1.Lưu Tang xem dự báo thời tiết, đã có thể trông rõ đám mây vũ tích phía trước, chắc là tầm 9 giờ tối sẽ có mưa giông.
Gã lái xe, vừa từ từ đến gần đám mây kia vừa xem mấy cái GPS trên xe, suy đoán mưa giông sẽ rơi xuống thôn làng nào.
Lúc gã lái xe vào đến trấn Bình Lý, vừa hay mưa giông nổi lên.
Gã rất có kinh nghiệm, biết cơ mưa này ước chừng 8 tiếng đồng hồ, mà một giờ sau tiếng sấm sẽ dừng.
Gã dừng xe trên đường mòn của ngọn núi hoang ngoài trấn, chui ra ghế sau xe.
Gã nằm xuống, nghe tiếng mưa, nhanh chóng thiếp đi.
Phải vào lúc mưa giông gã mới có thể ngủ ngon, bởi vì mọi âm thanh đều bị che lấp hết.
Đối với gã mà nói, âm thanh là thứ thừa thãi giống như bãi rác ngổn ngang trước mắt, mưa giông có thể tạm thời xóa đi tất cả, còn phải là mưa giông thật sự lấn át mọi âm thanh trong mấy kilomet xung quanh.
Gã ngủ rất ngon.
Trong ký ức, chẳng có mấy lần ngủ ngon như vậy.
Là người kia dạy gã ngủ theo cách này, bây giờ người đó đang ở đâu đây?
2.
Vương Quốc đang xem tin tức, bên ngoài đang mưa lớn.
Đây là trấn Long Môn, năm xưa lớp đạo diễn đầu tiên từng quay điện ảnh ở đây, khá nổi tiếng, cho nên trong trấn có vài thắng cảnh.
Trong trấn có một người phụ nữ chết, bị mưu sát chết.
Thời gian này cứ mưa bão suốt, chỉ ngớt được một ngày, ngày hôm đó, phát hiện thi thể người phụ nữ kia.
Vương Quốc luôn cảm thấy, người phụ nữ chết vào một ngày nắng giữa hai ngày mưa, có chút kỳ quái.
Dường như có dụng ý gì đó.
Vương Quốc là cảnh sát ở đây, bạn học đều làm cảnh sát ở thành phố lớn, phá án lớn, còn mình về quê, nghe phụ huynh sắp xếp.
Kết quả quê anh ta lại xảy ra án hung sát.
Vợ anh ta dọn cơm lên, anh ta ăn vội mấy miếng, thì biết phải về cục rồi.
3.
Vương Minh đóng cửa tiệm, cài khóa.
Lại là một ngày êm ả, hắn duỗi thắt lưng, cảm thấy hông hơi khó chịu.
Cũng đã đến lúc khắp người đâu đâu cũng nảy sinh vấn đề.
Ngay lúc này, hắn nhìn thấy một người trung niên đứng ở cổng.
Vương Minh quen ông ta, hắn sầm mặt.
Người trung niên bước tới, thực ra Vương Minh cũng không còn trẻ nữa, hai người hiểu ý đi sang bên cạnh.
“Chuyện của ba cậu.” Người trung niên nói với Vương Minh: “Ông ấy sắp ra rồi, cậu phải đi đón ông ấy chứ.”
“Tôi không có quan hệ với ông ta.” Vương Minh nói.
Người trung niên châm thuốc, “Trại giam gọi điện thoại, cậu cũng không nghe. Đầu óc ông ấy không minh mẫn nữa, cậu không đi đón, ông ấy biết tính sao?”
“Chết bên lề đường.” Vương Minh đáp, nhưng hắn rõ ràng đã hơi mềm lòng, biểu cảm có vẻ khó chịu.
Người trung niên đưa cho Vương Minh một tờ giấy nhớ, Vương Minh không nhận, người trung niên nhét cho hắn.
Ông ta bảo hắn: “Lần này tôi sẽ không lo giùm cậu đâu, cậu muốn ông ấy chết thật, thì đừng có xuất hiện.”
Vương Minh dừng lại, nhìn tờ giấy, đó là địa chỉ một trại giam. Bên trên có số điện thoại của một giám thị.