Tô Tịch Oanh nhanh chóng nhảy xuống ngựa, dần dần tiếp cận đàn sói từ phía sau.

Đàn sói cảm nhận được sự tồn tại của Tô Tịch Oanh, từ từ quay đầu nhìn về phía nàng, từng đôi con ngươi màu xanh lục ở trong bóng tối phát ra ánh sáng lạnh lẽo u ám.

"À hú!"

Tô Tịch Oanh lấy côn điện ra vẫy, trực tiếp xông vào đàn sói phía trước.

Đàn sói đó luôn cảnh giác trừng mắt nhìn nàng, nhìn thấy nàng xông đến, chúng liền cong người nhào đến muốn cắn nàng.

Cây côn dài trong tay Tô Tịch Oanh múa ra một cây kiếm hoa giữa bão cát, cây côn điện vẫy trúng cơ thể của sói hoang, dòng điện khiến toàn thân bọn chúng tê liệt.

Chỉ trong chớp mắt, mấy con sói đã gục ngã trước côn điện.

Sói đầu đàn phát hiện Tô Tịch Oanh khó đối phó, nên chỉ huy mấy con sói hoang đang vây đánh Giang Dương ào đến vây quanh Tô Tịch Oanh.

Tô Tịch Oanh kéo dài cây côn điện, trong lần tập kích tiếp theo của đàn sói, nhịp độ vẫy cây côn điện trong tay nàng càng nhanh hơn, từng con từng con ngã xuống, nhưng mặc dù như vậy, những con sói còn lại cũng không hề có chút ý định rút lui, cứ một lần rồi lại một lần nhào về phía Tô Tịch Oanh, cho đến khi con sói đầu đàn ngã xuống, những con sói còn lại mới bắt đầu hoảng loạn.

Tô Tịch Oanh lạnh lùng nhìn bọn chúng: "Bây giờ chạy vẫn còn kịp."

Những con sói còn lại nhìn thấy con sói đầu đàn ngã dưới đất không đứng dậy nổi thì vội vàng rút lui, đi lùi về phía sau vài bước, sau đó quay đầu chạy.

Tô Tịch Oanh cất cây côn điện đi rồi nhanh chóng đi đến trước mặt Giang Dương, trong nháy mắt khi nhìn thấy Tô Tịch Oanh bước đến, cơ thể đang ráng gượng dậy của Giang Dương đã đổ rầm xuống.

Tô Tịch Oanh đi đến trước đỡ hắn ta dậy, trên người hắn ta có đầy những vết thương lớn nhỏ do bị sói cắn, nhưng may là mặc dù mạch tượng suy yếu, nhưng vẫn xem như ổn định, ngã xuống có thể là do thể lực cạn kiệt.

Tô Tịch Oanh nhìn về phía sau của Giang Dương, chỗ đó còn có một người đang nằm, chắc là Sở Vân mà hắn ta muốn tìm.

Nàng đi lên đằng trước kiểm tra tình trạng của Sở Vân, vừa chạm vào mạch của hắn thì phát hiện cơ thể hắn nóng đến doạ người, hô hấp cũng vô cùng suy yếu, nhìn bộ dáng là bệnh không hề nhẹ.

Sau khi kiểm tra, trong phổi của Sở Vân xuất hiện nhiễm trùng nên mới sốt cao không dứt, nếu như nàng đến trễ thêm một chút, thì có thể hắn đã phải nói lời trăn trối ở đây luôn rồi.

Tình hình của hai người đều không ổn, Tô Tịch Oanh chỉ có thể đi vào không gian lấy loại thuốc tương ứng để chữa trị cho bọn họ.

Tiêm thuốc cho Sở Vân, rồi xử lý vết thương trên người Giang Dương, Tô Tịch Oanh mới quay người nhìn đàn sói bị điện giật ngất đi.

Vốn dĩ nàng định sau khi xử lý những con sói đó thì sẽ đưa chúng vào không gian, nhưng sau khi suy đi nghĩ lại, nàng lại có tính toán khác.

Nàng lấy vòng khóa từ trong không gian đeo lên cổ những con sói, rồi dùng dây thừng cột tất cả bọn sói vào cùng một sợi dây.

Sau khi làm xong mọi chuyện, nàng nhìn hai người đang hôn mê bất tỉnh ở đằng sau, trực tiếp bế bọn họ lên lưng ngựa, rồi tìm được con ngựa mà Giang Dương buộc lại ở gần đó, xoay người lên ngựa, ấn nút mở trên tay, sau đó chỉ nghe thấy tiếng vòng khóa tích tắc vang lên, những con sói đang hôn mê đó yếu ớt tỉnh dậy.

Hình như xiềng xích trên cổ khiến bọn sói cảm thấy không thoải mái, bọn chúng vẫy cổ, tựa như muốn thoát khỏi xiềng xích, nhưng bất kể bọn chúng đấu tranh thế nào thì cũng vô dụng.

"Đừng giãy giụa nữa, không chạy thoát được đâu, ngoan ngoãn đi về phía trước cho ta."

"Hú! Hú!" Con sói đầu đàn phẫn nộ trừng mắt về phía Tô Tịch Oanh.

Tô Tịch Oanh nhếch mày, khinh khỉnh cười một tiếng, chỉ về phía dây thừng trên tay, đàn sói rú lên.

Đám sói đó muốn chạy về hướng khác, nhưng khi bọn chúng vừa động đậy, vòng khoá trên cổ sẽ phát ra dòng điện khiến bọn chúng không thể không trở về đội ngũ, chỉ có thể để mặc Tô Tịch Oanh dẫn đi về phía trước, giống như một con chó ngoan!

Con sói đầu đàn phẫn nộ trừng mắt nhìn Tô Tịch Oanh, ánh mắt đó muốn nói rằng chúng đã nhận lấy sự sỉ nhục cực lớn, cộng với cảm giác bất lực không biết phải làm sao.

Tô Tịch Oanh nhe rằng cười: "Ngoan ngoãn nghe lời thì ta sẽ cho các ngươi ăn thịt, đi."

Bởi vì mang theo hai người bị thương, tốc độ của Tô Tịch Oanh không hề nhanh, dựa vào tốc độ khi nàng đi để tính toán, nàng có thể tập hợp với bọn họ trước khi đội ngũ đi đến Yến Tây Quan.

Vì muốn tăng tốc, trời còn chưa sáng mà Lý Đạt đã gọi phạm nhân thức dậy chuẩn bị lên đường.

"Quan lão gia, các ngươi còn nước không, đã hai ngày rồi ta còn chưa uống nước, xin người hãy cho bọn ta chút nước đi."

Có phạm nhân khó khăn lắm mới từ dưới đất bò lên cầu xin.

"Ta, ta cũng hết nước rồi, quan lão gia cho bọn ta một miếng nước uống đi."

Quan sai độc ác nói: "Hết nước rồi, trong thùng nước cũng hết nước, nếu như các ngươi không muốn chết khát trên sa mạc Gobi này thì mau nhanh chóng lên đường đi."

"Cái gì? Hết nước rồi?"

Tin xấu đó lập tức truyền khắp đội ngũ, bây giờ đi đến Yến Tây Quan cũng cần thời gian mấy ngày nữa, nếu như bây giờ hết nước rồi thì làm sao bọn họ có thể ráng đến đó được?

Tiêu Tẫn nghe thấy tin tức từ đằng trước truyền đến, dặn Trình Minh bảo mọi người bảo vệ kỹ túi nước của mình, lúc Tô Tịch Oanh ở đây thùng nước và túi nước của bọn họ đều đầy ắp, đây có thể là nguồn nước ít ỏi duy nhất còn sót lại trong đội ngũ, nếu như phạm nhân quá khát thì khó nói trước bọn họ có thể làm ra được chuyện gì.

"Dạ lão gia, bây giờ ta sẽ đi bảo mọi người cất kỹ túi nước đi."

Tiêu Tẫn gật đầu: "Trước khi đến Yến Tây Quan, đừng nổi lửa nấu cơm nữa, mọi người hãy lấy lương khô làm lương thực chính."

Nấu cơm cần phải có nước, nếu như để người khác nhìn thấy bọn họ còn có nước để nấu cơm, thì sẽ tưởng rằng bây giờ nước trong tay bọn họ còn rất nhiều, rất dễ nổi ý định xấu.

"Hiểu rồi."

Mọi người đều biết thùng nước của đội quan sai bây giờ đã hết nước rồi, trong lòng khó tránh sự hoang mang, đều đang lo bản thân sẽ chết khát trên đường, cho nên trong suốt quãng đường còn lại, mặc dù có nhiều người đã khát đến mức không chịu được, nhưng cũng không muốn uống một ngụm nào trong túi nước còn lại.

Trong tay Lý Đạt chỉ còn một túi nước có nước thôi, nếu như phải đi theo con đường lúc trước để đi, thì sẽ không thể gắng gượng tới Yến Tây Quan nổi.

"Lão Hoàng, sa mạc Gobi ngươi cũng đi nhiều lần rồi, ngươi nói xem con đường đó có đi được không?"

Quan sai tên Lão Hoàng thở ra một hơi khàn, tuổi của ông ấy lớn hơn Lý Đạt, đi hết quãng đường này là ông ấy có thể lùi về an hưởng tuổi già, nếu không lần dẫn đội này cũng sẽ không đến lượt Lý Đạt, đối với địa hình Bắc Hoang, ông ấy rành hơn.

"Ngươi muốn đi đường tắt?"

Lý Đạt cau mày, nói: "Nếu không đi, chúng ta sẽ phải chết hết, ta chỉ còn lại hơn một nửa túi nước thôi, không gắng gượng đến đó được." Nói rồi, hắn ta vươn tay cầm túi nước của Lão Hoàng lắc lắc, nước trong đó còn ít hơn của hắn ta.

"Nơi đó là trung tâm của cát bụi hoành hành, còn có cát lún ở dưới chân, sao ngươi không sợ chết ở đó?"

"Nhưng nếu như đi lối đó, thì quãng đường chúng ta có thể đi đến Yến Tây Quan cũng sẽ rút ngắn thành không đến hai ngày, chỉ cần không đến hai ngày chúng ta đã có thể đến nơi, chúng ta cứ gắng sức không dừng lại, nhất định có thể đến được."

Lão Hoàng vẫn không đồng ý, sự nguy hiểm của việc đi đường tắt đáng sợ hơn không có nước nhiều: "Đừng lỗ mãng, nơi đó không phải nơi con người đi vào là có thể đi ra đâu."

Lý Đạt cắn răng nhìn những phạm nhân ở phía sau, nói: "Những người đeo xiềng xích sắt đó, người nào nhìn vào cũng không hề dễ đụng, nếu như bọn họ uống hết nước của mình trên đường rồi, người nghĩ bọn họ sẽ tha cho chúng ta sao? Giết người uống máu, đâu phải là việc bọn họ không dám làm! Kéo dài thêm cũng là một nhát dao, chi bằng buông tay làm liều một phen!"

Chương 133: Ngoan Ngoãn Nghe Lời Thì Sẽ Có Thịt Ăn (

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play