Cơn thèm ăn của Tô Tịch Oanh bị hai miếng điểm tâm khi nãy làm trồi lên, nàng mở túi đồ, lấy những miếng điểm tâm còn dư ra, vừa định ăn thì nghe thấy tiếng Tiêu Tẫn nói: "Bánh táo tàu, rất ngon sao?"

Tô Tịch Oanh dừng lại nhìn hắn, rồi lại nhìn giấy da đã trống không: "Muốn ăn sao?"

Tiêu Tẫn khẽ gật đầu.

Tô Tịch Oanh đang định chia một nửa phần bánh táo tàu cho hắn, thì tay đã bị hắn kéo qua.

Tiêu Tẫn cứ như vậy mà cúi đầu, cắn tay nàng một cái.

"Này! Ngươi ăn thì ăn, ngươi cắn tay ta làm gì?"

Tô Tịch Oanh hơi tức giận rút tay về: "Ngươi là chó con cần phải mài răng à."

Tiêu Tẫn chậm rãi nuốt miếng bánh táo tàu trong miệng, một vị ngọt ngấy trong phút chốc đã lan ra trong khoang miệng, rất lâu cũng không tan đi.

Tô Tịch Oanh chau mày, sau khi lạnh lùng liếc hắn một cái, thì trực tiếp ăn luôn miếng bánh táo tàu còn lại.

Tiêu Tẫn nhìn thấy nàng không chút do dự mà ăn cả miếng bánh mà hắn đã cắn qua, cổ họng khẽ chuyển động, chỉ cảm thấy trong cuống họng mình khô khốc.

Tô Tịch Oanh nhìn thấy bốn vết răng rõ ràng trên ngón trỏ, khi nãy tên tiểu tử này thật sự coi tay của mình là điểm tâm để ăn, còn dùng không ít lực để cắn.

"E là ngươi còn muốn ăn cả ta luôn nhỉ?"

Ánh mắt Tiêu Tẫn đen thẫm nặng nề, khàn giọng nói: "Ngươi ăn được sao?"

Mắt phượng của Tô Tịch Oanh trừng lên: "Ngươi thử xem?"

Con ngươi đen tuyền của Tiêu Tẫn nhìn thẳng vào đáy mắt của nàng: "Được."

"Không được!" Nhị Bảo nhào vào lòng của Tô Tịch Oanh, bàn tay nhỏ cố gắng giang rộng ra, ngăn cản Tiêu Tẫn ở phía trước: "Cha à, người không được ăn nương!"

Đại Bảo cũng xụ gương mặt nhỏ xuống, nói: "Cha, việc này không thể được."

Triệu ma ma không thể giả vờ tàng hình lâu hơn được nữa, đành trấn an hai đứa nhỏ: "Tiểu thư và công tử đừng sợ, lão gia không ăn phu nhân thật đâu."

Nghe thấy lời đó, hai đứa nhỏ ngay lập tức biến thành những em bé hiếu kỳ: "Không phải ăn thật, vậy thì ăn như thế nào?"

Tô Tịch Oanh nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của hai đứa nhỏ, cảm thấy chúng càng ngày càng dễ thương.

"Đừng sợ, cha của các con không ăn được nương đâu."

Đại Bảo, Nhị Bảo không tin hoàn toàn, chớp đôi mắt to, hỏi: "Thật ạ?"

Tô Tịch Oanh kiên định gật đầu: "Thật đó!"

Lúc này hai đứa nhỏ mới vui vẻ cười hi hi.

Tô Tịch Oanh vén rèm cửa xe ngựa lên, thấy một làn hơi nóng xông thẳng lên mặt, nàng đi ra ngoài xe ngựa, đến ngồi bên cạnh Trình Minh, nhìn về phía đội ngũ ở đằng sau, khi nãy nàng có lén nhìn một chút, từ khi xuất phát đến giờ bọn họ đã đi gần được hai canh giờ, nếu tốc độ của Giang Dương nhanh, thì đến tối nay, trước khi đội ngũ dừng chân là có thể về đến.

Lý Đạt đi đầu đang lau những giọt mồ hôi trên mặt, khi lấy túi nước ra định uống thì phát hiện túi đã cạn rồi.

Hắn ta đi đến phía xe đẩy, mở nắp của thùng nước trên xe, đúng lúc muốn rót thêm nước thì phát hiện nước trong đó đã sắp nhìn thấy đáy rồi.

Lý Đạt cau mày, nhanh chóng rót nước vào trong túi nước, sau đó mở thùng nước khác, thì thấy thùng nước khác cũng đã cạn.

Gặp ma rồi, từ đây đi đến Yến Tây Quan cũng cần mấy ngày, bây giờ hết nước rồi thì quãng đường phía sau phải đi như thế nào?

"Vương Hổ, trong túi nước của ngươi còn nước không?"

Vương Hổ lắc túi nước treo bên eo của mình: "Không còn bao nhiêu hết, sao vậy? Trong thùng nước không phải còn nước sao?"

Lý Đạt trầm mặt xuống: "Chỉ còn lại một chút thôi, ngươi đến rót vào túi nước của mình đi." Nếu không chút nữa sẽ bị phơi khô mất.

"Ây, được thôi."

Lý Đạt nhìn mặt trời trên đầu, bây giờ đã sắp qua giờ Dậu rồi mà còn nắng như vậy, nếu như không tìm được nguồn nước, thì hắn ta cũng phải chết khát ở sa mạc Gobi này.

"Đội trưởng, bây giờ đã hết nước rồi, quãng đường phía sau phải đi như thế nào đây?" Vương Hổ đi rót nước xong trở về, trên mặt cũng mang vẻ ưu phiền.

"Nếu thực sự không ổn thì phải đi đường đêm, sớm đến Yến Tây Quan một chút."

"Ừ."

Đến đêm, trời cũng tối hẳn, mà đội ngũ vẫn như cũ chưa có dấu hiệu dừng lại.

"Tất cả đều không được dừng lại, tiếp tục đi, buổi tối trời mát, đi nhiều một chút thì buổi sáng các ngươi sẽ ít bị phơi nắng một chút."

Quan sai cố gắng hét ở đằng trước, bây giờ gấp rút lên đường thật sự thoải mái hơn so với đi buổi sáng, nhưng đi cả một ngày mọi người đều mệt mỏi cả rồi, song đến lúc này vẫn phải gắng gượng đi tiếp.

Lại đi thêm một canh giờ nữa, Lý Đạt mới cho đội ngũ dừng lại.

"À hú..."

Từ xa truyền đến tiếng sói hú, doạ đám phạm nhân sợ đến mức đứng nép thành một đám.

Tô Tịch Oanh nhảy xuống xe ngựa, sau đó dìu mấy đứa nhỏ và Tiêu Tẫn đến vùng đất trống.

"Phu nhân, ta đi nhặt chút củi lửa." Trình Minh cột xe ngựa vào một tảng đá lớn rồi nói.

"Ngươi đừng tách lẻ một mình, ta đi với ngươi, các ngươi đều phải ở cùng nhau, bất kỳ ai cũng không được hành động một mình."

"Phu nhân, người phải cẩn thận." Triệu ma ma dắt tay hai đứa nhỏ, dặn dò.

Tô Tịch Oanh gật đầu: "Ừ."

Trên sa mạc Gobi không có thực vật gì mấy, cho nên củi lửa nhặt được không nhiều, có điều may rằng hôm nay trong lúc đang đi, trên đường đi Hạ Thủ Nghĩa dắt đàn bò dê có nhặt được một ít, đám người Tô Tịch Oanh nhặt thêm hai bó mang về thì cũng tàm tạm rồi, trên sa mạc Gobi này, ban đêm không có lửa rất là nguy hiểm.

Lúc đám người Tô Tịch Oanh về đến nơi nghỉ ngơi, Hạ Thủ Nghĩa đã nhóm lửa nấu cơm rồi, buổi tối trời lạnh, ông ấy muốn nấu một chút cháo thịt bò cho mọi người ăn ấm người.

Tô Tịch Oanh quăng củi vào trong đám lửa, nhanh chóng nhìn đồng hồ ánh sáng trên tay, đã mười giờ hơn mà Giang Dương vẫn chưa trở về.

Buổi tối mọi người ăn cháo xong thì mệnh ai nấy ngủ, bình thường đều là do Tô Tịch Oanh và Giang Dương thay phiên nhau canh buổi đêm, đêm nay không có Giang Dương ở đây nên chỉ có một mình Tô Tịch Oanh canh.

"Nếu như trước khi trời sáng hắn ta vẫn chưa về, thì ta sẽ đi dọc đường tìm kiếm." Tô Tịch Oanh nhìn thấy giữa trán của Tiêu Tẫn chưa hề thả lỏng, đoán rằng có lẽ hắn đang lo lắng cho tình hình của Giang Dương.

Tiêu Tẫn cau mày, nói: "Đợi thêm chút nữa."

Lần chờ đợi này, kéo dài đến khi trời sáng vẫn chưa thấy bóng hình Giang Dương đâu,

Giang Dương là người hành quân, bọn họ nhiều người như vậy đi ở trên sa mạc Gobi, không thể nào không để lại một chút dấu vết nào, cho nên không tồn tại khả năng hắn ta không tìm được đội ngũ.

Trừ phi hắn ta vẫn chưa tìm được người, còn nếu không là đã gặp nguy hiểm.

Tô Tịch Oanh tính đi tìm kiếm, nhưng nàng lại không yên tâm về đám người Tiêu Tẫn, dù sao những tù nhân phía sau cũng như hổ đói rình rập, nếu bọn họ biết nàng không có ở đây liệu có thể xảy ra dị động gì không thì cũng khó nói.

Nhưng không đi tìm cũng không được, sau một hồi suy đi tính lại, Tô Tịch Oanh vẫn dự tính đi tìm.

Nàng nhân lúc mọi người nghỉ trưa, đi vào không gian lấy một số món vũ khí có tác dụng phòng thân ra.

Tô Tịch Oanh bảo ba đứa nhỏ đến trước mặt mình, lấy một chiếc vòng tay nhỏ trên người ra đeo lên tay chúng.

"Nương, đây là gì."

"Đây là vòng tay sóng xung kích, là một món vũ khí vô cùng lợi hại, các con đeo nó vào, nếu như gặp người xấu hoặc thú hoang, thì các con cứ ấn mở cơ quan trên vòng tay, biết chưa?"

Sau khi ấn mở cơ quan vòng tay sóng xung kích thì trong một khoảng thời gian nhất định sẽ tạo ra một làn sóng mạnh mẽ, bao quanh chủ nhân của vòng tay, có tác dụng bảo vệ như một Kim Chung Tráo.

"Con biết rồi nương."

"Các con đừng chạy lung tung, nhớ đi theo người lớn biết chưa?"

"Dạ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play