Mang Không Gian Vật Tư Xuyên Đến Cổ Đại Nuôi Dưỡng Vương Gia Tàn Phế Cùng Hai Bé Con

Chương 39


2 tháng

trướctiếp

Chỉ là lúc này bến tàu đã hoàn toàn bị nước sông bao phủ, từ xa nhìn lại là một vùng nước sông vẩn đục nhìn không đến đầu, khiến lòng người sinh ra sợ hãi.

Thị vệ Trương gia đã tìm được đò lúc trước che giấu, ở lúc mới vừa bị lũ lụt, đò là rất hút hàng, hơi có vô ý sẽ bị người đoạt mất, cho nên bọn họ sớm giấu đò đi, miễn cho rơi vào tay của người khác.

Rất nhanh, thị vệ đã lấy đò ra.

Tô Tịch Oanh ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện đò này còn lớn hơn trong tưởng tượng, đồng thời ất chứa mấy trăm người không là vấn đề.

Thị vệ thả mấy khối khuôn mẫu thật dày xuống dưới, trực tiếp kéo xe ngựa đi lên.

Lý Đạt nhìn đò lớn như vậy, thật sự muốn Trương Lương để tất cả phạm nhân cùng nhau đi lên, nhưng nghĩ lại, lương thảo của người ta đều bị đoạt, có thể tốt bụng dẫn bọn họ đoạn đường đã không tồi rồi, cũng không hề dám có yêu cầu khác.

"Các ngươi canh ở chỗ này trước, lát nữa sẽ có người trở về đón." Lý Đạt nói với quan sai ở lại canh giữ.

"Đã biết thủ lĩnh."

Tô Tịch Oanh cũng kéo xe ngựa lên thuyền.

Lên trên thuyền, nhìn nước sông cuồn cuộn, Triệu ma ma các nàng cảm thấy hơi choáng váng, Tô Tịch Oanh để cho các nàng vào khoang thuyền đi nghỉ tạm trước.

Sau khi dàn xếp người xong, Tô Tịch Oanh đang chuẩn bị đi vào khoang thuyền, đã thấy Lý Nhu đi về phía nàng.

"Ân nhân, tiểu phụ nhân có một chuyện muốn thỉnh giáo ân nhân."

"Ngươi muốn hỏi chuyện trượng phu ngươi trúng độc?"

Lý Nhu gật đầu: "Không biết tướng công có khỏi hẳn không?"

Tô Tịch Oanh lười nhác dựa ở trên rào chắn, nhìn nước sông cuồn cuộn nói: "Nếu không gặp được ta, vậy không cứu được, vận khí của các ngươi không tồi."

Lý Nhu vừa nghe, vành mắt lập tức đỏ lên muốn quỳ xuống trước mặt của Tô Tịch Oanh.

Tô Tịch Oanh vừa nhấc đầu gối đã chắn đầu gối nàng ấy: "Không cần cảm ơn ta, ta giải độc cho tướng công của ngươi, các ngươi dẫn chúng ta qua sông, huề nhau."

Lý Nhu vẫn lắc đầu, ân cứu mạng há dễ dàng bỏ qua như vậy, nàng ấy yên lặng nhớ kỹ ân tình của Tô Tịch Oanh ở trong lòng.

Tô Tịch Oanh cũng không nghĩ tới, nàng ngẫu nhiên phát tâm từ bi, lại mang đến tiện lợi không nhỏ để nàng phát triển tương lai.

Lý Nhu đi vào khoang thuyền, vừa lúc gặp phải Trương Thúy Nương từ trong phòng đi ra.

Lần này bọn họ có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, trừ cảm ơn Tô Tịch Oanh ra, người lại muốn cảm ơn chính là Trương Thúy Nương, nếu không phải nàng ấy nhận ra nàng đến cầu trước mặt Tô Tịch Oanh, ở dưới dưới cục diện hỗn loạn, Tô Tịch Oanh cũng không nhất định sẽ ra tay.

"Thúy Nương, cảm ơn ngươi, ngươi chính là ân nhân cứu mạng của một nhà chúng ta."

Trương Thúy Nương nhìn tỷ muội ngày xưa không có việc gì, trong lòng cũng vui vẻ: "Hai chúng ta còn khách khí cái gì, nhìn ngươi không có việc gì là tốt rồi."

Lý Nhu nắm tay Trương Thúy Nương, mới nghĩ đến nàng ấy lại thành phạm nhân lưu đày: "Thúy Nương, ngươi nói cho ta, mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì, ngươi, sao ngươi lại..."

Có lẽ là thấy tỷ muội nhiều năm không gặp, giống như là gặp được thân nhân quen thuộc nhất, một đường bị lưu đày này thần kinh Trương Thúy Nương vẫn luôn căng chặt đột nhiên lơi lỏng xuống.

Nàng ấy nhìn Lý Nhu rốt cuộc khống chế không được nước mắt chảy xuống.

"Nhu Nương, năm đó các ngươi đều nói hâm mộ ta, hâm mộ ta gả cho một người cả đôi mắt đều là của ta, nhưng lại không biết, đó chính là một súc sinh! Ở lúc phụ thân bệnh nặng rời thế, hắn ta đã lộ ra gương mặt thật, chiếm sản nghiệp gia tộc trước, lại ép ta giao ra tài nghệ tổ truyền, ta không đồng ý, bọn họ bôi nhọ ta và hài tử mưu hại hắn, đưa chúng ta tới quan phủ, chúng ta bị định tội, đã bị phán lưu đày..."

Trương Thúy Nương nói xong thống khổ khóc rống.

Nhìn tỷ muội ngày xưa lại gặp chuyện không may như vậy, Lý Nhu cũng khó nhịn nổi đau lòng, nếu nàng ấy không phải phạm nhân còn đỡ.

Nàng còn có thể nghĩ cách tìm cho nàng ấy một con đường sống, nhưng hôm nay nàng ấy thân là tội nhân, sợ là một số huyện thành chặt chẽ còn không thể vào được...

Lý Nhu chỉ có thể thở dài trong lòng.

Đã khóc một lúc, luồng hơi vẫn luôn đè ở ngực Trương Thúy Nương kia đều biến mất: "Ngươi cũng đừng lo lắng thay ta, phu nhân bọn họ đều rất tốt, may mà ta gặp bọn họ, bằng không còn không biết sẽ như thế nào, thân thể tướng công ngươi còn chưa tốt, hài tử cũng còn nhỏ, ngươi đi chăm sóc cho bọn họ trước đi."

Lý Nhu không nỡ nắm tay Trương Thúy Nương, không tiếng động gật đầu: "Ừ, đừng sợ, tất cả đều sẽ tốt lên." Lời tuy nói như vậy, nhưng Bắc Hoang là địa phương nào... Haiz.

Lý Nhu vừa đi, Trương Thúy Nương đã thấy Tô Tịch Oanh đứng ở cửa khoang thuyền, vẻ mặt Trương Thúy Nương áy náy.

Tô Tịch Oanh hơi vô tội nhún vai: "Chỉ có một đường đi, ta không phải cố ý nghe lén."

Trương Thúy Nương lau nước mắt ở khóe mắt: "Lúc trước lừa phu nhân Thúy Nương thật sự không nên, nói những lời này, cũng là hy vọng phu nhân có thể tiếp nhận chúng ta."

Lúc ấy nàng ấy là nói với Tô Tịch Oanh trượng phu của nàng cũng là tướng sĩ đi theo Tiêu Tẫn chết trận sa trường, nàng nói như vậy cũng là hy vọng Tô Tịch Oanh có thể càng tin tưởng nàng ấy hơn.

"Chuyện không quan trọng cũng không sao, ngươi có tâm tư của mình, ta có thể hiểu được, nhưng có một số việc, sau này chúng ta vẫn càng thẳng thắn thành khẩn thì tốt hơn."

Chỉ cần không phải là kẻ thù của Tiêu Tẫn, thân phận của Trương Thúy Nương với nàng mà nói cũng không quan trọng lắm.

Vành mắt Trương Thúy Nương lại đỏ lên: "Phu nhân, phu nhân thật là người tốt nhất Thúy Nương từng gặp được."

Tô Tịch Oanh nhướng mày: "Ta thoạt nhìn rất giống người tốt?"

Trương Thúy Nương dùng sức gật đầu: "Đúng, là người tốt."

Ha!

Tô Tịch Oanh nở nụ cười: "Ta thích hình dung của ngươi." So với những người đối địch với chiến đội lúc trước đó gọi nàng là nữ ma đầu, nàng cảm thấy cái nhãn người tốt này, nghe càng có ý tứ hơn.

Tô Tịch Oanh đẩy cửa khoang thuyền ra đi vào, hai tiểu nãi bao hơi say tàu, lúc này dựa vào trên người Tiêu Tẫn chóng mặt.

Thấy Tô Tịch Oanh tiến vào cũng không phản ứng.

Kỳ thật Tiêu Tẫn cũng không quá dễ chịu, con thuyền xóc nảy làm dạ dày hắn vẫn luôn cuồn cuộn, nhưng hắn vận khí, đã đè ép luồng không khoẻ xuống.

Tô Tịch Oanh đi lên trước, từ trong lòng Tiêu Tẫn bế Đại Bảo sắc mặt tái nhợt lên, duỗi tay xoa ấn huyệt vị ở lỗ tai sau mặt cậu bé, giảm bớt không khoẻ cho cậu bé.

"Ấn nơi này có tác dụng gì?"

"Giảm bớt nôn mửa và choáng váng, ngươi cũng ấn cho Linh nhi."

Tiêu Tẫn lên tiếng, bế Nhị Bảo lên cũng xoa ấn cho cô bé.

Tô Tịch Oanh vừa ấn, vừa hừ nhẹ làn điệu làm người nghe không hiểu, tâm tình thoạt nhìn vô cùng nhẹ nhàng.

"Ngươi rất vui vẻ?" Tiêu Tẫn nhịn không được mở miệng.

Tô Tịch Oanh mặt mày phi dương, còn hơi khoe khoang đưa mặt tiến đến trước mặt hắn nâng cằm nói: "Nhìn thấy gì ở trên mặt ta?"

Đôi mắt sâu đen của Tiêu Tẫn dừng ở trên mặt nàng, nói đến mấy ngày này sắc mặt nàng tốt rất nhiều, mặt vốn xanh vàng gầy ốm hoàn toàn bị mịn màng và phúng phính thay thế được, nếu thay xiêm y, căn bản là sẽ không có người tin tưởng nàng là phạm nhân bị lưu đày.

Lúc nàng cười rộ lên, mặt mày vô cùng vui sướng, lộ ra một tia ngạo khí không ai bì nổi.

Tươi cười chói mắt như vậy, Tiêu Tẫn nhìn mà giật mình, hắn đột nhiên tràn ngập tò mò với quá khứ của nàng.

"Người tốt, có phải trên mặt ta viết hai chữ to người tốt hay không?" Tô Tịch Oanh cũng không đợi Tiêu Tẫn trả lời, đã cười nói.

Tiêu Tẫn nhướng mày: "Bọn họ nói ngươi là người tốt, ngươi cứ vui mừng như vậy."

Tô Tịch Oanh ngồi thẳng người lắc đầu: "Cũng không phải vui mừng, chỉ là cảm thấy rất mới mẻ, trên đời này nào có phân chia tốt xấu thuần túy gì, có chỉ là vì ích lợi của mình ngươi tới ta đi mà thôi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp