1.

Lê Thốc thấy Dương Hảo châm thuốc, bước tới định giật điếu thuốc vứt đi, bị Dương Hảo túm được tay trên không.

Hai người nhìn nhau, Lê Thốc buông tay ra, lắc lắc cánh tay.

Sức lực thế này, phải luyện khá lâu mới được.

“Lần này chẳng được bao nhiêu tiền.” Lê Thốc nói với hắn: “Mấy thứ anh học được, không có môn nào miễn phí sao?”

“Tao sẽ tăng giá đột xuất.” Dương Hảo dụi tắt thuốc, phà ra một hơi: “Đợi đến lúc bọn mày hô cứu mạng.”

Lê Thốc nhìn hắn, cười cười.

Tô Vạn bên cạnh cứ gọi điện suốt: “Vẫn chẳng khá hơn chút nào, tôi không cần bảo hiểm, tôi chết rồi thì bảo hiểm cho cha mẹ cũng vô ích, tôi cần mớ kinh nghiệm phong phú kia, đúng, đúng, tôi biết tôi là trưởng đoàn, nhưng không có quy định nào nói trưởng đoàn không được thuê một trưởng đoàn khác.”

Tô Vạn cúp điện thoại, nói với hai người kia: “Xe bọn họ không được, cột A[YK1] (1) của mấy xe đó không có tác dụng chống lật xe, chúng ta phải đổi xe thôi.”

Lê Thốc nhìn những người khác đang tập kết bên đường, đội xe tập hợp ở đây, rất nhiều người của đội cứu hộ nhân dân đang tháo lắp vật tư.

Dương Hảo nói tiếp: “Những người này đều xem cứu người là đam mê nghiệp dư.”

“Sao anh biết?” Tô Vạn trầm trồ.

Dương Hảo xoay người, dùng ngón tay búng điếu thuốc vào trong cát.

Lực búng của hắn rất mạnh, đốm lửa đầu điếu thuốc vạch thành một bóng mờ như đạn xẹt, lúc bắn xuống cát làm lửa văng tung tóe.

Kế đó, hắn đi tiểu giữa sa mạc bên đường như ở chốn không người, nhìn mặt trời lặn xuống đằng xa.

2.

Tại Ngô Sơn Cư, Vương Minh nhìn người cha đang ngồi ngơ ngẩn trên ghế.

Hắn ngồi trên quầy thu ngân, nhìn cha không có phản ứng gì, trong lòng hết sức phức tạp.

Nếu cha còn nhận ra hắn, chắn chắn hắn sẽ không cách nào chung sống với ông, bởi vì chuyện của mẹ, hắn tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho cha.

Nhưng bây giờ cha không nhận ra hắn, dường như cùng lúc cha khuyết đi nhân cách, một phần thù hận cũng biến mất theo.

Hắn đang đăng ký trang web Ngô Sơ Cư trên máy tính, đây vẫn luôn là nghiệp vụ mà hắn muốn triển khai.

Trang web đã được đăng ký xong, cần tải lên hình hàng lên để test thử.

Hắn không rành khoản này lắm, máy tính cũng mới mua, trong máy cũng chỉ có tệp ảnh chân dung chụp lúc cha hắn đi làm chứng minh thư mới sau khi ra tù.

Lúc hắn tải lên, tiện tay nhấp vào ảnh chân dung của cha, viết tên sản phẩm: Cha, sau đó đề giá: 99999999 tệ, bấm tải lên.

Hệ thống làm rất tốt, khi hắn refresh lại, trong cửa hàng của Ngô Sơn Cư đã xuất hiện một sản phẩm, Cha: 99999999 tệ.

Hắn rất hài lòng, nhưng sau đó lại định chụp hình đồ trong cửa hàng lúc này, đăng lên.

Thực ra đây cũng là một công việc hết sức rườm rà.

Hắn đứng dậy ra nhà sau ngồi ị, tuy bác sĩ đã bảo hắn đừng bấm điện thoại, nhưng trong lúc ngồi chồm hổm, hắn vẫn bắt đầu lướt tóp tóp.

Đột nhiên, hắn nhìn thấy app của trang web trên điện thoại, nhảy ra một thông báo.

Hàng đã được mua.

Vương Minh sửng sốt, tiếp theo, ví điện tử của hắn nhảy ra một thông báo.

Đã nhận được 99999999 tệ.

Vương Minh hoàn toàn không dám tin, nhìn kỹ lại, đúng vậy, hắn còn tưởng là một kiểu lừa đảo mới nào đó, cười khẩy một tiếng. Mở ví điện tử của mình ra.

Hắn thật sự nhìn thấy khoản tiền 99999999 tệ mới nhất kia.

Vương Minh dụi mắt, nhìn lại.

Thật trăm phần trăm.

99999999 tệ.

Hắn mắng một tiếng: Đệt mợ.

Kế đó, app của trang web lại nhảy ra một dòng: Khách xác nhận đã nhận hàng.

Vương Minh chẳng hiểu kiểu gì, hắn kéo quần ra ngoài, ra đến bên ngoài, thì phát hiện ghế cha hắn ngồi đã trống trơn, cha hắn biến mất.

Chú thích

(1) Cột A, B, C hay D là những bộ phận thuộc khung xe dựng thẳng hoặc gần thẳng, phân chia và cố định các mảng kính trên xe. Cột A là điểm giữ cả kính lái và kính bên của hàng ghế đầu tiên, tương tự cho chức năng các cột còn lại.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play