Bùi Thập Viễn cả người ngây ngẩn, chiếc đũa trên tay cũng rơi xuống bàn, vang lên một tiếng chói tai. Thẩm Băng quay mặt đi không nhìn vào mắt hắn nữa, tiếp tục nói, "Hoặc là ngươi muốn tới chỗ khác?"

Tuy rằng kế hoạch của Viên Tinh Dã còn phải thật lâu nữa mới bắt đầu, nhưng nếu có thể rời đi ngay từ bây giờ càng tốt hơn. Nếu như bọn họ thất bại, Bùi Thập Viễn sẽ không bị liên lụy tới. Còn nếu như bọn họ thành công, Viên Tinh Dã sẽ niệm tình nghĩa xưa với Bùi Thập Viễn, hơn nữa cũng còn có Thẩm Băng hắn đây ở bên cạnh tận lực cầu tình, hẳn là sẽ không gây ra chuyện gì bất lợi cho người kia.

Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Băng tổng cảm thấy đúng là không nên đem người kia kéo vào chung một vũng nước đục như thế, "Đương nhiên, nếu ngươi vẫn muốn đích thân đánh bại Khuyển Nhung, có thể chờ sau khi kết thúc giao tranh rồi rời đi Tây Bắc. Đến lúc đó có thêm quân công trên người, chức quan hẳn cũng sẽ thăng lên không ít."

Lời nói ban ngày của Chu Lãng vẫn còn vang vọng bên tai, Bùi Thập Viễn ngay từ đầu đã không phải Viên Tinh Dã dòng chính, hắn cũng không muốn trở thành người thuộc phe phái bất kỳ kẻ nào. Rất nhiều người biết hắn chủ trương bảo trì trung lập giữa đông đảo tướng lãnh triều đình, đến chính hắn cũng vẫn nghĩ muốn tiếp tục tồn tại như vậy.

Hành động này của Viên Tinh Dã là nói rõ ràng với hắn, rằng hiện tại hắn có thể ly khai quan hệ khỏi nàng. Tuy rằng vùng Tây Bắc thập phần gian khổ, nhưng chỉ cần hắn tới bên kia, chính là thiên hạ một người, chờ thêm một đoạn thời gian nữa hẳn cũng có thể tìm được cơ hội phù hợp trở về kinh thành.

"Vậy --- đa tạ đại ca." Bùi Thập Viễn lên tiếng. Hắn không rõ tâm tình lúc này của mình ra sao, chỉ ẩn ẩn cảm thấy trong lòng tựa như có một tảng đá thật lớn, ép hắn đến hít thở không thông, cả người vạn phần khó chịu.

Không cần liên lụy đến phe phái đấu tranh, trước giờ không phải vẫn luôn là tâm nguyện của hắn hay sao? Huống chi sự tình giữa Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc hắn hiện giờ cũng đã đoán được phần nào, tuyệt đối không phải đơn thuần chỉ là tri kỷ tương giao giữa hậu cung tranh đấu như hai người nói. Có thể rời xa thị phi tự nhiên là tốt, hắn cũng minh bạch trong lòng cơ hội này là Thẩm Băng cố ý tranh thủ cho mình.

"Chu Lãng thì sao? Đại nhân tính toán xử lý hắn thế nào?" Bùi Thập Viễn lảng tránh sang chủ đề khác. Trong mắt Thẩm Băng thoáng hiện lên một tia mất mát, nhưng thực mau liền biến mất, sau đó đáp lời, "Còn phải chờ xem hắn xử sự ra sao."

Bên trong quân trướng cách đó không xa, Hạ Tử Mặc đang tắm gội, vừa mặc xong y phục đứng dậy, Viên Tinh Dã cầm một kiện áo choàng đi đến giúp nàng phủ thêm bên ngoài, sau đó lại đưa cho nàng một chén rượu ấm. Trong quân vốn dĩ không được uống rượu, nhưng Viên Tinh Dã biết thân thể Hạ Tử Mặc yếu đuối hàn khí, mỗi ngày đều dành ra một ít rượu thuốc cho nàng dùng để dưỡng thân.

Một chén rượu này xuống bụng, Hạ Tử Mặc cảm thấy toàn thân dần ấm áp lên. Thân binh từ bên ngoài bước vào đem thùng nước tắm mang ra, Hạ Tử Mặc chỉnh trang bản thân một chút, sau đó ngồi xuống giường xem Viên Tinh Dã đọc sách. Cả người nàng tựa hẳn vào thân mình Viên Tinh Dã, quanh mũi vừa vặn ngửi thấy thanh hương sau tắm gội nhàn nhạt tỏa ra từ người bên cạnh.

Nàng khẽ nghiêng đầu nhìn sang, ánh nến bập bùng chiếu lên khuôn mặt Viên Tinh Dã, Hạ Tử Mặc bỗng chốc thất thần một hồi lâu, trong lòng thầm cảm thán thở dài, rốt cuộc làm sao trên thế gian này lại có người mỹ mạo được đến như thế. Lại nghĩ đến người này chỉ thuộc về chính mình, Hạ Tử Mặc không nhịn được âm thầm thích ý cười trộm.

Hai người cứ an tĩnh dựa vào nhau như vậy, hưởng thụ một mảnh bình yên hiếm có này. Hôm nay đi đến phủ Thái thú gặp Hiền phi, các nàng khi đó đã cố ý diễn ra một tuồng kịch, giả bộ không hòa hợp trước mặt nàng ta. Hạ Tử Mặc phất tay rời đi trước, Viên Tinh Dã còn ở lại nói chuyện gì đó với Hiền phi, khi đó nàng cũng không quá quan tâm, nhưng lúc này lại có chút tò mò.

"Muốn hỏi ta cùng Hiền phi nói gì với nhau sao?" Viên Tinh Dã cười cười. Hạ Tử Mặc đảo mắt suy nghĩ một lúc, sau đó mới nói, "Ta là muốn hỏi nàng thật sự muốn để Bùi Thập Viễn đi Tây Bắc?" Trước kia bọn họ đã cùng trải qua hoạn nạn cửu tử nhất sinh một lần, Hạ Tử Mặc có chút lo lắng. Cũng không phải là nàng quan ngại Bùi Thập Viễn ra ngoài sẽ để lộ chuyện không nên lộ nào đó, chỉ là cảm thấy Bùi Thập Viễn là viên tướng tài hiếm có, thật không muốn hắn phải rời đi như vậy.

Nàng biết rõ phẩm cách của Viên Tinh Dã, đối đãi với địch nhân sẽ không có chút lưu tình, nhưng đối với những người thân cận vẫn luôn phóng khoáng rộng lượng. Bùi Thập Viễn cùng đi với các nàng tới Uy Nhung lần đó, có thể coi như đã có thêm một tấm bùa hộ mệnh trước mặt Viên Tinh Dã.

Viên Tinh Dã cười nói, "Thẩm Băng muốn che chở hắn, ta cũng không nỡ nghịch ý Thẩm Băng, khó được hắn để ý tới người khác một lần. Ta chỉ đáp ứng Thẩm Băng sẽ cân nhắc thôi, nhưng nếu Bùi Thập Viễn không muốn đi, đương nhiên ta cũng không ép hắn. Chờ đến sau khi đánh hạ Khuyển Nhung rồi quyết định cũng không muộn." Thẩm Băng trước giờ vẫn luôn cô độc một mình, trong lòng nay có thêm niệm tưởng đương nhiên là chuyện tốt.

Viên Tinh Dã đột nhiên lại nghĩ tới, "Lạc Nhan tuổi cũng không còn nhỏ." Hạ Tử Mặc sửng sốt, sau đó cười cười, "Người như Lạc Nhan có thể coi trọng ai?" Lạc Nhan tuy rằng gia thất bình thường, nhưng tài trí quả thực bất phàm, là trợ thủ đắc lực nhất cho Viên Tinh Dã. Hơn nữa Lạc Nhan đã ở bên cạnh Viên Tinh Dã nhiều năm như vậy, trên người đã sớm có chút bóng dáng của Viên Tinh Dã, Hạ Tử Mặc nghĩ nghĩ một lúc, thật đúng là không thể tưởng tượng ra nam nhân như thế nào mới có thể xứng được với Lạc Nhan.

"Ta vốn dĩ định đem Lạc Nhan gả cho Thẩm Băng," Viên Tinh Dã lắc đầu, "Không nghĩ tới ---"

"Thượng bất chính, hạ tắc loạn*." Hạ Tử Mặc nhéo nhéo chóp mũi của Viên Tinh Dã, nhịn không được áp sát lại gần người kia, "Mau nói, nàng cùng Hiền phi ban ngày hàn huyên chuyện gì?"

(* thượng bất chính, hạ tắc loạn: Cấp trên làm người không chính trực ngay thẳng thì không thể làm gương cho cấp dưới, dẫn tới cấp dưới hư đốn bất trị.)

Trước mặt chỉ nhìn thấy dung nhan của Hạ Tử Mặc gần trong gang tấc, Viên Tinh Dã phút chốc có chút ngẩn người, sau đó mới lên tiếng, "Mỹ nhân kế cũng là vô dụng, bổn soái đã có người mình yêu thích."

Thời điểm Viên Tinh Dã nói ra lời này, giọng điệu thập phần nghiêm trang, chỉ là nhu tình ở trong ánh mắt lại sáng ngời đến như thế. Hạ Tử Mặc cảm giác bản thân bị luân hãm thật sâu, giờ phút này đây có thể thấy được rõ ràng, trong mắt hai người đều chỉ có đối phương, không thể dung chứa thêm bất kỳ kẻ nào khác. Nghĩ vậy, Hạ Tử Mặc cũng cười lên, khóe mắt cong thành vầng trăng khuyết, "Như vậy cũng được, ta đây cũng đã có người yêu thích."

Viên Tinh Dã bị tươi cười của nàng mê hoặc đến hoảng loạn, duỗi tay ôm lấy Hạ Tử Mặc, ấn lên trán nàng một nụ hôn, khẽ cười hỏi, "Không biết kia là người như thế nào, lại lọt được vào mắt xanh của tiểu thư đây?"

Hạ Tử Mặc suy nghĩ một lúc, sau đó xòe lòng bàn tay ra, bắt đầu đếm từng ngón một, "Anh hùng thế gia, tài hoa hơn người, dung mạo khuynh thành, ôn nhu săn sóc, đãi nhân chân thành, bề ngoài lạnh nhạt bên trong ôn nhu thiện lương, đồng cam cộng khổ với cấp dưới, người người kính ngưỡng, dù có bao nhiêu vinh hoa phú quý cũng sẽ không vì vật chất mà động tâm, là một người tuyệt thế vô song. Bất quá mấu chốt nhất chính là, trong chuyện tình cảm, một đời một kiếp này chỉ yêu thích mình ta mà thôi." (Ed: Ui ưu điểm vừa khít mười ngón tay luôn, xin bái phục Hạ đại gia.)

Nói đến câu cuối cùng, Hạ Tử Mặc nheo hai mắt lại, rất có cảm giác nàng nếu dám nói không phải ta liền cắn chết nàng. Trong lòng Viên Tinh Dã thập phần ấm áp, chậm rãi lên tiếng, "Trừ bỏ cái cuối cùng kia, mặt khác bổn soái cảm thấy bản thân đều không đáp ứng được, phải làm sao bây giờ?"

"Không sao, cái cuối cùng mới là quan trọng nhất, mặt khác đều có thể thương lượng từ từ." Hạ Tử Mặc cười cười, "Vậy còn người mà Nguyên soái đây yêu thích thì sao?"

Viên Tinh Dã cố ý giả bộ suy nghĩ thật lâu, "Ân ---" Lại nhìn thấy Hạ Tử Mặc trước mặt có chút khẩn trương, không nhịn được bật cười ra tiếng, "Là một người diện mạo hoàn mỹ, thông minh ôn nhu, đối với người khác đa nghi nhưng đối với ta hoàn toàn tín nhiệm, rõ ràng là người dễ mềm lòng nhưng lại vì ta mà có thể làm ra nhiều chuyện bất đạo. Có đôi khi mềm mại đáng yêu, nhưng đối mặt trước khó khăn lại không bao giờ chịu lui bước, kiên cường dũng cảm, dù hoàn cảnh có ra sao vẫn luôn là người tâm địa nhân hậu, đáng giá để ta nguyện ý dùng cả đời này che chở bảo bọc. Hơn nữa, hiện tại ta còn có một câu vẫn luôn muốn nói với người đó ---"

"Muốn nói cái gì?" Tươi cười trên mặt Hạ Tử Mặc ngày càng sâu. Viên Tinh Dã cúi đầu xuống nhìn thẳng vào mắt nàng, "Ta yêu nàng --- Sinh tử tương tùy, chung không tương phụ. Cầm tay tam sinh, tình định thập thế*."

(* Sinh tử tương tùy: Sống chết cùng nhau.

Chung không tương phụ: Trọn đời không phụ bạc người.

Cầm tay tam sinh: Theo Phật giáo, con người có ba kiếp: kiếp trước, kiếp này, và kiếp sau. Ở đây câu này nghĩa là muốn nắm tay người kia trải qua cả ba kiếp.

Tình định thập thế: Cũng theo Phật giáo, mỗi đời con người đều có ba kiếp, mỗi kiếp lại có ba kiếp riêng biệt, tổng cộng là chín đời; chín đời này lại hòa thành một đời duy nhất, gọi là thập thế. Ý nghĩa cả câu là tình sâu đến thập thế.

Mấy câu này của Tinh Dã nghe rất hay nên mình để nguyên nhé.)

Bang!

Hạ Tử Mặc cảm thấy nội tâm của mình cơ hồ bị một thứ gì đó va đập thật mạnh, sau đó trong đầu nhất thời hết thảy đều trống rỗng. Tuy rằng hai người đính ước đã lâu, nhưng Viên Tinh Dã chưa bao giờ nói những lời này với nàng. Viên Tinh Dã yêu nàng thương nàng, nàng vẫn luôn biết điều đấy, nhất cử nhất động ngày thường, giống như từng giọt mưa xuân rả rích, chậm rãi thấu vào đến tận nơi sâu nhất trong tâm can của nàng, lặng yên không một tiếng động.

Tất cả những lời Viên Tinh Dã vừa nói, phỏng chừng trái tim nàng đã âm thầm nhận thức được từ rất lâu. Nếu như Viên Tinh Dã không yêu nàng đến như vậy, sẽ không đặc biệt tuyển chọn một trăm người công phu tốt nhất trong quân làm hộ vệ riêng cho nàng, cũng sẽ không để bốn người Viên Đông ngày ngày ở sát bên cạnh nàng, đương nhiên cũng sẽ không quản cửu tử nhất sinh đích thân xâm nhập Uy Nhung chỉ vì muốn cứu nàng.

Tâm tư của Viên Tinh Dã thể hiện qua hành động của nàng, lại ít khi được nói ra thành lời.

Viên Tinh Dã cười cười, đem Hạ Tử Mặc càng ôm chặt vào lòng hơn. Có lẽ là bởi vì đêm nay bầu không khí giữa hai người thực ấm áp, hay lại là bởi vì trải qua quá nhiều hoạn nạn ly khai, Viên Tinh Dã lúc này có chút muốn buông lỏng tâm tư chính mình một lần.

Thời điểm Hạ Tử Mặc bị Khuyển Nhung cướp đi, nàng khi đó đã có một mạt suy nghĩ thoáng qua, rằng nếu Hạ Tử Mặc bất hạnh bỏ mình, nàng liệu có bởi vì bản thân không nói với người kia tâm ý chính mình mà dằn vặt hối hận hay không? Tuy rằng tình cảnh khi đó phỏng chừng bản thân nàng cũng sẽ phải bồi mạng rời đi khỏi trần thế, bất quá cho dù chỉ là một quãng thời gian thật ngắn ngủi, cũng không khỏi bị hối hận cùng thống khổ giày vò tâm can.

Nàng vẫn minh bạch Hạ Tử Mặc biết được tâm ý của bản thân, nhưng Viên Tinh Dã vẫn muốn chính miệng mình nói ra cho ái nhân của nàng nghe. Không cần ngôn từ hoa mỹ, cũng không cần hoa tiền nguyệt hạ*, chỉ là dùng lời nói đơn giản chân thành nhất, hy vọng một đường tới được trái tim của người kia.

(* hoa tiền nguyệt hạ: Trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam thanh nữ tú tỏ tình, nói chuyện yêu đương.)

Hạ Tử Mặc đem mặt chôn chặt trên vai nàng, không thể nhìn thấy được biểu tình lúc này của người kia, Viên Tinh Dã đột nhiên cảm thấy Hạ Tử Mặc bất ngờ cắn một ngụm thật mạnh xuống vai nàng, sau đó hung hãn nói, "Lời này là nàng nói, nàng nếu có một ngày không cần ta nữa, hoặc là thích người khác, ta liền ---"

"Ân?". Đọc tr𝗎yệ𝔫 tại ⩵ 𝙏rU𝓶𝙏r𝗎ye𝔫.𝘝N ⩵

"Tự tay giết nàng, sau đó ăn thịt uống máu nàng, rồi sẽ đem xương cốt nàng thiêu hóa thành tro, cuối cùng ta đây liền đi tự sát, xuống đến hoàng tuyền tiếp tục lột da tróc vẩy nàng."

Viên Tinh Dã ngây ngẩn cả người, một lát sau lắc đầu cười nói, "Được, đến lúc đó tùy nàng xử trí."

Hạ Tử Mặc ôm eo Viên Tinh Dã. Nàng biết bản thân có lẽ sẽ vĩnh viễn không thể buông bỏ được người trước mặt. Bất luận người này dung mạo là mỹ hay là xấu, thân phận là Nguyên soái vạn người kính ngưỡng hay là một tên khất cái đầu đường, cho dù chính mình có trở thành tội nhân thiên cổ tội ác tày trời, nàng nhất định cũng sẽ không bao giờ buông tay.

"Xuống địa ngục cũng sẽ xuống cùng nhau!" Hạ Tử Mặc nói xong, hôn lấy Viên Tinh Dã.

Chuyện này giữa hai người cũng không tính là phát sinh quá nhiều, đến bây giờ tổng mới là hai lần. Nguyên nhân chính yếu là tiểu biệt trùng phùng, cùng với sau đó có chút kích động bởi Hạ Tử Mặc bị bắt đi. Bất quá trước giờ vẫn luôn là Viên Tinh Dã tương đối chủ động hơn, nhưng lần này nụ hôn của Hạ Tử Mặc vừa sâu vừa gấp, thực giống như là đang phát tiết.

Viên Tinh Dã tùy ý nàng một đường từ cổ cắn xuống dưới thân, trong mắt vẫn là tươi cười cùng sủng nịnh nhàn nhạt. Cảm tình lấn át dục vọng chiếm hữu, nàng cùng với Hạ Tử Mặc thật đúng là giống nhau. Bất quá có lẽ chính là bởi vì giống nhau đến như vậy, mới có thể bị đối phương hấp dẫn. Bởi nếu đổi lại là bất kỳ người nào khác, phỏng chừng đã bị loại cảm tình mãnh liệt như vậy dọa sợ chạy mất.

Nhưng là nếu đổi lại người khác, cũng sẽ không bùng phát được dục vọng chân chính lẫn nhau đến như vậy.

Hạ Tử Mặc vẫn tiếp tục một đường đi xuống, xiêm y hai người cũng nhanh chóng trút bỏ toàn bộ. Tuy rằng hôm qua vừa mới trải qua một lần, bất quá hiện tại coi như là bù đắp lại nỗi khổ tương tư ngày trước.

Ánh trăng cong cong trên cao, màn đêm che giấu một phiên cảnh đẹp ý vui ---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play