Bùi Thập Viễn nằm ở trên giường, nhìn lên trần quân trướng phát ngốc. Mặt trời đã lên cao, đã nhiều ngày rồi hắn không phải dẫn dắt binh lính thao luyện buổi sáng, chỉ cần mang theo Chu Lãng đi chơi thăm thú trong thành là được. Bùi Thập Viễn cười khổ, hiện tại quả thật đúng là không muốn rời giường chút nào.
Thân binh thấy hắn ngẩn người như vậy, có ý thăm dò hỏi thử một chút, "Tướng quân, người có đi thao luyện không?" Bùi Thập Viễn phẩy tay, ra hiệu không đi, thân binh kia vẫn còn có điểm nghi hoặc nhưng cũng thức thời không hỏi gì thêm nữa.
Bùi Thập Viễn đã ở U Châu từ trước khi Khuyển Nhung tiến công xâm lấn Đại Khải, hiện giờ tính toán một chút cũng đã hơn một năm. Trước kia hắn vẫn luôn quanh năm chinh chiến, bất quả cũng chỉ là một vài chiến dịch tầm trung nho nhỏ. Sau khi được điều tới U Châu nơi đây, hết thảy tâm nguyện của hắn đều đặt ở việc có thể đánh bại được Khuyển Nhung, khải hoàn hồi triều. Cũng không phải là nghĩ muốn nổi tiếng hay công thành danh toại gì, chỉ là ý tưởng đơn thuần của một võ tướng nhất tâm bảo hộ quốc gia, bình định ngoại xâm mà thôi. Hiện giờ Viên Tinh Dã để hắn đi Tây Bắc, theo lý mà nói hắn hẳn là nên cao hứng mới phải.
Nhưng mà vì cái gì, tâm tình vẫn luôn sa sút như vậy? Bùi Thập Viễn lâm vào mê mang, chính bản thân hắn cũng không rõ ràng cho lắm.
Có lẽ là bởi một quãng thời gian này, loại cảm giác đồng chiến đồng bào với nhau, loại cảm giác có thể an tâm giao phía sau lưng cho đối phương quá mức tốt đẹp, nhất thời khiến hắn cơ hồ muốn quên đi mọi thứ, để bản thân càng ngày càng hãm vào vòng xoáy vô định kia.
Bùi Thập Viễn ngồi dậy, lại phát hiện chính mình từ sau khi trở về đêm qua lập tức ngủ mất, y phục cũng không có thay ra, hiện tại đã nhăm nhúm đến khó coi. Hắn nhịn không được lắc đầu, thầm mắng bản thân mình quả thật thất thần, bắt đầu động thủ cởi quần áo.
Đang thời điểm đã thoát được gần hết, chỉ còn một kiện trung y mỏng phía trong, mành trướng lều trại của hắn bị xốc lên, một người từ bên ngoài tiến vào.
Thẩm Băng tay cầm cặp lồng đi tới, nhìn thấy tình cảnh trước mặt tức khắc sửng sốt, sau đó cười cười, "Ngươi đây là đang làm cái gì?" Bùi Thập Viễn nhất thời có chút quẫn bách, cũng không biết vì sao lại thêm vài phần xấu hổ, quay mặt đi nói, "Ta --- ta đang thay y phục."
"Ta không thấy ngươi đi ăn sáng, nghĩ muốn mang tới cho ngươi một ít." Thẩm Băng vẫn ôn hòa mỉm cười, toàn thân cũng đang mặc thường phục, không giống như vừa đi thao luyện trở về, trên vai còn vương vài giọt nước.
Bùi Thập Viễn nhanh chóng mặc xong quần áo, chỉ cảm thấy có Thẩm Băng ở chỗ này khiến hắn có chút không được tự nhiên, nhưng không được tự nhiên ở nơi nào hắn lại không nói rõ được. Trước kia, thời điểm làm tướng quân hắn cũng cùng ăn cùng ngủ cùng thay quần áo với cấp dưới, vốn dĩ là sự tình thường xuyên, không có bất kỳ cảm giác dị thường nào, nhưng hiện tại lại cảm thấy có chút bất đồng.
"Ngươi không đi thao luyện không có vấn đề gì sao?" Bùi Thập Viễn hỏi, tận lực thoát khỏi suy nghĩ trong đầu. Thẩm Băng đem cặp lồng đặt lên án thư, một bên thân thủ lấy đồ ăn bên trong ra bày biện chỉnh tề, một bên lên tiếng, "Không có vấn đề."
Hắc Y quân cho dù không có thống lĩnh dẫn dắt cũng sẽ không phát sinh ra sự tình gì, càng không lơi lỏng thao luyện. Điền này Bùi Thập Viễn biết rõ, hơn nữa hiện giờ còn có Viên Tinh Dã ở đây, Hắc Y quân không tránh khỏi bị giám sát nghiêm ngặt hơn một chút.
Lúc này mành trướng bên ngoài lại bị nâng lên, một người khác đi vào bên trong.
Thẩm Băng tức khắc quay đầu lại, nhìn thấy một người không hề quen biết, trên người vận phục sức cấm quân. Hắn khẽ nhíu mày, tại sao thân binh ngoài cửa lại không lên tiếng thông báo, cũng không có cản lại? Bất quá Thẩm Băng không hề chất vấn, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn người mới tới một cái, sau đó xoay người tiếp tục nói với Bùi Thập Viễn, "Mau ăn đi." Mang hai cái bát cùng chén đũa bày ra.
Bùi Thập Viễn trái lại có chút kinh ngạc, "Chu huynh, sao ngươi lại tới đây?" Chu Lãng lắc đầu, ngày hôm qua sau khi dùng cơm xong hắn thực mau kiếm cớ tách ra khỏi đám người Tàng Thất, trở về chỗ của mình nghĩ tới nghĩ lui một lúc, tổng cảm thấy lời nói của mình hôm qua có chút quá mức, liền muốn tìm Bùi Thập Viễn xin lỗi. Nào biết vừa mới bước chân vào bên trong, ánh mắt ngay lập tức chạm phải một người khác cũng đang ở quân trướng của Bùi Thập Viễn.
Tuy rằng chỉ là nhàn nhạt liếc mắt một cái, bên trong tĩnh lặng không có bất kỳ đe dọa hay cảnh cáo nào, nhưng Chu Lãng lại bất tri bất giác cảm thấy bản thân như vừa lọt vào một hầm băng sâu thẳm, hàn khí tứ phía rét lạnh đến thấu xương. Loại áp lực này so ra không giống bức bách từ trên người Viên Tinh Dã, bất quá sát khí tỏa ra lại thập phần tương tự, tức khắc khiến cho hắn toàn thân không thể động đậy.
Ở bên kia, Viên Tinh Dã đang xem quân báo, Viên Đông đi đến nói nhỏ bên tai Hạ Tử Mặc vài câu, Hạ Tử Mặc nghe xong quay lại nói cho Viên Tinh Dã, "Hôm nay Bùi tướng quân cùng Thẩm tướng quân đều không tới thao luyện." Viên Tinh Dã nghe vậy cũng chỉ gật gù.
Hạ Tử Mặc tiếp tục kiểm tra đối chiếu số lượng lương thảo, nhìn nhìn một lúc lại không tự chủ nhíu mày, xoay người sang hỏi Viên Đông, "Trương mục này là do người nào soạn ra?"
Viên Đông đáp lời, "Lương thảo và vật tư trong quân đền có một nhóm người chuyên môn phụ trách kiểm kê, tổng cộng là mười người. Sáu gã thư ký, ba phó quản, một người còn lại là trưởng quản." Rồi sau đó lại nhỏ giọng, "Lạc Nhan tướng quân ngày thường đều phái người theo dõi kỹ càng."
Hạ Tử Mặc gật đầu, bên trong trương mục có vài chỗ không khớp, đơn giản tính toán một lúc là có thể nhận ra. Tuy rằng so với chi phí y phục cùng lương thực cho hơn ba mươi vạn người không phải là nhiều, cùng lắm cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông, bất quá số lượng thực sự không nhỏ. Hơn nữa mấy điểm trên trương mục này tinh tế vô cùng, phỏng chừng người thường xem qua cũng không nhận ra được.
Tấn công Khuyển Nhung hiện tại là đại sự quan trọng nhất trên dưới toàn bộ Đại Khải, một trưởng quản nho nhỏ cùng vài tên thư ký há lại có can đảm như vậy?
Ánh mắt Hạ Tử Mặc nhìn về phía trương mục. Từ xưa đến nay nước trong quá ắt không có cá, Hạ Tử Mặc cũng không thật sự cho rằng quản lý kiểm kê lương thảo một đồng cũng không mất, bất quá chính là hiện tại so ra thiếu hụt đến vài trăm ngàn lượng bạc, thậm chí có thể lên đến một vạn lượng. Một hồi sau chiến tranh kết thúc, phòng chừng khi đó không ai còn có thể phát hiện được nữa.
Số ngân lượng thiếu hụt này cơ bản đều là từ chi phí quân phục được cải biến một chút, lương thảo lại không hề sai lệch, khó trách Lạc Nhan ngày thường cũng không để ý.
Viên Tinh Dã ở một bên nhìn Hạ Tử Mặc, vừa rồi thấy nàng cúi đầu trầm tư, sau đó nhíu mày thật chặt, một lúc sau lại có vẻ muốn nói cái gì, cuối cùng khóe miệng gợi lên một chút mỉm cười. Viên Tinh Dã lại cảm thấy trong một mạt tươi cười kia có chút ý vị thâm trường, nhịn không được lắc đầu. Nàng biết Hạ Tử Mặc vẫn luôn lưu tâm xây dựng lực lượng bản thân trên tiền triều, hiện giờ chính là đang nghĩ cách tận lực thu thập tình báo.
Nếu như là chuyện trong quân, Viên Tinh Dã còn có thể giúp đỡ, nhưng nàng quả thật cũng không có người dùng được ở triều đình. Bất quá Lạc Nhan còn có không ít thám báo ở kinh thành, hẳn là vẫn có thể thu được một ít tin tức hữu dụng.
Hạ Tử Mặc buông trương mục xuống, sau đó nhìn về Viên Tinh Dã phía sau đang yên lặng suy tư, lại nghĩ đến một chút sự tình hôm qua, nhịn không được ánh mắt cong cong, liền lên tiếng hỏi người kia, "Hôm qua nàng nói chuyện gì với Hiền phi?"
Viên Tinh Dã đặt bút xuống, tay trái tựa lấy dưới cằm, cười cười, "Nương nương đích thân tới nơi đây, vốn là nên ra khỏi thành mười dặm nghênh đón, bất đắc dĩ quân sự vẫn luôn bận rộn, Trình tướng quân phản quốc, Hắc Phong Thành đổi chủ, bổn soái khó có thể thoát thân trốn khỏi, hôm nay mới tranh thủ được một chút rảnh rỗi tới vấn an nương nương."
Rồi sau đó lại nhại theo ngữ khí của Hiền phi, "Viên Tu dung tự nhiên là bận rộn công vụ, bổn cung làm sao có thể trách tội. Nhưng là nói đến sự tình của Trình Kinh kia, không nghĩ tới là thật sao?"
"Đúng vậy. Nhưng quan trọng hơn là, nghe nói hôm qua Hạ Tài tử có mạo phạm đến nương nương?"
"Bổn cung cũng không lưu tâm chuyện đó, sau một đoạn thời gian bổn cung có thể hồi Trường An phục mệnh, nhưng không biết Hạ Tài tử ngày thường ở đây cũng đối đãi Tu dung như vậy sao?"
Viên Tinh Dã vừa nói tới đây, nhịn không được bật cười thành tiếng, "Ta cùng Hiền phi nói, nàng ngày thường kiêu ngạo ương ngạnh, không hề đem Nguyên soái ta đặt ở trong mắt. Ta đã muốn vài lần thượng thư về triều đình, nhưng lại phải uất ức nhịn xuống. Đến cả chúng tướng sĩ trong quân nhìn thấy nàng cũng không muốn cùng nàng tiếp xúc." Tuy rằng phải nói Hạ Tử Mặc thành như vậy, trong lòng Viên Tinh Dã cũng thật miễn cưỡng, nhưng là lại có chút cảm giác mạc danh kỳ diệu.
Có lẽ là loại cảm giác tâm đầu ý hợp với người kia, cùng nhau diễn một màn kịch che mắt kẻ khác. Tâm tư chỉ hận không thể ngày ngày cùng đối phương quấn chung một chỗ, lời ra khỏi miệng lại hóa thành chèn áp đàn áp lẫn nhau.
Nghĩ đến mấy thủ đoạn Hạ Tử Mặc dùng để đối phó Hiền phi, cũng có thể nhận ra mang theo vài phần ý tứ trêu đùa bỡn cợt, so với lúc trước thập phần cẩn thận lập mưu hãm hại Đức phi quả là chênh lệch rất nhiều.
Nửa tháng trôi qua ---
Viên Tinh Dã mỗi ngày chuyên tâm nghiên cứu chiến lược công thành, cùng với bồi Hạ Tử Mặc đi dạo khắp nơi trong U Châu. Hạ Tử Mặc tựa hồ cũng tích góp được không ít tình báo, ngày ngày cũng dày công nghiên cứu tin tức thật lâu.
Bùi Thập Viễn bên kia thường xuyên mang Chu Lãng đi dạo chơi, nội thành ngoại thành đều đã xem qua một lượt, ngay đến cả quân doanh cũng đi được vài vòng. Chu Lãng trong lòng có chút nôn nóng, hơn mười ngày vừa rồi tuy rằng cũng thu thập được thêm không ít tin tức, nhưng cơ hồ đều không có gì hữu dụng.
Sinh hoạt trong quân doanh vẫn đều đặn mỗi ngày, khí thế cùng quân tâm thập phần mãnh liệt. Binh lính liên tục khổ công thao luyện, tác phong và thần thái quả thực rất giống với bên trong Hộ Bộ tại kinh thành.
Chu Lãng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một đội quân chân chính chỉnh tề như vậy, đến cả cấm quân thủ vệ Trường An tuy rằng uy nghiêm mạnh mẽ, nhưng luận về khí thế lại kém hơn rất nhiều.
Thẩm Băng mỗi ngày vẫn tìm Bùi Thập Viễn dùng điểm tâm và cơm chiều như cũ, thỉnh thoảng cũng đối mặt vài lần với Chu Lãng tại đây.
Hôm nay Chu Lãng lại tới doanh trướng của Bùi Thập Viễn. Hắn ở đây đã hơn nửa tháng, dụng tâm điều tra mọi thứ thật cẩn thận, nhưng đến một mảnh tin tức hữu dụng đều không tìm thấy, đã cảm giác uất nghẹn thành một đống trong lòng. Bùi Thập Viễn trong nửa tháng này tuy rằng không hề nói gì với hắn, nhưng là hắn có muốn đi đến ngóc ngách nào trong thành cũng không hề có ai ngăn cản.
Chu Lãng tổng cảm thấy một loại bức bách áp chặt trong lòng, càng ngày càng khó chịu. Nhưng hắn lại không muốn phát hỏa với Bùi Thập Viễn một lần nữa.
Lúc này đang là chính ngọ, hôm trước hắn vốn dĩ đã nói với Bùi Thập Viễn hôm nay sẽ không tới, nhưng không biết nghĩ đến điều gì vẫn là đi vào bên trong quân trướng của Bùi Thập Viễn. Bùi Thập Viễn đang lau binh khí của mình, nhìn thấy hắn bước vào có chút kinh ngạc.
"Chu huynh, sao ngươi lại tới đây?"
Chu Lãng ngồi xuống đối diện với Bùi Thập Viễn, cố gắng nhẫn nhịn bản thân không được đành phải nói ra, "Bùi huynh, chúng ta cũng tính là bằng hữu lâu năm, có chuyện gì ngươi hẳn là nên nói cho ta, để ta còn có thể kịp thời bẩm báo tới Hoàng Thượng."
Bùi Thập Viễn nghe vậy sửng sốt, trong đầu lập tức nghĩ tới sự tình Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc, sau đó lại nhìn chằm chằm Chu Lãng, chẳng lẽ Hiền phi đã đoán được cái gì?
Nhưng hắn cũng thực mau phủ nhận ý niệm vừa rồi.
Tuy rằng mọi người trong quân đều biết cảm tình giữa Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc không tệ, nhưng lại không hề có bất kỳ ai nghĩ đến phương hướng kia. Nếu không phải chính mình từng theo các nàng tới Uy Nhung lần đó, phỏng chừng bản thân cũng không thể đoán được chuyện này. Vậy nếu trừ bỏ khả năng kia ---
Bùi Thập Viễn thật đúng là không tìm được chuyện gì để nói. Tham ô bất tuân hoàng lệnh? Không có. Thông đồng với địch phản quốc? Trừ Trình Kinh ra thì cũng không có. Tướng sĩ trong quân bất hòa? Cũng không có một chút nào. Như vậy rốt cuộc là muốn hỏi cái gì?
Nhìn biểu tình Bùi Thập Viễn ngơ ngác, Chu Lãng thầm cảm thấy bản thân hẳn là đã đoán đúng, lúc sau lại nghe được Bùi Thập Viễn hỏi, "Chu huynh, ngươi rốt cuộc muốn ta nói chuyện gì?"
Chu Lãng cũng nhất thời ngốc lăng. Hắn chỉ cảm thấy U Châu chỗ này có ẩn tình, hẳn là từ bên trong nội bộ Chinh Bắc quân, nhưng cụ thể nơi nào hắn lại không hề có một tia khái niệm.
"Không phải hắn muốn ngươi nói, mà là Hiền phi muốn ngươi nói."
Hai người quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Băng không biết từ khi nào đã đi vào trong quân trướng. Biểu tình Thẩm Băng vẫn lạnh lùng như cũ, sau đó mới lên tiếng, "Chu tướng quân, Hoàng Thượng để ngươi tới đây bảo hộ Hiền phi, thuận tiện có thể xem xét một chút quân vụ tại U Châu, cũng không phải muốn ngươi tới mưu toan can gián. Ngươi đây là muốn thu được tin tức gì? Là chúng ta thông đồng với Khuyển Nhung, bán đứng Đại Khải? Hay là lén lút cắt xén quân lương?"
"Ta ---"
Thẩm Băng bất động thanh sắc, nhưng ánh mắt kia lại mang theo hàn ý thấu xương, "Ngươi vì cái gì mà vẫn chấp nhất muốn tìm ra Chinh Bắc quân có vấn đề? Chẳng lẽ Hoàng Thượng bắt ép ngươi phải tra ra được có ẩn tình gì sao? Ngươi mở miệng ra là nói trung tâm với Hoàng thượng, nói nhị đệ đây không thể trở thành Nguyên soái dòng chính, nhưng bản thân ngươi có tư cách gì mà dám nói như vậy? Ngươi không phải cũng đã bán mạng cho Hiền phi, muốn tìm ra được điểm gì có thể khiến triều đình diệt trừ Nguyên soái hay sao?"
"Ta không có." Chu Lãng cả giận nói.
"Ngươi không có? Vậy vì cái gì nhất định muốn Chinh Bắc quân phải có vấn đề? Chúng ta đã cho ngươi nửa tháng đi tìm, ngươi tới bây giờ đã tìm được cái gì? Hiền phi muốn gây bất lợi cho Nguyên soái, đơn giản chỉ vì ganh tị hậu cung tranh đấu lặt vặt. Lúc này nếu Nguyên soái xảy ra chuyện, Khuyển Nhung đánh hạ U Châu, phía sau chính là ngàn dặm bình nguyên không còn bất kỳ chướng ngại vật nào, đến lúc đó tính mạng bá tánh Đại Khải trôi dạt khắp nơi, đầu ngươi liệu có gánh được loại trách nhiệm đó không?"
Toàn bộ chất vấn của Thẩm Băng dồn dập áp đến, đánh thẳng vào trong lòng Chu Lãng, hắn không biết phải trả lời như thế nào. Hoàng Thượng chỉ nói với hắn nếu có sự tình gì thì mật tấu, còn nếu mọi chuyện vẫn bình thường thì không sao. Chỉ là từ khi hắn tới chỗ này, cảm thấy được toàn U Châu cơ hồ đều đã là thiên hạ của Viên Tinh Dã, cho nên ---
"U Châu chỗ này cơ hồ đều đã là địa bàn của Viên Tinh Dã, chuyện này quả thực có chút --- quả thực là ---"
"Là cái gì? Bá tánh kính yêu Nguyên soái, tướng sĩ trong quân cũng một lòng xả thân vì nàng, ở trong mắt ngươi liền biến thành tội lỗi?" Thẩm Băng hiện đã động sát khí. Chu Lãng này mở miệng đều nói đạo lý nhân nghĩa, trung với Hoàng Thượng, nhưng hết thảy lại đều vì Hiền phi mà làm việc.
"U Châu chỗ này dù có ra sao cũng chính là U Châu của Đại Khải. Mà ngươi, hết thảy đều đã quá phận. Muốn Chinh Bắc quân có vấn đề chính là Hiền phi, muốn Nguyên soái sai lầm cũng chính là Hiền phi. Ngươi đã sớm trở thành một con trung cẩu vì Hiền phi bán mạng." Thẩm Băng tiến lên trước một bước, Chu Lãng cảm thấy áp lực trên người càng tăng, đến cả hô hấp cũng bắt đầu khó khăn.
"Ta không phải --- ta ---" Chu Lãng đột nhiên nhận thức hành động của hắn vài ngày vừa rồi, chỉ muốn tìm được ẩn tình ở U Châu, tìm được trên người Viên Tinh Dã có vấn đề, lại để quên mất bản chức của chính mình.
"Nhị đệ đây trung với quốc gia, ngươi liền nói hắn ruồng bỏ lý tưởng ban đầu, đầu quân cho phe cánh của Viên Tinh Dã. Nguyên soái là đích thân Hoàng Thượng sắc phong, ngươi lại muốn cùng Nguyên soái đối nghịch, vậy còn không phải là đi ngược lại với hoàng mệnh sao? Ngươi dựa vào cái gì mà làm như vậy?" Ánh mắt Thẩm Băng lúc này đã tối sầm lại.
Bùi Thập Viễn trong lòng thầm kêu không ổn, Thẩm Băng nếu muốn động thủ, Chu Lãng hoàn toàn không có cơ hội sống sót. Hắn nhìn thấy tay của Thẩm Băng đã bắt đầu nắm lấy trường kiếm bên hông.
Tiếng binh khí chạm nhau vang lên, ánh sáng từ ngoài chớp lóe. Chu Lãng không hề phát hiện Thẩm Băng ra tay, chờ đến khi hắn hoàn hồn đã thấy Bùi Thập Viễn cầm trường thương che trước mặt hắn, hắn lúc này mới cảm thấy bản thân có thể hít thở lại một chút.
Thẩm Băng đăm đăm nhìn Bùi Thập Viễn, Bùi Thập Viễn lựa lời một hồi rồi nói, "Đại ca, hắn là mệnh quan triều đình, có chuyện gì hẳn là cũng nên giao lại cho Hoàng Thượng xử trí." Thẩm Băng vẫn im lặng nhìn chằm chằm Bùi Thập Viễn, vừa rồi hắn chỉ dùng có năm phần công lực, nhưng Bùi Thập Viễn có chút hấp tấp ra tay, không biết có bị thương đến chỗ nào không. Nghĩ nghĩ một lúc, Thẩm Băng thu hồi trường kiếm chính mình.
"Có bị thương đến không?" Thẩm Băng nhẹ giọng hỏi. Bùi Thập Viễn vốn dĩ định lắc đầu, nhưng nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Thẩm Băng kia, nhịn không được lại biến thành gật gật. Hắn xác thật có bị nội thương một chút, nhưng cũng không có gì đáng ngại. Suy nghĩ một hồi, đại khái có thể đoán được Thẩm Băng tức giận đến như vậy một phần cũng là vì Chu Lãng nói này nói nọ chính mình, trong lòng lại tăng thêm vài phần ấm áp.
"Chu huynh, U Châu đại chiến mấy tháng liên tục, quân tâm và dân tâm đương nhiên đều bền chắc như thép, Chu huynh không cần tra xét khắp nơi như vậy. Nhiều ngày vừa rồi Nguyên soái cũng không có trách tội, nhưng một hồi còn phải cùng Khuyển Nhung khai chiến, đến lúc đó xảy ra sự tình gì không minh bạch, Nguyên soái khi ấy cũng chỉ đành lực bất tòng tâm." Bùi Thập Viễn nói.
Chu Lãng lén lút nhìn ánh mắt của Thẩm Băng. Hắn biết bản thân phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nhưng là chân hắn lại vẫn run lên liên tục.
Hắn chưa bao giờ chân chính cảm thụ qua chiến tranh, đây là bất đồng giữa tướng quân nơi sa trường và bản thân hắn sao? Chu Lãng chịu đựng sợ hãi đi ra khỏi quân trướng, vừa vặn nhìn thấy mấy người đang đứng cách đó vài bước.
Người đứng đầu một thân hắc y hoa phục, phía trên thêu họa tiết tường vân màu tím, khuôn mặt không một chút biểu tình nhàn nhạt nhìn hắn, chính là Viên Tinh Dã. Phía sau nàng là Hạ Tử Mặc vận một kiện xiêm y tố nhan nhẹ nhàng, trên đầu chỉ có một bộ diêu trân châu đơn giản.
Phía sau hai người là một nữ tướng quân, rồi tiếp đó là bốn thị vệ trang phục tương tự lẫn nhau.
Nhìn thấy Chu Lãng, Hạ Tử Mặc âm thần lắc đầu, tựa hồ có chút ý vị đáng tiếc. Chu Lãng biết chính mình hẳn là nên lập tức hành lễ bái kiến, nhưng thân thể hắn hiện không còn nghe theo ý hắn nữa. Hắn cũng nghĩ hẳn là nên báo cáo Thẩm Băng động thủ giết hắn, nhưng lại không thể khiến cho lời nói rời ra khỏi miệng được.
Ngay lúc này, kèn hiệu thủ thành U Châu vang lên, Khuyển Nhung quân tới khiêu chiến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT