"Ở nơi Bắc Hoang này có rất nhiều biến số có thể xảy ra, ở bên cạnh có thêm một người giúp đỡ thì sẽ ít đi một kẻ địch."
Đôi mắt đen của Tiêu Tẫn có chút ngơ ra: "Ngươi đang suy tính cho ta?"
Tô Tịch Oanh nhướng mày, trong mắt phượng có thấp thoáng một chút mệt mỏi: "Không được sao?"
Tiêu Tẫn cảm thấy, niềm vui trong lòng lan rộng thêm rất nhiều.
Tô Tịch Oanh nhìn thấy vẻ mặt quái lạ của hắn bèn dứt khoát nhắm mắt lại, từ lúc nàng đến thế giới này, vào khoảnh khắc nàng hiểu rõ được tình hình, nàng đã cảm thấy phải có trách nhiệm với Tiêu Tẫn và hai đứa nhỏ này, nàng sẽ vì bọn họ mà tìm kiếm một mảnh trời bình yên, cho nên nàng sẽ cố hết sức để suy tính cho tương lai của bọn họ, vì dù sao nàng cũng không thể mãi ở bên cạnh họ được, có thể có thêm một người có thể tin tưởng được ở bên cạnh hắn, cũng không phải là chuyện gì xấu.
Cho nên hôm nay nàng để mặc Tôn đại nương phát tiết, mục đích không phải là có được sự tha thứ của Tôn đại nương, mà là để Vương Lãng sống sót và trở thành trợ thủ tương lai cho Tiêu Tẫn, như vậy đối với những ngày tháng sau này của hai đứa nhỏ sẽ có thêm một sự đảm bảo.
Hai đầu của buồng xe, mỗi người một bên, chập chờn giữa những rung chuyển là những tâm tư khác nhau của hai con người.
Lúc Tô Tịch Oanh thức dậy thì đã là buổi trưa, nàng ngồi dậy vén rèm cửa nhìn ra bên ngoài xe, nhìn thấy mấy đứa trẻ đang vui vẻ theo sau đám người Giang Dương đuổi theo những con bò dê, mới sáng sớm mà đã chơi vui đến vậy rồi.
"Tễ Nhi, các con không mệt sao?"
Đại Bảo lau mồ hôi trên mặt, cười đáp: "Nương, bọn con không mệt."
Trong khoảng thời gian này mấy đứa nhỏ ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ, tinh thần cũng tốt hơn so với trước khá nhiều, cũng dần dần trở về dáng vẻ mà trẻ con nên có, vừa sáng sớm đã xoay quanh đám bò dê, cười đùa cả ngày.
Tô Tịch Oanh cũng không ngăn cản, nàng cảm thấy trẻ con phải chạy nhảy thì mới có sức sống.
Nàng cầm theo một túi nước, nhảy xuống xe ngựa lau mặt cho tụi nhỏ: "Chút nữa hãy lên xe đi, đến trưa nắng gắt lắm."
Đại Bảo và Nhị Bảo uống ừng ực, ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết rồi nương."
Tô Tịch Oanh cũng đưa túi nước cho Lâm Sanh: "Lâm Sanh cũng cùng đệ đệ muội muội lên xe đi."
Lâm Sanh cười, gật đầu: "Vâng, phu nhân."
Tô Tịch Oanh nhìn mặt trời càng ngày càng gắt, để bọn họ vào trong xe ngựa, bởi vì có thêm gia đình của Vương Lãng nên đám người Triệu ma ma chỉ có thể đi bộ theo xe.
"Bạch Sương, bảo mấy người Triệu ma ma lên xe ngựa nghỉ ngơi chút đi, tránh oi nóng."
Bạch Sương cầm túi nước móm cho Triệu ma ma một ngụm: "Phu nhân, để Triệu ma ma lên xe là được rồi, nô tỳ có thể đi bộ."
Tô Tịch Oanh cũng không nhiều lời, trực tiếp kéo bọn họ vào trong xe: "Xe còn trống để làm gì chứ, đều lên đây nghỉ ngơi chút đi."
Hai người nhìn thấy nàng kiên định như vậy thì cũng không còn nói gì nữa.
Tô Tịch Oanh cầm lấy roi da nhỏ gõ lên trên mông của dê bò: "Hạ đại thúc, ngươi nói xem không lẽ vùng đất Bắc Hoang rộng lớn này lại là nơi có khí hậu xấu như vậy sao?"
Hạ Thủ Nghĩa uống một ngụm nước, nói cũng kỳ quái, cái nón tre Tô Tịch Oanh đưa cho ông ấy đội cực kỳ mát mẻ, cho nên cho dù ông ấy đang đi bên ngoài cũng không cảm thấy nóng đến mức khó chịu.
"Tình hình ở Bắc Hoang ta thật sự cũng không quá rõ, nhưng trước đây có nghe người ta nói qua, nơi đó bốn mùa chuyển hoá rõ ràng, có lẽ sẽ không quá khó chịu như bây giờ."
Có thể là do tiết trời quá gay gắt, lúc đội ngũ đi đến một tảng đá lớn, Lý Đạt cho đội ngũ dừng lại phía sau cái bóng của tảng đá lớn để nghỉ chân.
Tô Tịch Oanh dẫn bò dê đến nơi có bóng râm mát, ở đây trời nóng đến mức súc sinh cũng chịu không nỗi nữa.
Hạ Thủ Nghĩa đổ nước trong túi nước vào chậu để cho đàn gia súc sinh uống.
"Phu nhân, buổi trưa chúng ta ăn đơn giản một chút, ta có làm mì lạnh, trời nóng quá mọi người cũng không có mấy khẩu vị."
"Được."
Sau khi Giang Dương bố trí xe ngựa xong, thì đi xung quanh nhặt một vài cành củi khô về đốt lửa.
Sau khi củi lửa đã được nhặt về, Hạ Thủ Nghĩa treo cái nồi lên, đun nước luộc mì.
Có lẽ do tiết trời quá nóng, cho nên mặc dù đã đi cả nửa ngày, nhưng mọi người cũng không ăn uống gì mấy.
Sau khi nấu mì lạnh xong, Bạch Sương chia phần cho mọi người bưng đi.
"Các ngươi làm vậy là có ý gì? Là cố ý đúng không? Lúc bọn ta chưa đến các ngươi cả ngày không phải thịt thì là trứng, bây giờ bọn ta đến rồi thì các ngươi nấu mì không nước trắng?"
Nước canh trong miệng Tô Tịch Oanh còn chưa nuốt xuống, thì đã nhìn thấy Tôn đại nương khí thế hùng hổ cầm bát mì đi đến, tức giận chỉ tay vào mặt Tô Tịch Oanh nói: "Đừng có tưởng rằng ta không biết ngươi đang có mưu đồ gì, ta nói cho ngươi biết, nếu không phải do các ngươi, Lãng Nhi nhà ta sẽ không trở nên như vậy, đây đều là do các ngươi hại nó, các ngươi không lấy thịt ngon rau tươi ra hầu hạ bọn ta thì thôi đi, còn muốn lấy một bát mì không nước trắng để đuổi bọn ta đi, ta nói cho ngươi biết, nằm mơ đi!"
Tôn đại nương dám nói chuyện với Tô Tịch Oanh như vậy, là vì đã dự đoán trước rằng nàng sẽ không đáp trả, cho nên càng nói về sau càng trở nên hùng hổ hơn.
"Bây giờ ngươi hãy bảo bọn họ đi nấu thịt cho bọn ta ăn." Tôn đại nương buông bát mì trên tay xuống, vênh mặt, hất hàm lớn tiếng sai khiến.
Tô Tịch Oanh uống hết nước canh trong bát, nhìn bát mì dưới đất, trực tiếp cầm lên đổ vào bát của mình rồi ăn.
Triệu ma ma sợ Tôn đại nương lại động tay động chân với Tô Tịch Oanh, vội vàng chạy đến, cười nói: "Vương gia tỷ tỷ, tỷ đừng giận, tất cả mọi người đều ăn mì lạnh, thời tiết này ăn món này sẽ giúp giải nóng, tốt cho cơ thể."
"Khinh! Ngươi bớt doạ ta, đừng tưởng ta không biết, ta muốn ăn thịt, ăn trứng gà, nếu như không có thì các ngươi giết con gà đó đi."
Triệu ma ma không ngờ Tôn đại nương lại không nói lý đến như vậy, đây là chỗ nào rồi mà còn kén cá chọn canh.
Tô Tịch Oanh ăn hết mì trong bát, đặt bát vào trong nồi rồi đi đến bên cạnh Triệu ma ma, nói: "Triệu ma ma cứ đi ăn trước đi, đừng quan tâm đến bà ta."
Triệu ma ma lo lắng nhìn Tô Tịch Oanh: "Phu nhân, ngươi đừng..."
Tô Tịch Oanh ừ một tiếng: "Đi đi, không sao đâu."
"Dạ."
Triệu ma ma cứ đi được một tí thì lại quay đầu nhìn lại.
Tôn đại nương tưởng rằng Tô Tịch Oanh đến để cầu xin bà ta, càng lớn gan hơn: "Ta muốn giết con gà đó để nấu canh gà cho con trai ta bồi bổ cơ thể, bây giờ ngươi đi làm ngay cho ta."
Tô Tịch Oanh chầm chậm ngước mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào gương mặt kiêu căng của bà ta: "Tôn đại nương, nói câu thật lòng, lần trước người khiêu chiến tính nhẫn nại của ta, xương của hắn cũng đã nát vụn rồi, ngươi không mong bản thân sẽ là người tiếp theo đúng không?"
Lời nói của Tô Tịch Oanh rất bình tĩnh, nhưng ý cười trong ánh mắt có thoáng qua sự tàn nhẫn không ai bỏ qua được.
Da mặt Tôn đại nương căng lên, nhưng nghĩ đến bản thân có lý thì gan cũng lớn hơ: "Ngươi, ngươi hại cả nhà ta ra nông nỗi này, không lẽ ngươi còn có lý sao?"
Tô Tịch Oanh điềm nhiên nhướng mày: "Ta không có lý, nhưng ta không quan tâm, các ngươi có hận ta hay không, ta không có bất kỳ ý kiến gì, cứu con trai ngươi, thu nhận các ngươi cũng là nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận của ta, ngươi ôn hoà với ta, ta cũng sẽ không buông lời ác, nhưng nếu như ngươi tưởng rằng cứ như vậy là sẽ uy hiếp được ta, thì ngươi đã tính toán sai rồi, ngươi thành thật chút, thì ta sẽ cho ngươi một con đường sống, còn nếu như không biết điều, thì cút đi cho ta."