Mang Không Gian Vật Tư Xuyên Đến Cổ Đại Nuôi Dưỡng Vương Gia Tàn Phế Cùng Hai Bé Con

Chương 62


2 tháng

trướctiếp

Dưới ánh nhìn lạnh lẽo của Tô Tịch Oanh, Tôn đại nương sợ đến mức nói không nên lời, là do bị dọa sợ đó!

Giây phút này, bà ta không hề nghi ngờ, Tô Tịch Oanh thật sự sẽ lấy mạng của bà ta.

"Bà nội, người, người đừng nói nữa, cha, cha tỉnh rồi, người mau đi qua đó xem đi." Vương Phù Dung chạy đến bên cạnh Tôn đại nương, kéo tay áo của bà ta, nhỏ tiếng nói.

Tôn đại nương có được lối thoát, lập tức kéo theo cô bé không hề quay đầu mà chạy về phía xe ngựa.

Tô Tịch Oanh cũng đi theo hai người đến bên cạnh xe ngựa.

Điền Mộc nhìn thấy Tô Tịch Oanh đến, nên muốn dìu Lý Vãn Nương xuống xe để nhường chỗ cho nàng.

"Cơ thể của nàng ấy rất yếu, đừng để nàng ấy cử động." Nói xong, nàng đưa mắt nhìn về phía đám người Tôn đại nương.

Lòng ngực Tôn đại nương rung lên.

"Đi xuống."

Tôn đại nương còn chưa mở miệng thì đã bị Vương Phù Dung kéo xuống xe ngựa.

Lúc Tô Tịch Oanh lên xe, Vương Lãng đã mở mắt ra rồi, nhìn thấy Tô Tịch Oanh hắn có chút kinh ngạc: "Vương... Vương phi."

"Tỉnh rồi à, còn nhận ra ta, xem ra ý thức cũng đã phục hồi tỉnh táo lại rồi." Tô Tịch Oanh vươn tay để chẩn mạch cho hắn, mạch tượng mặc dù yếu ớt, nhưng đã tương đối ổn định, vết thương cũng đang từ từ phục hồi.

"Chuyện, chuyện này cuối cùng là sao?"

"Ta cũng muốn hỏi ngươi, vết thương của ngươi là từ đâu ra, ta nhìn tình trạng của vết thương có vẻ là bị vật sắc nhọn làm bị thương."

Ánh mắt của Vương Lãng ảm đạm, đáp: "Là có người muốn giết ta, trong lúc ta phản kháng lại thì bị thương, Vương phi, Vương gia đâu rồi? Người có thấy ngài ấy không?"

"Hắn rất ổn, ngươi lo chăm sóc tốt cho bản thân đi." Sau khi xác nhận Vương Lãng không có vấn đề gì lớn, Tô Tịch Oanh đi xuống xe ngựa.

Tiêu Tẫn đã đứng đợi ở bên ngoài xe ngựa, nhìn thấy Tô Tịch Oanh đi xuống bèn hỏi: "Thế nào rồi?"

"Không chết được."

Tiêu Tẫn gật đầu, bảo Giang Dương đỡ hắn lên xe ngựa.

Vương Lãng nhìn thấy Tiêu Tẫn bước lên xe thì trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Vương gia, ngài thật sự không sao rồi, đúng là quá tốt rồi."

"Ừ, ta không sao." Tiêu Tẫn nhìn thấy thuộc hạ trước đây giờ biến thành dáng vẻ như vậy, trong lòng cũng không dễ chịu.

"Tại sao không đến tìm ta?"

Vương Lãng nghe thấy lời nói đó, đôi mắt liền ửng đỏ: "Khi đó vừa ra khỏi kinh thành, thuộc hạ có muốn đến tìm Vương gia..." Có điều khi đó mẫu thân hắn biết tin Tiêu Tẫn bị đánh gãy hai chân đã trở nên tàn phế, nên sống chết không cho hắn đi tìm người, sợ bị liên lụy, khi hắn khăng khăng đòi đi thì bọn họ lại cãi nhau, một khi đã cãi thì sẽ kéo theo roi da của Quan sai, hắn cũng không chịu nỗi cảnh người nhà bị Quan sai đánh phạt, nên chỉ có thể tạm thời buông bỏ chuyện này.

Sau này hắn đột nhiên bị tập kích, trong lúc phản kích thì bị đối phương làm bị thương, sau đó luôn vô tri vô giác mà gắng gượng đến bây giờ, trong khoảng thời gian đó, đám người Tôn đại nương có nói qua là sẽ đi tìm Tiêu Tẫn, nhưng hắn bị thương thành như vậy sợ sẽ liên lụy Tiêu Tẫn nên mới luôn cản bọn họ không cho họ đi, cho đến khi hắn không còn gắng gượng được nữa, Tôn đại nương mới tìm đến để chửi mắng.

"Vương gia, là thuộc hạ vô năng, không chỉ không bảo vệ được Vương gia chu toàn, bây giờ còn liên luỵ đến Vương gia, Vương gia không cần quan tâm đến ta, chỉ có điều mấy người nương ta, cầu xin Vương gia giúp họ, cho bọn họ một con đường sống."

Tiên Tẫn vỗ vai hắn: "Yên tâm, ngươi sẽ không có chuyện đâu."

Cơ thể của bản thân, bản thân hiểu rõ nhất, Vương Lãng chỉ xem lời Tiêu Tẫn nói là để an ủi hắn, hắn cũng đã chuẩn bị xong, tính toán rằng cho dù bản thân có trút hơi thở cuối cùng vào bất kỳ lúc nào, thì hắn cũng sẽ không liên lụy bất kỳ ai.

"Trên đường đến đây, ngươi có thấy ai khác nữa không?"

Vương Lãng cau mày ngẫm nghĩ: "Trước khi bị thương thuộc hạ có gặp Sở Vân, nhưng hắn rất nhanh đã bị đuổi đến đội ngũ đằng trước, sau đó thuộc hạ không còn gặp hắn nữa."

Sở Vân là môn khách của Tiêu Tẫn, luôn rất được Tiêu Tẫn tin tưởng, sau khi mọi chuyện ổn định, không phải Tiêu Tẫn không để Giang Dương đi tìm người, nhưng không biết có phải do sắp xếp sai làm, hay là đã xảy ra chuyện, mà bọn họ vẫn chưa tìm được người.

"Trước tiên ngươi hãy an tâm dưỡng thương, không cần lo nghĩ đến những chuyện khác."

Sau khi Tiêu Tẫn động viên Vương Lãng xong, thì đi xuống xe ngựa.

Vương Phù Dung đứng ở bên cạnh nhanh mắt nhìn Tiêu Tẫn, sau đó lại cúi đầu, động tác nhanh đến mức không ai để ý.

Tô Tịch Oanh đang tránh nắng ở dưới tảng đá lớn thì nhìn thấy Trình Dương dẫn theo Tiêu Tẫn đi ngang qua trước mặt nàng, nàng không kiềm được mà gọi hai người họ: "Các ngươi đi đâu đấy?"

Trình Dương dừng bước, đáp: "Đi tìm quan sai."

Tô Tịch Oanh đứng dậy: "Để làm gì?"

Tiêu Tẫn nói: "Đi tìm tung tích của một người, lúc trước ta có bảo Giang Dương đi tìm qua, nhưng vẫn luôn không tìm thấy."

Tô Tịch Oanh nhướng mày: "Tên là gì, để ta đi." Qua lại với quan sai, không ai quen thuộc hơn nàng.

"Sở Vân, là môn khách trước đây của ta."

"Ta đi hỏi thử, các ngươi đợi một chút."

Tô Tịch Oanh nói xong thì đi đến chỗ Lý Đạt.

Lý Đạt lau mồ hôi trên trán, ngày nắng nóng như vậy, chiếu đến trong lòng hắn ta cũng bực bội, hắn ta đang chuẩn bị chợp mắt một lúc, thì nhìn thấy Tô Tịch Oanh đi đến.

Lý Đạt nhanh chóng giấu kỹ túi tiền trong túi, nếu không nhỡ tên sát tinh này coi trọng chút gia sản này của hắn ta, vậy hắn ta mất trắng rồi.

Đợi đến khi Tô Tịch Oanh đi đến gần, Lý Đạt vô thức đứng dậy: "Vương phi, sao người lại đến đây?"

"Để hỏi ngươi về người này, danh sách tên trong sổ của ngươi có người đàn ông nào tên Sở Vân không?"

"Sở Vân?"

Lý Đạt hiếu kỳ bảo thuộc hạ ở bên cạnh lấy cuốn sổ ra, trong sổ này ghi chép tên những phạm nhân đã chết trên đường hoặc đã chạy trốn.

Tô Tịch Oanh không kiên nhẫn nhìn hắn ta cứ lề mề, nên đã trực tiếp giật lấy cuốn sổ: "Coi xong sẽ trả lại cho người."

"Này, Vương phi, cuốn sổ này rất quan trọng, ngươi đừng làm mất đó."

"Ta biết rồi."

Tô Tịch Oanh mang cuốn sổ đến trước mặt Tiêu Tẫn, bảo hắn tự tìm: "Đây là danh sách tên những tội nhân đã chạy trốn hoặc đã chết, xem thử xem có người mà ngươi muốn tìm trong đó không."

Tiêu Tẫn nhận lấy cuốn sổ, lật ra xem.

Khi tìm thấy những cái tên quen thuộc trong danh sách tử vong, hắn chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu không vui, có điều sau khi nhìn một vòng, trên sổ không hề có cái tên Sở Vân.

"Không có Sở Vân."

Tô Tịch Oanh cau mày: "Không có nghĩa là vẫn còn trong đội ngũ, nhân lúc mọi người đang nghỉ ngơi, ta đi tìm cùng các ngươi."

Tiêu Tẫn gật gật đầu, Giang Dương và Tô Tịch Oanh chia làm hai nhóm bắt đầu tìm kiếm từ phía trước và phía sau đội ngũ.

Nhưng khi ba người gặp lại nhau, cũng không hề thấy bóng dáng của Sở Vân đâu cả.

Tô Tịch Oanh trả cuốn sổ cho Lý Đạt: "Ngươi có chắc rằng mình đã ghi chép đủ hết không, không có bất kỳ sơ suất nào chứ?"

Lý Đạt chắc chắn, gật đầu: "Vương phi, ta làm ngành này cũng mấy năm rồi, những chuyện nhỏ như này sẽ không làm sai đâu."

Trên danh sách không có tên, nhưng lại không thấy người, không phải chứ.

Tô Tịch Oanh bắt đầu đếm số người, tới lúc đếm đến một người đàn ông, phát hiện trong mắt hắn ta có điều gì đó kỳ quái.

Tô Tịch Oanh đi đến đứng trước mặt hắn ta, người đàn ông đó thấy vậy thì nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Tô Tịch Oanh: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"

Tô Tịch Oanh ngồi xổm xuống nhìn hắn ta: "Nhìn bộ dạng của người, ngươi biết tung tích của Sở Vân nhỉ."

Người đàn ông đó né tránh ánh mắt của Tô Tịch Oanh, cương quyết mạnh mẽ đáp: "Ta không biết ngươi đang nói gì."

Tô Tịch Oanh khẽ nhếch môi, nhưng không phải là cười: "Ngươi đừng nói dối, nếu không người sẽ chết rất khó coi đấy, hửm?"

Đôi môi của người đàn ông run cầm cập, hắn ta không ngờ được mình lại đen đủi như vậy, chỉ lấy đồ của người chết thôi mà lại đẩy bản thân đến trước nòng súng.

"Ta, ta thật sự không biết gì cả..."

"Bộp."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp