Mang Không Gian Vật Tư Xuyên Đến Cổ Đại Nuôi Dưỡng Vương Gia Tàn Phế Cùng Hai Bé Con

Chương 42


2 tháng

trướctiếp

Tô Tịch Oanh nhìn khuôn mặt nhỏ bẩn như mèo của Nhị Bảo, oa nhi này xác thật nên tắm rửa sạch sẽ.

"Vậy Tễ Nhi cũng đi, ta dẫn các con đi tắm trước, lát nữa trở về lại đổi những người khác."

Nói xong, nàng đã trực tiếp tiến ôm hai bảo bảo lên trên lưng ngựa, kẹp bụng ngựa chạy về phía chân núi.

Sau khi đến nơi, Tô Tịch Oanh ôm hai người xuống, trói ngựa ở bên cạnh.

"Đi đến trước từng bước một, nương cởi xiêm y cho các con trước." Tô Tịch Oanh ôm bảo lớn trước, cởi xiêm y trên người cậu bé, ở lúc nàng muốn cởi quần của cậu bé, khuôn mặt nhỏ của Đại Bảo đỏ lên, hai tay nhỏ khẩn trương bắt được tay của Tô Tịch Oanh.

"Ta, tự ta, chính mình có thể!"

Tô Tịch Oanh nhìn cậu bé nghẹn đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, thật là đáng yêu muốn chết.

"Được, vậy con tự mình cẩn thận, nơi này nước cạn, con cứ ngồi ở trên tảng đó to này đừng lộn xộn, nương tắm cho muội muội." Tô Tịch Oanh lại ôm Linh Nhi qua, lấy khăn vải ra chà lau khuôn mặt nhỏ cho cô bé.

Ngay ở lúc nàng tắm đến nghiêm túc, đột nhiên nghe được tiếng kinh hãi của Đại Bảo.

Tô Tịch Oanh ngẩng đầu, đã thấy Đại Bảo bị một con khỉ to ôm nhảy lên trên cây.

Đại Bảo bị dọa đến thét chói tai liên tục.

"Tễ Nhi!" Tô Tịch Oanh bế Nhị Bảo lên, nhặt lên một cục đá từ trong nước ném về phía con khỉ.

"Chi!"

Cục đá xẹt qua từ trên đầu con khỉ, nó tức giận đến giận kêu một tiếng, ôm Đại Bảo xoay người nhảy lên một cây khác.

Tô Tịch Oanh cũng nổi giận, nàng ôm Nhị Bảo đuổi theo dưới tàng cây, con khỉ kia kêu chi chi, như là trêu đùa nàng, không ngừng qua lại ở trên cây nhảy tới nhảy lui, khiến Đại Bảo sợ tới mức giọng đều kêu ách.

"Súc sinh!"

Tô Tịch Oanh cắn răng cầm lấy súng gây mê, nhắm ngay con khỉ nổ súng.

Con khỉ kia vô cùng giảo hoạt, rất nhanh đã nhảy tránh thoát khỏi kim tiêm súng gây mê.

Tô Tịch Oanh hoàn toàn bị chọc giận, nàng lấy dây mây bên cạnh buộc Nhị Bảo vào trên người mình, sau đó nhanh chóng bò lên trên cây, mở vòng tay vô cùng chi lực ra, nhảy lên hai lần ở giữa những cái.

Con khỉ kia thấy Tô Tịch Oanh nhanh như vậy đã đuổi theo, như là bị khiêu khích, vung tay ném Đại Bảo xuống dưới tàng cây!

"Tễ Nhi!" Đôi mắt của Tô Tịch Oanh đột nhiên co rụt, nàng điên cuồng nhảy về phía Đại Bảo, một tay ôm hắn rơi nhanh xuống mặt đất vào trong ngực.

Bởi vì tốc độ quá nhanh, nàng vì không để hài tử bị thương, dùng sau lưng mình chấm đất, sau đó lăn trên mặt đất một hồi lâu mới đứng vững người.

Ổn định cơ thể, Tô Tịch Oanh nhanh chóng nhìn về phía Đại Bảo: "Tễ Nhi con thế nào có sao hay không?"

Vừa rồi Đại Bảo bị ném xuống đã dọa đến choáng váng, khi nghe thấy giọng nói của Tô Tịch Oanh, đôi mắt trong sáng của cậu bé mới dần dần có tiêu cự.

"Oa! Nương... Tễ Nhi rất sợ hãi hu hu..."

Tô Tịch Oanh nghe tiếng khóc nghẹn ngào của Đại Bảo, đau lòng đến độ muốn nát.

"Chi chi chi chi!"

Trên cây, con khi như là cười nhạo nàng, nhảy ở trên nhánh cây.

Gân xanh trên trán Tô Tịch Oanh giật giật, Tô Tịch Oanh nàng tham gia nhiều trận chiến như vậy, xé nát không biết bao nhiêu tang thi, không nghĩ tới lại còn có một ngày bị lên tiếng khiêu khích.

Tô Tịch Oanh trấn an hài tử rồi đứng lên, lạnh lùng nhìn con khỉ kia.

"Súc sinh, ngươi tìm chết!"

"Phu nhân, phu nhân..."

Tô Tịch Oanh quay đầu lại đã thấy Giang Dương vẻ mặt vội vàng chạy tới.

Tô Tịch Oanh nhíu mày: "Sao ngươi lại tới đây?"

"Vương... Lão gia thấy mọi người chậm chạp chưa về, lo lắng các ngươi xảy ra chuyện để cho ta đến tìm."

Tô Tịch Oanh trực tiếp đặt hai đứa nhỏ trong tay hắn: "Bảo vệ hài tử, ta đi báo thù cho bọn nó."

Lời còn chưa nói xong, nàng đã trực tiếp trèo lên trên một cái cây, thoáng trèo lên đầu cành.

Giang Dương sững sờ ở tại chỗ, báo thù? Tìm ai báo thù?

Con khỉ kia thấy Tô Tịch Oanh trèo lên, nhanh xoay người chạy.

"Nghiệt súc, ta xem ngươi có thể chạy đến chỗ nào!" Tô Tịch Oanh theo sau bẻ một nhánh cây đánh về phía con khỉ.

Lần này, con khỉ không có thể né tránh, nhánh cây đánh vào trên đùi nó.

"Chi!"

Con khỉ đau đến hét lên một tiếng, chạy trốn càng nhanh hơn.

Chỉ là sau khi bị thương, động tác của nó đã chậm rất nhiều, đảo mắt đã bị Tô Tịch Oanh đuổi theo.

Tô Tịch Oanh kéo lấy chân sau bị thương của nó treo ngược cả người nó lên, dùng dây mây trói chân lại khiến nó không chạy được.

"Chi chi chi chi!"

Con khỉ bị treo ở trên nhánh cây điên cuồng kêu thảm, cũng mặc kệ nó giãy giụa như thế nào đều không có biện pháp tránh thoát khỏi trói buộc của dây mây.

Tô Tịch Oanh lạnh lùng liếc nó.

"Nghiệt súc, chạy đi, ta xem lúc này ngươi còn có thể chạy đến chỗ nào."

"Chi chi, chi chi chi chi"

Tiếng của con khỉ trở nên the thé, như đang xin tha với Tô Tịch Oanh.

Tô Tịch Oanh cười lạnh: "Muốn ta buông tha cho ngươi cũng không phải không thể, trong ghi chép có nói, các ngươi thích nhất là trữ lương thực, giao đồ ngươi trữ ra đây, ta tạm tha ngươi không chết."

Con khỉ kêu chi chi, như là nghe hiểu Tô Tịch Oanh nói.

Tô Tịch Oanh kéo nó đến trước mặt: "Thế nào?"

Con khỉ nhe răng với nàng, bò dậy khập khiễng đi về phía trước.

Tô Tịch Oanh nắm dây mây đi ở phía sau, đi đại khái mười lăm phút, đã tới một rừng cây nhỏ.

Sau khi tới gần, có thể thấy bên trong có không ít con khỉ đang chạy tới, thấy Tô Tịch Oanh dắt con khỉ, rối rít dừng lại nhìn bọn họ.

"A, không nghĩ tới ngươi lại là Hầu Vương, chút năng lực này mà cũng xưng đại vương."

Con khỉ bất mãn nhe răng với nàng.

Con khỉ dẫn theo nàng tới một huyệt động, bên trong để không ít quả dại mới mẻ.

Tô Tịch Oanh trực tiếp thả nó ra, dùng lá cây to bọc lại những quả dại đó lên rồi đi.

"Chi chi chi chi"

Nàng đi xa còn có thể nghe thấy tiếng con khỉ ở sau người hùng hùng hổ hổ.

Tô Tịch Oanh quay đầu lại nhìn, nháy mắt tiếng gào kia biến mất.

Người thắng làm vua, người thua làm giặc, đây còn không phải là pháp tắc sinh tồn của giới động vật sao.

Tô Tịch Oanh vòng đến bên dòng suối, phát hiện Tiêu Tẫn cũng ở đây, Giang Dương đã đứng ở bên cạnh ôm hai đứa nhỏ.

Bốn người nghe thấy động tĩnh, đều nhìn về phía nàng.

"Nương, là nương đã trở lại." Nhị Bảo xoắn cơ thể nhỏ bé từ trên người Giang Dương xuống chạy tới ôm lấy đùi Tô Tịch Oanh.

Đại Bảo cũng thút tha thút thít xuống dưới lảo đảo đi đến trước mặt Tô Tịch Oanh.

Tô Tịch Oanh đặt một túi to quả dại xuống đất, ôm hai tiểu nãi bao lên hôn mỗi người một cái.

"Nương mang chiến lợi phẩm cho các ngươi, không phải, đã mang quả ngon trở lại, các con cưỡi ngựa trở về với Giang thúc trước, nương tắm xong sẽ về." Vừa rồi nàng đơn giản lau người cho hai đứa nhỏ, bọn họ lại bị kinh hách, hôm nay tạm thời không thể tắm rửa cho bọn họ.

"Phu nhân cầm cái gì trở về vậy."

"Một ít quả dại, ngươi đều mang về đi." Tô Tịch Oanh để hai đứa nhỏ tới, lại dùng dây mây bọc quả dại lại, cũng ném lên trên lưng ngựa.

"Lão gia ngươi..." Giang Dương nhìn về phía Tiêu Tẫn, là muốn hỏi hắn muốn trở về với bọn họ hay không.

Tiêu Tẫn liếc mắt nhìn Tô Tịch Oanh một cái: "Các ngươi về trước đi, ta và nàng trở về là được."

Giang Dương gật đầu, dẫn theo hai đứa bé trở về trước.

Sau khi Giang Dương dẫn hài tử rời đi, Tiêu Tẫn mới mở miệng: "Vừa rồi ngươi đi đâu? Tìm ai báo thù?"

Tô Tịch Oanh vừa nói, vừa cởi y phục trên người: "Một con nghiệt súc."

Nàng vừa mới nói xong, cả người đã chui vào trong nước.

Nước bắn tung tóe lên trên mặt của Tiêu Tẫn.

Tiêu Tẫn hít sâu một hơi, giơ tay chậm rãi lau bọt nước trên mặt.

Hắn nhìn về phía váy áo nàng cởi một bên, gân xanh trên trán giật giật, nữ nhân này thật là...

Cũng không biết phải nam nữ tránh nghi ngờ sao?

"Rầm"

Tô Tịch Oanh trồi ra mặt nước, trong tay còn bắt lấy một con cá to.

"Hay cho một gia hỏa, cá trong nước này còn to hơn chân của ta." Nàng bơi tới bên bờ, ném cá lên trên bờ.

Không đợi Tiêu Tẫn mở miệng, lại chìm xuống lần nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp