gia."

"Là nhờ có phu nhân." Tiêu Tẫn khẽ chỉnh sửa: "Chăm sóc tốt cho cha ngươi là được, không cần quan tâm những thứ khác."

Vương Phù Dung cầm bát cháo ngơ ra tại chỗ: "Ta đưa cháo cho lão gia xong rồi mới bưng cho phụ thân."

"Đặt bát cháo xuống là được rồi."

Vương Phù Dung nghe hắn nói vậy, vui vẻ đặt bát cháo xuống bên cạnh, lúc sắp rời còn ngại ngùng cười nói: "Trời tối đã lạnh rồi, lão gia hãy tranh thủ ăn lúc còn nóng." Nói xong thì vui vẻ rời đi.

Vương Phù Dung vừa đi thì Lâm Thù Du đi đến trực tiếp bưng bát cháo đi: "Lão gia, bát cháo này ít thịt, ta đổi cho người bát nhiều thịt hơn." Lâm Thù Du còn chưa dứt lời, thì người đã mang bát cháo đi luôn.

Nàng ấy đi đến bên cạnh đống lửa, xém chút đụng trúng Bạch Sương: "Ngươi đang làm gì vậy, đi đứng bừa bãi thế."

Khoảng thời gian này ở cùng nhau, Bạch Sương đã dần dần tiếp nhận con người của Lâm Thù Du, nhưng bởi vì thân phận trước kia của nàng ấy, nên đối với nàng ấy còn có hai phần cảnh giác.

Lâm Thù Du bĩu môi, cầm bát cháo trên tay húp một miếng: "Không có gì, chỉ là đến đây để nói với ngươi một tiếng, bên phía lão gia còn chưa có cháo." Còn về phần bát cháo của Vương Phù Dung, cứ để nàng ấy ăn là được, không có chuyện gì lại đi xu nịnh, nhất định là đang có ý định lệch lạc gì đó.

"Ta đang chuẩn bị bưng qua cho lão gia." Bạch Sương múc cháo xong, đi đến trước mặt Tiêu Tẫn.

"Lão gia, ăn tối thôi."

Tiêu Tẫn gật đầu, ngụ ý bảo nàng ấy đặt bát cháo xuống trước.

Bạch Sương đặt bát cháo xuống xong vẫn chưa có ý định rời đi, mà do dự một lúc rồi mới nói: "Lão gia, khi nào phu nhân mới về?"

Tiêu Tẫn khẽ nhếch môi, nhìn đôi chân tàn phế của mình, ánh mắt trở nên ảm đạm, nói: "Nếu như nhanh, ngày mai có thể về đến."

"Vâng, phu nhân lợi hại như vậy, nhất định sẽ bình an trở về."

Chân mày của Tiêu Tẫn càng nhíu chặt hơn.

Bên kia, Tô Tịch Oanh nhìn máy cảm ứng ngày càng mạnh hơn, tăng tốc chạy về phía trước.

Ở phía xa, nàng nhìn thấy một đàn sói hoang vây quanh một tảng đá lớn.

"À hú..."

Có thể là do cảm nhận được sự tồn tại của đàn sói, con ngựa phía dưới nóng lòng dừng lại, chân đứng ở chỗ cũ không tiến lên nữa.

Tô Tịch Oanh đưa tay sờ lên cổ của con ngựa để an ủi, nói: "Sợ gì chứ, có ta ở đây."

Nàng nhìn về phía đàn sói ở cách đó không xa, hai mắt nàng thoáng phát sáng, kẹp lấy bụng của ngựa, con ngựa hình như cảm nhận được sự ổn định từ cơ thể nàng, nên cũng đã từ từ bình ổn lại, từ từ đi về phía đó.

"À hú!"

Sau khi Tô Tịch Oanh đến gần, thì phát hiện ra đàn sói đang vây quanh một người nằm dưới tảng đá lớn.

Lúc này, trên người Giang Dương toàn là máu, trong tay hắn ta cầm một cây gậy gỗ, cắn chặt răng kiên trì bảo vệ hình dáng ai đó ở phía sau, đám sói kia không tấn công theo đàn, mà thường xuyên xông lên cắn một miếng lên người hắn ta.

Đàn sói giỏi nhất là chơi đùa, đánh lâu dài, số lượng của chúng nó đủ đông để khiến đối phương chết dần chết mòn, chỉ cần bị đàn sói vây đánh, chẳng có mấy ai có thể trốn thoát.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp