Mang Không Gian Vật Tư Xuyên Đến Cổ Đại Nuôi Dưỡng Vương Gia Tàn Phế Cùng Hai Bé Con

Chương 1


2 tháng

trướctiếp

"Ca ca, ngươi nói nàng thật sự chết rồi sao?"

"Ừ, phụ thân nói không thở chính là đã chết."

"Thật tốt quá, như vậy ta và ca ca cũng sẽ không bị bán đi."

Tô Tịch Oanh còn chưa mở mắt, bên tai đã truyền đến hai giọng nói non nớt.

Nàng cố hết sức mở hé mắt, đã thấy hai hài tử vô cùng bẩn thỉu gầy gò, bởi vì quá gầy, đôi mắt phượng xinh đẹp trên khuôn mặt nhỏ kia có vẻ rất lớn.

Đây là có chuyện gì? Nàng may mắn còn sống sao ở trong sự nổ mạnh của chiến hạm?

Trong lúc nghi hoặc, đầu óc chợt co rút đau đớn, trong đầu đột nhiên xông vào một ký ức không thuộc về nàng.

Dù thế nào Tô Tịch Oanh cũng chưa nghĩ đến, chiến hạm nổ mạnh lại đẩy nàng vào khe hở thời không, khiến linh thể của nàng xuyên đến một quốc gia xa lạ trong không gian song song, nước Sở.

Mà nàng, hiện tại đang trên đường bị lưu đày.

Tô Tịch Oanh hoàn toàn mở đôi mắt ra, đã thấy vẻ mặt hai hài tử kia hoảng sợ nhảy dựng lên, xoay người chạy đi.

"Oa, phụ thân cứu mạng, nữ nhân xấu đã tỉnh lại."

"Muội muội đừng sợ, ca ca sẽ bảo vệ ngươi."

Tô Tịch Oanh: "..."

Trong trí nhớ nàng biết được, nguyên chủ cũng tên là Tô Tịch Oanh là đích trưởng nữ mà thê tử nguyên phối của thừa tướng Sở quốc sinh ra, mấy năm nay bị kế mẫu nuôi thành kẻ ngốc, bị tra nam lừa gạt, làm hại trượng phu và nhi nữ long phượng thai đều bị lưu đày đến Bắc Hoang.

Trên đường lưu đày, bởi vì bạc trộm được mang đến đã dùng hết, nguyên chủ đói không chịu nổi, muốn bán hai đứa nhỏ của mình đi đổi chút tiền bạc, ai ngờ, khi nàng ta ôm hai đứa nhỏ đã bị hài tử giãy giụa đẩy ngã, đầu đập xuống mặt đất đi đời nhà ma.

Tô Tịch Oanh phì một miếng, trong lòng mắng câu xứng đáng.

Tô Tịch Oanh đứng lên, đến một hoàn cảnh lạ lẫm, nàng theo thói quen quan sát tất cả chung quanh rõ ràng trước, bên cạnh đều là phạm nhân bị lưu đày, trong đó có mấy quan sai trong tay cầm thịt khô ngồi ở cách đó không xa ăn uống.

Các phạm nhân chỉ có thể nâng mắt trông mong nhìn, một ngày bọn họ chỉ có thể ăn một bữa, vẫn là lương khô cứng đến cắn không gãy, nhưng mặc dù là như vậy, lương khô to bằng nắm tay kia cũng có thể khiến hai mắt phạm nhân bụng đói kêu vang tỏa sáng.

"Hít"

Trên đầu truyền đến một trận đau đớn, nàng duỗi tay ra sau đầu sờ, lòng bàn tay thấm ướt một mảnh, chỉ là máu đã ngừng chảy, tạm thời không có trở ngại gì.

Từng ở trên chiến trường bị thương còn nghiêm trọng hơn đây nhiều, Tô Tịch Oanh cũng không để ý, chỉ tiện tay xé miếng vải rách từ trên người băng bó miệng vết thương lại.

Tô Tịch Oanh đảo mắt đã thấy hai đứa nhỏ kia trốn ở dưới một cây đại thụ, dưới tàng cây còn có một nam nhân nằm không biết sống chết.

Nàng đi qua, bọn nhỏ thấy nàng đã sợ hãi đến run bần bật, khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch nắm chặt lấy ống tay áo nam nhân.

"Ngươi, ngươi nữ nhân xấu này ngươi đừng có mà lại đây." Khuôn mặt nhỏ của Đại Bảo bẩn thỉu, nhưng vẻ mặt lại vô cùng kiên nghị dùng thân thể nho nhỏ chắn ở trước mặt muội muội, mặc dù mình cũng rất sợ hãi, nhưng hắn không hề có ý nhượng bộ.

Nhị Bảo sợ đến giọng nói đều nghẹn ngào: "Phụ thân, phụ thân mau tỉnh lại, nữ nhân xấu muốn bắt nạt chúng con."

Trong đầu Tô Tịch Oanh không ngừng hiện lên hình ảnh nguyên chủ nghiêm khắc với hai đứa nhỏ, vốn hài tử nên lớn lên ở dưới hoàn cảnh cẩm y ngọc thực, lúc này lại bị đối xử bởi cái cách không thuộc về mình.

Nguyên chủ tính toán hai lượng bạc bán hai đứa nhỏ đi, ở trong đội ngũ, một lượng bạc là có thể đổi lương khô ba ngày với quan sai, ở dưới loại hoàn cảnh này đối phương phải dùng mấy ngày lương khô đổi hai đứa nhỏ làm cái gì.

Tô Tịch Oanh nhìn về phía nam nhân mắt trông mong nhìn bên này cách đó không xa, vết máu khô cạn bên miệng hắn còn có thể thấy được rõ ràng, mà đứa bé hai ngày trước đi theo bên người hắn kia đã không thấy.

Đổi con cho nhau ăn.

Nàng đang ở quân doanh mạt thế, nhìn quen chém giết máu tanh tàn bạo, nhưng không nghĩ tới, ở nơi này cũng sẽ gặp phải chuyện như vậy.

Tô Tịch Oanh nhìn sợ hãi và kiên nghị trong mắt hài tử, đáy lòng hơi xúc động, bọn họ cực kỳ giống mình khi tuổi nhỏ đã bị ném tới nơi ăn thịt người không nhả xương kia luyện hóa.

"Ta sẽ không bán các ngươi."

"Ngươi gạt người, lúc trước ngươi cũng nói như vậy, thiếu chút nữa đã bán muội muội đi!"

Nháy mắt trong đầu Tô Tịch Oanh đã xuất hiện hình ảnh, ngày hôm trước nguyên chủ dùng nửa miếng lương khô lừa tiểu nữ nhi đến dưới tàng cây, chuẩn bị nàng giao cho nam nhân.

Tô Tịch Oanh đã lười đến khinh bỉ nguyên chủ.

Nàng rũ mắt thấy nam nhân nằm trên mặt đất, đây là trượng phu tiện nghi của nàng, Tiêu Tẫn Tề Vương của Sở quốc.

Dưới mái tóc dài rối bù là một đôi lông mày sâu hun hút, sắc bén như kiếm, mặc dù không mở mắt, Tô Tịch Oanh cũng có thể nghĩ dưới mí mắt đơn bạc kia là một đôi mắt sâu không thấy đáy như thế nào, dưới mũi cao ngất là môi mỏng mím chặt, tỏ rõ hiện tại hắn đang nhận thống khổ cực lớn.

Ai có thể nghĩ đến, Tề Vương chiến công hiển hách sẽ biến thành bộ dáng quỷ dị này.

Tô Tịch Oanh ngồi xuống, phát hiện hắn bị thương nặng nhất chính là hai chân, một mảnh đã huyết nhục mơ hồ, ở dưới vải dệt rách nát dơ bẩn tỏa ra hơi thở hôi thối.

Nàng nâng tay lên, đang chuẩn bị xem xét thương thế của hắn, ai ngờ tay mới vừa duỗi đến một nửa đã bị hai tay nhỏ nắm chặt lấy.

Là Đại Bảo.

"Ngươi làm cái gì với phụ thân, không cho ngươi chạm vào phụ thân."

Tranh đấu mạt thế coi trọng tốc chiến tốc thắng, dưỡng nàng thành tính tình vội vàng, cũng không có kiên nhẫn, nàng khẽ nhướng mày, nhưng nhìn vào cặp mắt to đang ngập nước mắt kia, lửa ở đáy lòng nàng nháy mắt bị tưới dập tắt.

"Ta là muốn xem xét vết thương trên người hắn, hắn bị thương thành như vậy không kịp thời trị liệu sẽ chết."

Hai đứa bé tuy tuổi còn nhỏ, nhưng bọn nó trải qua nhiều hơn hài tử khác, một đường lưu đày này đã khắc sâu rõ ràng, chết nghĩa là gì.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp