1.

Lưu Tang thức dậy đã là rạng sáng hôm sau, trời trong trẻo, gã mở radio điện thoại, nghe bản tin buổi sáng.

Mở cửa xe, hơi nước bên ngoài vẫn vô cùng đậm đặc, không khí cực kỳ mát mẻ.

Gã nhìn một bức ảnh dán trên xe, bức ảnh đó nằm giữa rất nhiều cái điện thoại.

Gã ngẩn ra một lúc, bắt đầu hồi tưởng lại chuyện năm đó.

Radio điện thoại đã phát đến bản tin vụ mưu sát mùa mưa bão gần đây, người chết đều là nữ.

Nghe một hồi, gã dùng dao khắc nét cuối cùng của chữ Chính (正) lên chiếc la bàn của mình.

Năm người rồi.

Cuối cùng cậu cũng biến chất sao, Lưu Tang thầm nghĩ, bao nhiêu năm nay rốt cuộc cậu đang trải qua những gì?

2.

Vương Quốc đến phòng nghiệm thi, pháp y là một ông già.

Thi thể nằm trên bàn nghiệm thi.

Ông già nói: “E là vụ này cậu không can dự được.”

Vương Quốc hỏi: “Tại sao?”

Ông già đáp: “Tôi không biết mình có quyền nói với cậu không nữa.”

Vương Quốc bèn bảo: “Cứ xem như tối qua nói với tôi là được.”

Ông gia quay mặt xác nữ sang, vén mái tóc dài của cô ta, Vương Quốc không biết nhìn gì, ông già nói: “Cậu xem tai cô ta.”

Trong lỗ tai xác nữ cắm một cành cây.

Một cành hoa hồng.

Ông già cẩn thận rút thứ này ra khỏi lỗ tai, có thể thấy trên đó toàn là vết máu, đầu đã được vót nhọn.

“Thứ này từ lỗ tai đâm vào não, sau đó lại dìm chết.” Ông già nói: “Ban đầu chỉ dự vào thứ này thì không chết được.”

“Hai tai đều có sao?”

“Có cả, nhưng bên kia thì khác, tôi đã lấy ra rồi, bên kia, đóa hoa ở ngoài vẫn còn nguyên.”

Vương Quốc sờ cằm, rơi vào trầm tư.

Ông già nói: “Cắm thứ này vào lỗ tai người sống thực ra rất khó, người ta sẽ giãy giụa, cho nên cần phải cố định đầu thật chặt. Bởi vậy cậu xem trán và gáy cô ta, đều có dấu vết nẹp cố định trên giường, hung thủ đã dùng nẹp cố định kẹp chặt đầu nạn nhân, sau đó cắm hoa vào, rất cố chấp, đối với hắn mà nói, lỗ tai tượng trưng cho gì đó.”

Vương Quốc nheo mắt.

Ông già bảo: “Cậu lại không sợ thi thể.”

“Lúc thực tập từng gặp án lớn, nhìn suốt ba tháng.” Vương Quốc hỏi: “Sao không cho tôi tra?”

“Ngày mai cậu sẽ biết.”

Ông già thở dài, nhìn xung quanh: “Thiết bị ở đây cũ quá rồi, nói thật cũng không thích hợp với loại án này.

3.

Bên ngoài trại giam, Vương Minh cứng nhắt nhìn cửa mở, một ông cụ lọm khọm, đầu tóc bạc phơ, run rẩy bước ra.

Vương Minh bước tới, ông cụ nhìn hắn, trong ánh mắt không mảy may quen biết.

Ông ta đã không nhớ nổi mình nữa, mà ông ta đã già thế này rồi, Vương Minh cũng không ngờ được.

“Cha anh mãn hạn ra tù, mọi đồ đạc đều ở đây.” Giám thị nói: “Chắc ông ta không nhận ra anh nữa đâu, nếu muốn hồi phục, có lẽ cần tìm bác sĩ khá giỏi, tỷ lệ không cao.”

“Bệnh mấy năm rồi?”

“Phát hiện từ hơn bốn năm trước, bệnh tình phát triển rất nhanh, bản thân ông ta tính cách đã có vấn đề, không tích cực chút nào.” Giám thị nói.

Nói rồi lại quay vào cánh cửa sắt kia.

Vương Minh nhìn cha, cha cũng nhìn hắn.

“Đi thôi.” Vương Minh nói với cha.

Ông cụ không có phản ứng gì.

Vương Minh đắn đo giây lát, kéo tay áo đối phương, từng chút từng chút kéo ông ta đến cạnh xe, cho ngồi vào trong.

Kế đó hắn lên ghế lái, cài đặt chỉ đường, về Ngô Sơn Cư.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play