Mang Không Gian Vật Tư Xuyên Đến Cổ Đại Nuôi Dưỡng Vương Gia Tàn Phế Cùng Hai Bé Con

Chương 40


2 tháng

trướctiếp

Mắt đen của Tiêu Tẫn u tối không rõ nói: "Xem ra, ngươi đã từng làm không ít chuyện xấu trên danh nghĩa."

Tô Tịch Oanh không nghĩ nhiều, chỉ nói: "Cái gì là chuyện xấu? Cái gì lại là chuyện tốt? Muốn sinh tồn ở loạn thế, không có bản lĩnh, dù ngươi làm chuyện tốt, cũng có thể bị người ta nói thành là chuyện xấu."

Tiêu Tẫn híp mắt đen, hắn lại khẳng định lần nữa, Tô Tịch Oanh trước mắt không phải là Tô Tịch Oanh lúc trước, Tô Tịch Oanh hãm hại bỏ tù hắn kia, đã bị nữ nhân trước mắt này đoạt xá.

Tô Tịch Oanh nào đâu biết, trong lúc mình vô ý lại bị Tiêu Tẫn dẫn tiết tấu, đào gốc gác của mình.

Ô Giang ở trước nạn lũ cũng không tính rộng, mặc dù là có nạn lũ, ngồi thuyền qua sông, nhiều nhất cũng chỉ dùng không đến nửa canh giờ là có thể tới.

Tô Tịch Oanh thấy Đại Bảo thoải mái, đặt cậu bé lên trên giường, đi đến trên ván kẹp, nhìn lại bờ bên kia, quả nhiên có thể mơ hồ thấy kiến trúc cao cao.

"Chuẩn bị cập bờ."

Thị vệ Trương gia hô to một tiếng, đến boong tàu chuẩn bị tốt lên bờ.

Thực mau, thuyền đã dừng tới bên bờ.

Tô Tịch Oanh thu thập đồ vật ôm hai bảo xuống thuyền trước.

Lý Đạt xác định người trên thuyền đều xuống dưới, đã phái quan sai đi theo thị vệ Trương gia quay về, đón phạm nhân còn lại tới.

Lý Nhu nâng Trương Lương đi đến trước mặt Tô Tịch Oanh.

"ân nhân, tiếp theo các ngươi muốn đi về nơi nào?"

"Hẳn là qua Chu Châu, vẫn luôn đi về phía Tây Bắc, đúng rồi, không biết Trương công tử hiểu giá dược liệu thị trường hay không?"

Trương Lương nói: "Tuy Trương gia vẫn luôn làm chính là buôn bán gạo thóc, nhưng dược liệu ngẫu nhiên cũng có đọc qua, không biết ân nhân muốn mua dược liệu gì."

"ân nhân ân nhân kêu rất kì quái, ta tên Tô Tịch Oanh, các ngươi gọi tên của ta là được, không phải ta muốn mua, là muốn bán." Tô Tịch Oanh đè thấp giọng, mở tay nải trên người ra cho bọn họ nhìn nhân sâm bên trong.

Trương Lương vừa thấy, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, tỉ lệ nhân sâm này đều không thường thấy.

"Đây, những cái này..."

"Ngươi xem có thể trị giá bao nhiêu?"

"Tỉ lệ và số lượng này, ít mà nói cũng có ba ngàn lượng, Tô nương tử tính bán đi sao?"

Tô Tịch Oanh gật đầu: "Bán, cho nên sau khi tới Chu Châu, có thể ta muốn vào thành một chuyến với các ngươi."

Trương Lương đến là nguyện ý, chỉ là Tô Tịch Oanh không có thẻ bài, sợ là không vào được thành.

Tô Tịch Oanh như là nhìn ra bọn họ lo lắng: "Các ngươi yên tâm, đến lúc đó ta đều có biện pháp."

"Được."

Chờ đến phạm nhân dư lại cũng sang sông, Tô Tịch Oanh bọn họ mới lại xuất phát lần nữa.

Thành Chu Châu cách Ô Giang nhìn không xa, nhưng thực tế đi lại không gần, bằng không bên này xảy ra nạn lũ lớn như vậy, bên kia lại đều không có một chút việc gì.

Ban đêm, bọn họ tìm một nơi nghỉ tạm một đêm, trời còn chưa sáng đã tiếp tục xuất phát.

Ở lúc trời sắp sáng, rốt cuộc bọn họ thấy được cửa thành thành Chu Châu.

Lý Đạt để đội ngũ ở ngoài thành Chu Châu tìm mảnh đất trống nghỉ tạm, hắn chọn hai quan sai cùng hắn vào thành tiếp viện lương khô, bằng không bọn họ đều đói đến chết.

Bởi vì thành Vân Thủy nổi lên nạn lũ, thành Chu Châu sợ có nạn dân lẫn vào trong thành, ở cửa thành kiểm tra thật nghiêm, hơn nữa mỗi một người vào thành đều phải giao một trăm văn tiền, không có tiền cũng không được vào thành.

Lý Nhu nắm chặt tay Trương Thúy Nương, vẻ mặt không nỡ: "Thúy Nương, từ biệt này không biết bao lâu mới có thể gặp lại, ngươi nhất định phải bảo trọng mình, chăm sóc tốt cho hài tử, cái này ngươi cầm lấy, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào." Nàng ấy nhanh chóng nhét một túi tiền vào trong tay Trương Thúy Nương.

Trương Thúy Nương muốn từ chối, lại bị nàng ấy nhét vào trong lòng.

Trương Thúy Nương chỉ có thể nhận, cũng là vẻ mặt không nỡ: "Ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mình, ngươi yên tâm."

Lý Nhu vỗ tay nàng ấy, mới lưu luyến không rời lên xe ngựa với Trương Lương.

Lý Nhu tới cửa thành, giao nhân khẩu và ngân lượng cho quan sai, quan sai làm xong đăng ký, mới cho xe ngựa bọn họ đi vào.

Sau khi xe ngựa vào thành, đã tìm một ngõ nhỏ dừng xe lại.

Sau đó, Tô Tịch Oanh từ xe ngựa nhảy xuống.

Trương Lương và Lý Nhu cũng xuống xe ngựa.

"Tô nương tử, Trương mỗ có chút giao tình với chưởng quầy một hiệu cầm đồ, nếu Tô nương tử tin Trương mỗ, có thể đi qua nhìn xem với Trương mỗ."

Tô Tịch Oanh xác thật không hiểu lắm, còn không bằng đi xem với bọn họ trước.

"Được."

Mấy người cùng nhau lên xe ngựa tới hiệu cầm đồ Trương Lương nói.

Trương Lương mới vừa đi vào hiệu cầm đồ, chưởng quầy đang ở quầy có vách ngăn đã cười ra đón: "Là Trương công tử sao, là ngọn gió nào thổi ngươi tới?"

Trương Lương cười khách sáo với chưởng quầy vài câu đã vào thẳng chủ đề: "Mấy ngày trước ta có được thứ tốt, trước tiên đã nghĩ đến Vương chưởng quầy ngươi, nghĩ ngươi khẳng định cần."

Vương chưởng quầy cười sang sảng: "A? Là thứ gì tốt?"

Trương Lương ý bảo Tô Tịch Oanh đưa nhân sâm cho hắn, Tô Tịch Oanh thuận tay đưa tay nải qua.

Vương chưởng quầy mở ra nhìn một cái, mắt sáng rực lên, lúc sau cẩn thận lấy nhân sâm ra cẩn thận đánh giá: "Nhân sâm này của người là mới đào khỏi không bao lâu, tỉ lệ cũng tốt, vừa vặn trước đó không lâu mới có người hỏi ta có thu được hàng tốt như vậy hay không, Trương công tử, chúng ta cũng không phải lần đầu tiên giao tiếp, ngươi ra một cái giá, nếu có thể cho, ta sẽ nhận."

Trương Lương vươn bốn ngón tay.

Vương chưởng quầy hiểu ý, hơi khó xử nhíu mày: "Trương công tử, thật sự không dám giấu giếm, thứ này xác thật không tồi, nhưng muốn tới cái giá này, bên chúng ta cũng xác thật không lợi nhuận gì, nể mặt ở giao tình nhiều năm của chúng ta, ngươi để ta kiếm chút, cái số này, ngươi cảm thấy như thế nào?"

Vương chưởng quầy vươn ba ngón tay.

Trương Lương nhìn về phía Tô Tịch Oanh, Tô Tịch Oanh tỏ vẻ rất vừa lòng với giá này, cuối cùng hai bên thành giao.

Sau khi Ra hiệu cầm đồ, Trương Lương đưa ngân phiếu cho Tô Tịch Oanh,"Tô nương tử, bạc này ngươi nhất định phải nhận."

"Không nhận được, ta muốn lập tức đổi mấy thứ này thành có thể ăn có thể sử dụng."

Trương Lương hiểu được, dù sao một đường đến Bắc Hoang còn phải đi thật lâu: "Tô nương tử muốn cái gì, Trương mỗ sẽ dẫn ngươi đi mua."

"Được, ngươi dẫn đường, ta muốn lương dầu gạo và mì, trứng gà, có thể ăn có thể mang ta đều muốn."

"Được."

Trương Lương là thương nhân buôn lương thực, làm ăn cũng làm đến Chu Châu bên này, tuy hiện tại nạn lũ gạo tăng giá, nhưng chưởng quầy xuất phát từ mặt mũi của Trương Lương đều cho giá cả tương đối ưu đãi.

Mua đồ vật, Tô Tịch Oanh để cho người đưa đến một ngõ nhỏ bên cạnh cửa thành chờ, lát nữa nàng sẽ để quan sai hỗ trợ vận chuyển ra ngoài.

Phu thê Trương Lương không nghi ngờ, dẫn theo nàng mua sắm ở bốn phía trong thành, chờ đến khi bạc tiêu chỉ còn lại có mấy trăm lượng, Tô Tịch Oanh mới thu tay lại.

"Tô nương tử, như vậy tạm biệt, sau này còn gặp lại." Trương Lương khom lưng thật sâu với Tô Tịch Oanh nói.

"Nhớ rõ uống thuốc đúng hạn, mấy ngày nay uống xong thuốc, ngươi có thể hết bệnh."

"Nhất định cẩn tuân Tô nương tử dặn dò, chúng ta cáo từ trước."

"Được."

Sau khi hai phụ thê họ Trương rời đi, Tô Tịch Oanh chờ thương gia ở ngõ nhỏ đưa đồ vật tới, vẫn luôn đợi nửa canh giờ, vật tư đưa tới nàng thu tất cả vào không gian mới vác mấy tay nải nhỏ ra khỏi thành.

Tiêu Tẫn nhìn Tô Tịch Oanh vác mấy tay nải nhỏ ra, hơi nghi hoặc.

Hắn biết trong tay nàng đã không dư bao nhiêu tiền, nhưng vì mua một ít đồ chơi nhỏ mà vào thành một lần, thật sự cũng không cần thiết.

Tô Tịch Oanh về tới bên cạnh xe ngựa, đưa điểm tâm đã mua cho ba hài tử.

"Đây là điểm tâm nổi danh ở Chu Châu, là mua riêng cho các con, nhanh ăn đi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp