1.

Vương Minh quét sân xong, nhìn khoảng sân sạch sẽ, có một niềm ưu thương nhàn nhạt.

Tuy mình cũng xem như cấp đối tác, nhưng luôn không có sản nghiệp của ông chủ lớn, có một cảm giác lẻ loi kỳ lạ.

Cuối cùng trải qua bao hồi mưa bão, bạn bè và người làm của ông chủ ở Ngô Sơn Cư, tính cả hợp tác, làm công, thêm cả hắn tổng cộng tám người.

Nhờ thành tích gần đây của ông chủ, tám người này diễu võ dương oai, cáo mượn oai hùm, làm cũng được việc thật, vì thế được gọi là tám ác nhân Ngô gia, mình đương nhiên là người đứng đầu trong tám ác nhân.

Nghĩ đến đây, Vương Minh vui vẻ trở lại, hắn nói với khoảng sân vắng vẻ: Nâng ly mời trăng sáng, thành tám người say sưa.

Chỉ có con chim khách đậu trên mái nhà nhìn lại hắn.

2.

Khảm Kiên đọc bức thư ông chủ viết cho cậu.

“Cậu là một cậu bé thông minh, đừng suốt ngày làm ra vẻ thật thà để lấy lòng mọi người, đến độ tuổi nhất định, có thể cho mọi người biết đến sự thông minh của cậu.”

Đây là của ông chủ gửi từ Phúc Kiến đến hôm sinh nhật cậu, thư của ông chủ luôn thâm ảo mà triết lý như vậy, Khảm Kiên đọc xong không khỏi nước mắt lưng tròng.

Cậu đặt thư xuống, nói với ông chủ tiệm kính: “Ông chủ, tôi muốn một cặp kính khiến mình trông thật thông minh.”

Ông chủ nhìn cậu, đưa cho cậu một gặp cặp kính gọng đen.

Khảm Kiên đeo lên, khua khoắn trước kính, cảm thấy mình giống đặc công trong Kingsman.

Cậu hỏi: “Ông chủ, tôi thông minh thật sao?”

Ông chủ hơi ngớ ra, sau đó đưa cho cậu một cặp khác, đó là kính tròn nhỏ kiểu như thầy bói.

Khảm Kiên đeo lên, ừm, cậu thầm nghĩ, cái này trông rất thông minh, giống Hắc gia.

Cậu ra ngoài, sờ lên mắt, cảm thấy mình trở nên thông minh hết sẩy.

3.

Bạch Xà ngồi trên bờ bể bơi, thằng nhóc bên cạnh nhìn hắn, hỏi: “Anh bơi giỏi như vậy, sao không đi tham gia Olympic?”

Bạch Xà đáp: “Tôi chỉ rất biết bơi, nhưng bơi chậm.”

“Rất biết bơi là sao?” thằng nhỏ rất tò mò.

“Nghĩa là, ở dưới nước linh hoạt như cá.” Bạch Xà nói, ánh mắt hắn không rời mẹ thằng nhỏ bên kia. Thằng nhóc vẫn đang lý giải lời hắn nói, Bạch Xà khẽ hỏi: “Dạo này mẹ cậu không tìm ba cậu hả.”

“Bọn họ ly hôn rồi.” thằng nhóc trả lời tỉnh bơ: “Mẹ em nói, mẹ sẽ không tha thứ cho ba.”

“Cậu cảm thấy mẹ cậu ở một mình cô đơn không?”

Thằng nhóc nhìn Bạch Xà, móc một tờ giấy nhớ trong túi ra, viết lên số 42, đưa cho hắn.

Bạch Xà ngạc nhiên: “Đây là gì?”

Thằng nhóc nói: “Số thứ tự người theo đuổi mẹ em, anh xếp 42.”

Bạch Xà cả kinh: “Nhiều thế cơ à?”

Thằng nhóc: “Ừ!”

Bạch Xà hỏi: “Chen hàng được không?”

Thằng nhóc buông hàng mi rất dài, ngẫm nghĩ, đáp: “Anh biết chơi Minecraft không? Anh giúp em đánh rồng Ender, em có thể cho anh chen lên số 23.”

Bạch Xà nheo mắt, khó khăn ngẫm nghĩ, trả lời: “Biết.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play