Nhị Bảo vui vẻ nhận điểm tâm mở ra, bên trong là bánh mứt táo thơm ngào ngạt.
"Nương cũng ăn."
Tô Tịch Oanh cười lắc đầu, nàng đã ăn no ở trong thành: "Nương không đói bụng, các con ăn đi."
Tô Tịch Oanh đang chuẩn bị tìm đất trống nghỉ một lát, đã thấy một nữ tử bước chân lảo đảo đi đến trước mặt nàng quỳ xuống.
"Vương phi, cầu xin ngươi cứu tì thiếp đi, tì thiếp sắp không sống nổi nữa."
Tô Tịch Oanh nhíu mày, tầm mắt u lãnh rơi xuống trên người nàng ta: "Ngươi ai?"
Nữ tử chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt đầy bùn và nước mắt, cũng là nước mắt cọ rửa dơ bẩn trên mặt nàng ấy, làm Tô Tịch Oanh thấy rõ bộ dáng của nàng ấy.
Tô Tịch Oanh nhíu chặt mày: "Ngươi là Lâm Thù Du?"
Lâm Thù Du kiều nhu gật đầu: "Đúng là tì thiếp, xin Vương phi thu lưu tì thiếp đi."
Tô Tịch Oanh phi một tiếng đen đủi, thật đúng là xem nàng là nhà từ thiện, tiểu lão bà của Tiêu Tẫn đều tới chạy trước mặt nàng cầu cứu rồi!
Tiêu Tẫn nghe thấy động tĩnh, đang chuẩn bị từ trên xe ngựa xuống, đột nhiên đã đối diện với đôi mắt hơi lạnh kia của Tô Tịch Oanh.
Lại thấy Lâm Thù Du quỳ trên mặt đất, mày hắn cũng hơi nhíu lại không thể thấy.
Tô Tịch Oanh vẻ mặt đen đủi đứng dậy nhìn Tiêu Tẫn: "Tiểu lão bà của ngươi, chính ngươi giải quyết, đừng chuyện gì cũng đều tới trước mặt ta."
Lâm Thù Du lại như là nhận định Tô Tịch Oanh, chỉ kém nhào qua ôm lấy đùi nàng: "Vương phi, cầu xin người, tì thiếp thật sự không chịu nổi nữa hu hu hu..."
"Vậy ngươi cầu xin Tiêu Tẫn đi, ngươi tới cầu xin ta làm gì?"
Trong lòng Lâm Thù Du chính là rõ ràng, hiện tại hai chân Tiêu Tẫn tàn phế, nào có thể lợi hại bằng Tô Tịch Oanh, hơn nữa, nàng ấy cầu xin Tiêu Tẫn, Tiêu Tẫn tuyệt đối sẽ không để ý đến nàng ấy.
"Vương phi, nếu Vương phi nguyện ý thu lưu tì thiếp, tì thiếp nguyện ý lấy đồ vật quan trọng làm trao đổi."
Tô Tịch Oanh liếc nàng ấy một cái: "Thứ gì?"
Vẻ mặt Lâm Thù Du thần bí đè thấp giọng nói: "Chứng cứ phụ thân ta và Đại hoàng tử cấu kết, thư từ bọn họ qua lại."
Lâm Thù Du là thứ nữ trong phủ Công Bộ Thượng Thư, lúc trước là Hoàng Hậu chỉ điểm đưa đến vương phủ làm thiếp cho Tiêu Tẫn, tuy Tiêu Tẫn cũng chưa từng vào trong phòng của nàng ấy, nhưng trên danh nghĩa cũng là người của hắn.
Mặt Tô Tịch Oanh không biểu tình tiếp tục nói: "Thư kia có thể chứng minh trong sạch của Tiêu Tẫn, khiến chúng ta trở về Kinh Thành sao?"
Lâm Thù Du nghẹn họng: "Có thể, đại khái không thể."
"Vậy ta muốn làm cái gì?"
Lâm Thù Du vội la lên: "Vạn nhất, vạn nhất có tác dụng thì sao, còn có tì thiếp ăn không nhiều lắm, cũng tuyệt đối sẽ không thêm phiền toái cho Vương phi và Vương gia."
"Thư đâu, lấy ra xem." Tiêu Tẫn đột nhiên mở miệng nói.
Lâm Thù Du vừa nghe có hi vọng, nhanh lấy thư viết giấu ở trên người ra.
Tiêu Tẫn mở giấy viết thư ra xem, nội dung trên thư viết vô cùng mịt mờ, người khác vừa thấy là không nhìn ra cái gì khác thường, nhưng Tiêu Tẫn lại có thể nhìn ra một chút chuyện liên hệ.
Mặt hắn không tỏ vẻ cất thư đi, nhìn về phía Tô Tịch Oanh: "Có thể tạm thời giữ lại."
Tô Tịch Oanh xuy một tiếng: "Tùy ngươi, nhưng từ lời tục tĩu lúc trước ta nói, nếu nàng trêu chọc ra phiền toái, hoặc là xúc phạm tới người của ta, ta lập tức bóp vỡ đầu của nàng."
Lâm Thù Du kinh hãi dùng đôi tay che đầu mình lại: "Vương phi yên tâm, tì thiếp tuyệt đối sẽ không làm ra bất kì chuyện ngu xuẩn gì!"
Tô Tịch Oanh không để ý đến nàng ấy mà tìm đất trống ngồi xuống.
Khương thị đỡ Trình Minh đã tỉnh lại đến trước mặt Tô Tịch Oanh quỳ xuống: "Cảm ơn ân cứu mạng của phu nhân."
Tô Tịch Oanh nhìn về phía hai người: "Tỉnh, đỡ sốt rồi sao?"
Trình Minh nâng mặt tái nhợt lên nói: "Buổi sáng cũng đã bớt sốt, thân thể đã không có trở ngại, may nhờ có thuốc của phu nhân."
Tô Tịch Oanh không khiêm tốn gật đầu: "Ngươi chỉ là cảm nhiễm phong hàn khiến cho nóng lên, cũng may kịp thời uống thuốc bằng không diễn biến thành bệnh phổi sẽ không dễ trị như vậy, nếu tỉnh, vậy đi theo lên đường đi."
"Cảm ơn phu nhân, nếu không phải có người, ngày mai còn không biết nên làm cái gì bây giờ." Khương thị lau nước mắt, còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong khủng hoảng thiếu chút nữa mất đi nhi tử.
"Khỏe là được, hiện tại thân thể của hắn còn suy yếu, đây là bánh nướng ta mua ở trong thành, cầm ăn đi." Tô Tịch Oanh cầm hai bánh nướng đưa cho bọn họ.
Hai người mẫu tử nào nguyện ý muốn, liên tục từ chối, Tô Tịch Oanh đơn giản trực tiếp đặt bánh bột ngô vào trong tay bọn họ: "Cầm ăn, đi theo ta sẽ không cho các ngươi thiếu cái ăn."
Lúc này hai người mới lại ngàn ân vạn tạ, âm thầm thề, sau này nếu là có cơ hội, nhất định phải xuất lực vì Tô Tịch Oanh.
Lý Đạt bọn họ tiếp viện lương khô ra, đã phát đồ ăn hôm nay cho phạm nhân dư lại, ăn no sau đó tiếp tục lên đường.
Tô Tịch Oanh nhảy lên trên xe ngựa giữ chặt dây cương, vung roi ngựa, xe bắt đầu đi.
"Mỗi năm, triều đình đều sẽ chi ngân sách cho Công Bộ gia cố đê đập ở Ô Giang, mười năm trước, Ô Giang lũ lớn đã làm thành Lâm Thủy ngập úng, nhưng đê đập cũng vững chắc không hỏng."
Giọng của Tiêu Tẫn vang lên ở sau người.
Tô Tịch Oanh cũng không hiểu biết tình thế trong triều: "Việc này hiện tại có quan hệ gì với chúng ta?"
Tiêu Tẫn nói: "Mỗi năm bạc gia cố đê đập sẽ đưa xuống ở đầu năm, năm nay việc này vừa lúc là Tiêu Tuyệt phụ trách."
Tô Tịch Oanh nhíu mày: "Ngươi là nói, hai người đó cấu kết tham tiền triều đình, lúc này mới dẫn tới đập lớn xuất hiện vấn đề."
Tiêu Tẫn gật đầu: "Tuy Lâm Thù Du cho ta thư viết đến mịt mờ, nhưng đại khái chính là ý tứ này, Lâm Thù Du không giao tất cả lợi thế giao ra ngay từ đầu, lúc này mới để nàng ta ở dưới mí mắt."
Tô Tịch Oanh quay đầu lại nhìn hắn một cái: "Ngươi đây là đang giải thích với ta?"
Tiêu Tẫn dựa trên vách xe, mắt đen lạnh nhạt dừng ở trên người nàng: "Sợ ngươi nghĩ không rõ."
Tô Tịch Oanh cười lạnh một tiếng: "Ta là ghét bỏ nàng ta lãng phí đồ ăn của ta."
Tiêu Tẫn cong khóe môi lên: "Ừ."
Tô Tịch Oanh liếc nhìn hắn, cảm thấy cẩu nam nhân này âm dương quái khí.
Chu Châu và thành Vân Thủy là một mảnh khác nhau, sau khi tiến vào phạm vi quản hạt của Chu Châu nhiệt độ không khí đã cao lên, ban ngày mặt trời chiếu gắt đi đường đều có thể phơi khô người.
Ban đêm, mãi cho đến trời hoàn toàn tối sầm xuống, Lý Đạt mới để người đi tìm một đất trống bằng phẳng đặt chân.
Tô Tịch Oanh từ trên xe ngựa nhảy xuống, đi tìm nguồn nước trước tiên, một đường đi này, ngay cả một dòng suối nhỏ cũng đều không có.
"Ta đi đến đằng trước tìm xem, xem có nguồn nước hay không."
Hiện tại Lý Đạt đã mở một con mắt nhắm một con mắt với hành vi của Tô Tịch Oanh, chẳng sợ nàng muốn chạy trốn, hắn đều có thể làm bộ nhìn không thấy, dù sao nhiều người chạy như vậy, cũng thiếu một mình nàng.
Tô Tịch Oanh tháo ngựa trên xe ngựa ra, trực tiếp xoay người lên ngựa chạy tới chân núi cách đó không xa.
Tô Tịch Oanh cưỡi ngựa tới chân núi, đi một vòng mới phát hiện một dòng suối ở phía sau một khe đá tương đối ẩn nấp, dòng suối này còn không nhỏ.
Tô Tịch Oanh xoay người xuống ngựa, xác định bốn phía không ai sau đó vào không gian, lấy vật trữ nước ra chứa đầy nước suối để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Sau khi cất nước đi, Tô Tịch Oanh xoay người lên ngựa trở lại trên đất trống.
"Chân núi đằng trước có một nguồn nước, các ngươi ai muốn đi tắm rửa với ta?" Tuy Tô Tịch Oanh không có thói ở sạch, nhưng trời nóng này trên mùi người thật sự là huân đến đau đôi mắt nàng.
"Con muốn con muốn, nương nương Linh nhi muốn đi rửa với nương." Nhị Bảo là người đầu tiên nhấc tay ý bảo.