1.

Vương Quốc đứng trước mặt người phụ nữ trung niên kia.

Tuy nhìn như phụ nữ trung niên, nhưng anh ta biết người phụ nữ trước mặt đã xấp xỉ 60 rồi, chỉ là chăm sóc rất tốt.

Người phụ nữ trước mặt không ngừng lải nhải kể anh ta nghe chuyện của Cổ Tiểu Quyên.

“Trước khi cô ấy xảy ra chuyện, không có gì khác thường cả, chỉ là cô ấy cứ bảo mình nghe thấy âm thanh kỳ lạ gì đó, cô ấy cứ đi tìm âm thanh đó.” Người phụ nữ nói: “Nhưng chúng tôi đều không nghe thấy, chúng tôi không biết cô ấy bị sao, nhưng từ nhỏ tai cô ấy đã có thể nghe được những thứ kỳ quái.”

Vương Quốc lặng lẽ ghi lại vào sổ: Trước khi chết nghe thấy âm thanh kỳ lạ.

Cổ Tiểu Quyên chính là người chết.

Cô gái bị dìm chết vào ngày không mưa giữa hai ngày mưa giông kia, trong tai cắm cành tường vi, màng nhĩ bị phá hỏng hoàn toàn.

“Các người không nghe thấy? Không nghe thấy chút gì?”

“Không nghe thấy chút gì, cô ấy cứ cảm thấy ồn. Cô ấy nói, cô ấy xem trên mạng, có những người lỗ tai nghe được âm thanh tần số khác nhau gì đó, cô ấy là người như vậy.”

“Ừm, vậy là trước khi chết, cô ấy vẫn đang tìm âm thanh đó. Tìm thế nào?”

“Cô ấy cảm thấy âm thanh đó đang ở gần.” Người phụ nữ trung niên lộ ra vẻ nghi hoặc: “Cô ấy cứ tìm trong ngõ hẻm xung quanh, nghe tường, nghe cống, tôi cảm thấy lỗ tai cô ấy có vấn đề rồi.”

Vương Quốc gật đầu, nhờ người phụ nữ trung niên xác nhận con hẻm mà Cổ Tiểu Quyên tìm âm thanh.

Người phụ nữ chỉ chỉ vào đối diện quầy hàng của mình – Cổ Tiểu Quyên sống ở tầng trên bà ta, bà ta là chủ nhà – đối diện là dãy nhà ba tầng nhỏ trong trấn, bề mặt đã bị nước mưa phân hủy đen thui, giữa hai tòa nhà xuất hiện một con đường nhỏ.

Hai bên đường đều là tường nhà, có đèn đường gắn trên tường.

Bấy giờ là chạng vạng, đèn đường đã sáng.

“Chuyện đó…” Người phụ nữ trung niên chợt hỏi Vương Quốc: “Cô ấy có bị đó đó không?”

Vương Quốc cười cười, không đáp, đi vào trong hẻm.

2.

Vương Minh ngồi trước mặt cảnh sát, cho cảnh sát xem tài khoản của mình.

Cảnh sát hỏi: “Anh đến khoe tiền sao, nếu vậy thì cút đi.”

“Không phải, đồng chí cảnh sát, ba tôi mất tích rồi. Ông ấy bị đãng trí tuổi già, tôi vốn tưởng ông ấy đi lạc thôi, nhưng vừa rồi tôi có nói đó, tôi thật sự nhận được tiền, cho nên tôi cảm thấy chắc chắn không phải đi lạc. Anh nghĩ xem, tiền này từ đâu ra chứ.”

“Anh đến khoe mẽ còn gì, cút ra ngoài.” Cảnh sát lạnh lùng nhìn hắn: “Không là tôi bắt anh đấy.”

Vương Minh nhìn cảnh sát, muốn giải thích tiếp, nhưng hắn nhận ra mình thật sự không biết giải thích từ đâu.

Từ lúc nhận được tiền nhìn thấy cha mất tích, đã qua một ngày rồi, cha hắn không quay về, tiền cũng không giải thích được.

Lên mạng hỏi tài khoản chuyển tiền kia, đối phương nói là một shop online khác ở địa phương, nhưng hắn đến địa chỉ kia, thấy là một tòa nhà trống không, có khoảng 15 tầng, tầng nào cũng là xi măng, chẳng có gì cả.

Hắn về Ngô Sơn Cư, ngồi trên bậc thềm, gãi đầu, nhìn app cửa hàng trên điện thoại, đột nhiên, hắn nhìn thấy trên shop có thêm một khách hàng.

Hắn lập tức mở ra, thì thấy một tấm hình.

Là ảnh của cha, cha hắn bị chôn trong đống gạch trát xi măng, chỉ lộ ra một cái đầu. Nhìn hình thì vẫn còn sống.

Tin nhắn đi kèm là: Vui lắm, cảm ơn chủ shop, lần sau ủng hộ tiếp.

Vẻ mặt cha hắn vô cùng đau đớn, Vương Minh nhìn đến mức tay cũng bắt đầu run lên, lập tức mở tin nhắn, trả lời người kia: Anh hai, anh là ai, chuyện này là sao, đây là hiểu lầm, anh lấy lại tiền đi, trả cha lại cho tôi.

Đối phương trả lời: Anh báo cảnh sát thì sẽ mất vui.

Vương Minh tiếp tục năn nỉ, đối phương lại im lặng.

Vương Minh mồ hôi đầy mình, nhìn tên người dùng của đối phương, là một cái tên ảo kỳ quái.

7 👍

Nghĩa là gì đây, Vương Minh sờ sờ đầu, lấy điện thoại ra gọi cho Khảm Kiên.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play