Mang Không Gian Vật Tư Xuyên Đến Cổ Đại Nuôi Dưỡng Vương Gia Tàn Phế Cùng Hai Bé Con

Chương 63


2 tháng

trướctiếp

Một miếng ngọc bội màu xanh lá rơi từ người của người đàn ông xuống, không đợi hắn ta nhặt lên, Giang Dương đã xông tới giành lấy miếng ngọc bội: "Đây là ngọc bội của Sở Vân, là của hắn." Hắn ta nắm lấy vạt áo của người đàn ông, tức giận nói: "Người đâu, Sở Vân đâu rồi?"

"Tha mạng, xin tha mạng, ngày, ngày hôm qua ta thấy hắn đã đứt hơi rồi, nên mới lấy đồ của hắn, ta không biết..." Người đàn ông bị dọa cho nhũn cả người, xém chút đã khóc thành tiếng.

Tô Tịch Oanh lạnh lùng trừng mắt về phía Lý Đạt, Lý Đạt chỉ cảm thấy rợn sống lưng, quay đầu đánh vào đầu của thuộc hạ: "Đồ ngu ngốc, thiếu mất một người cũng không biết, còn cần các ngươi để làm gì."

"Ở đâu? Hôm qua người tìm thấy hắn ở đâu?"

"Chính, chính là tối qua, tối qua lúc dừng chân ở mảnh đất trống, ta, ta thấy hắn ngã dưới một tảng đá lớn, thấy hắn không động đẩy có thể là đã chết rồi nên ta mới lấy đồ trên người của hắn."

Tô Tịch Oanh thấy dáng vẻ người đàn ông bị dọa cho sắp ngất đi, có lẽ không phải là nói dối.

Ba người trở về bên cạnh xe ngựa để bàn bạc.

"Vương gia, để thuộc hạ đi về đó đi, thuộc hạ sẽ cưỡi ngựa đi, nếu thuận lợi thì không đến hai canh giờ là đã có thể trở về rồi."

Tô Tịch Oanh nhìn gia đình già trẻ bệnh tật, im lặng.

Tiêu Tẫn tính toán một lúc thì gật đầu: "Ừ, trên đường đi phải cẩn thận."

"Dạ."

Giang Dương tháo rời con ngựa trên xe ngựa ra, sau đó xoay người lên ngựa rời khỏi đội ngũ.

Bên phía Lý Đạt, Tô Tịch Oanh cũng đã nói rõ tình hình với hắn ta, mặc dù không hợp quy tắc, nhưng Lý Đạt cũng không có năng lực từ chối được, nên chỉ có thể để cho Giang Dương tạm thời rời đi.

"Khi nãy nhìn một vòng, ngươi thấy có bao nhiêu người quen?"

Tiêu Tẫn khẽ cau mày: "Không nhiều."

Lúc nãy trong lúc tìm người, đúng là hắn đã gặp được vài kẻ quen mặt, có hai người là môn tướng trước đây của hắn, mấy ngày trước Giang Dương đã âm thầm liên lạc với bọn họ, hắn muốn bọn họ tạm thời đừng đi cùng hắn, đề phòng khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ bị tận diệt.

Ngoài ra còn có một số người ngày trước hầu hạ trong Vương phủ, có rất nhiều người hắn thấy rất lạ mắt, trừ những môn tướng ra, còn lại đều không tính là thân tín của hắn, hơn nữa có khi còn là tai mắt do người khác phái đến, cho nên hắn sẽ không chủ động đi chào hỏi.

Lúc đó khi tín vật bị phát hiện, hắn cũng không hề nhắc đến những võ tướng khác, cho nên những võ tướng bị hắn liên luỵ vào đây không nhiều, phần lớn những môn khách trong phủ của hắn, trước khi hắn bị định tội, đã được hắn sắp xếp cho họ rời đi, chỉ có mình Sở Vân kiên trì ở lại, sau đó cũng bị người ta nhốt vào ngục, Giang Dương và Vương Lãng cùng chức, cả hai đều bị kết án cùng nhau.

Đội ngũ đã dừng chân khoảng một canh giờ, thấy nắng đã không còn quá gắt, nên Lý Đạt gọi mọi người dậy, tiếp tục lên đường.

Sau khi đám người Tô Tịch Oanh dọn dẹp đồ đạc xong, nàng nhảy lên xe ngựa, vung roi ngựa một cái, ngựa chạy vút đi.

Điền Mộc đưa đứa bé cho Trương Thuý Nương, cũng đi ra ngoài xe, vung roi ngựa để xe ngựa chạy đi.

Buồng xe ngựa mà bọn họ ngồi to hơn buồng của đám người Tô Tịch Oanh một chút, cho nên vài người ngồi cùng nhau cũng không quá chật chội.

"Lãng Nhi, sau khi con khoẻ hơn một chút nhất định phải nói với bọn họ, để bọn họ ăn ngon uống ngon rồi hầu hạ chúng ta, nếu không phải tại bọn họ, chúng ta bây giờ còn ngồi ở trong phủ, có nha hoàn hầu hạ, bây giờ thì hay rồi, phải đi đến nơi khỉ ho cò gáy, sau này phải sống sao đây chứ..." Buổi trưa Tôn đại nương không ăn mì, bây giờ đói đến mức ngực dính vào lưng, trong lòng càng tức tối hơn, không nhịn được buông lời mắng mỏ.

Vương Lãng nhìn thấy người nhà bị liên lụy, trong lòng cũng không thoải mái: "Nương, người đừng buồn nữa, có khi ở Bắc Hoang cũng không tệ như trong tưởng tượng đâu."

"Không tệ nhưng có tốt như trong kinh thành không? Cũng là do tên đáng chết đó, bản thân không có bản lĩnh còn nghĩ tới việc tạo phản, không tự xem lại bản thân có bao nhiêu bản lĩnh, tại sao Hoàng Thượng không trực tiếp chặt đầu hắn cho rồi?" Vẻ mặt Tôn đại nương lộ ra vẻ thù hận.

Vương Lãng làm sao nghe lọt tai những lời này: "Nương, người, người đừng nói nữa, đừng nói Vương gia như vậy."

"Khinh, còn Vương gia gì nữa, một kẻ tàn phế, sớm muộn gì cũng bị sài lang tha đi!"

Trương Thuý Nương đang ôm đứa bé ngồi trong xe, nghe những lời Tôn đại nương nói, giận không thể át: "Ta nói đại nương này, nếu như trong lòng ngươi thật sự không thoải mái thì xuống xe đi, làm gì có ai van xin ngươi đi theo đâu."

Tôn đại nương thấy trong xe phần lớn đều là người nhà của mình, căn bản không để Trương Thuý Nương trong mắt: "Ngươi là cái thá gì, có phải đã leo lên giường của hắn nên mới nói tốt cho hắn không hả!"

Lý Vãn Nương nghe thấy Tôn đại nương mắng rất khó nghe nên cũng rất tức giận: "Đại nương, ngươi, ngươi đừng nói bậy, lão gia và Thuý Nương là trong sạch."

"Nương! Người đừng nói nữa!" Vương Lãng tức đến nỗi phải bò dậy trong xe ngựa.

Chu Thị thấy vậy thì hốt hoảng dìu hắn nằm xuống: "Tướng công, chàng đừng động đậy nữa, vết thương trên cơ thể chàng vẫn còn chưa khỏi, không thể loạn động đậy được."

"Nương, người, nếu, nếu như người còn vu khống Vương gia như vậy, thì, thì chúng ta sẽ xuống xe, chúng ta không đi cùng đường với bọn họ nữa!"

Tôn đại nương không đồng ý, bây giờ có xe ngựa ngồi, đỡ mất sức hơn là tự mình đi bộ nhiều, bà ta hừ một tiếng, quay mặt sang một bên.

Vương Lãng thấy bà ta im miệng rồi, mới chịu nằm xuống.

Trương Thuý Nương và Lý Vãn Nương nhích người ra phía trước một chút, thật sự không muốn bị dính mấy thứ dơ bẩn.

Bên ngoài xe ngựa, Điền Mộc đỏ bừng cả mặt, những tiếng mắng chửi trong xe khi nãy, hắn đều nghe thấy cả, nếu như không phải tại vì hắn không muốn gây thêm phiền phức cho đám người Tiêu Tẫn, thì hắn thật lòng muốn đi vào trong tát cho Tôn đại nương một bạt tai, đúng là trong miệng toàn lời bẩn thỉu.

Lâm Thù Du bĩu môi, nếu như để phu nhân nghe thấy, nàng không xé miệng của bà ta thì không chịu được.

Tô Tịch Oanh ngồi bên ngoài vung roi ngựa, không theo nhịp mà quất vào mông ngựa.

Nhị Bảo từ trong xe ngựa ló đầu ra, đưa một miếng điểm tâm đến bên miệng Tô Tịch Oanh: "Nương, bánh quế hoa ngon lắm, nương muốn ăn không?"

Tô Tịch Oanh mở miệng cắn một miếng bánh quế hoa: "Ừm, mát mát, dai dai, còn có vị mặn mặn trên bàn tay nhỏ của Linh nhi nữa ha ha ha."

"Ha ha ha, vị mặn mặn trên tay nhỏ của con ha ha ha." Nhị Bảo nhìn Tô Tịch Oanh cười phá lên, nên cũng cười theo.

Tô Tịch Oanh nhìn dáng vẻ ngáo ngơ của cô bé, không nhịn được mà ôm cô bé vào lòng, hôn lên gương mặt nhỏ đang càng ngày càng nhiều thịt của cô bé.

"Linh Nhi, con nói xem tại sao con lại đáng yêu như vậy?"

Nhị Bảo bị nàng hôn đến phát nhột nên đã trốn đi, một lúc sau, trên xe toàn là tiếng cười đùa.

Tiêu Tẫn dựa vào vách xe, nhìn thấy Tô Tịch Oanh cười vui vẻ cùng bọn trẻ, cảm thấy nếu được nhìn mãi gương mặt vui cười của nàng, đó cũng là một loại hưởng thụ.

Đại Bảo nhìn Tô Tịch Oanh cùng Nhị Bảo chơi vui vẻ như vậy, lúc mới bắt đầu còn có chút rụt rè không có tiến lên, nhưng không bao lâu liền nhịn không được hừ hừ.

Tô Tịch Oanh nghe thấy tiếng của cậu bé liền bế cậu bé qua, hôn mạnh lên trên gương mặt nhỏ mấy cái.

"Ưm, trên má của Tễ Nhi có mùi bánh táo tàu."

Đại Bảo đưa miếng bánh táo đỏ đến bên miệng của nàng: "Bánh táo tàu, rất ngon đó."

Tô Tịch Oanh mở miệng cắn một miếng, mùi thơm ngọt dẻo của bánh táo tàu đột nhiên tan vào trong miệng nàng.

"Mấy đứa nhỏ muốn chơi với ngươi, ngươi để Trình Minh lái xe là được rồi."

Vừa hay Tô Tịch Oanh cũng có ý này, nàng kéo dây cương của xe ngựa, để nó dừng lại rồi cho Trình Minh lên xe, sau đó ôm lấy hai cái bánh bao sữa vào trong xe.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp