"Tử Mặc." Viên Tinh Dã từ trong ác mộng bừng tỉnh. Nàng mơ thấy Hạ Tử Mặc bị người khác bắt đi, nhận đủ loại tra tấn thống khổ, mà nàng lại chỉ có thể trơ mắt đứng ở một bên nhìn tới, cuối cùng thấy Hạ Tử Mặc tự sát mà chết.
"Nguyên soái, người tỉnh!" Hạ Hàn Thu vội vàng bưng tới một chén thuốc, "Nguyên soái, người thổ huyết rất nhiều, trước tiên phải uống thuốc đã." Viên Tinh Dã ngơ ngác nhìn Hạ Hàn Thu, khuôn mặt giống Hạ Tử Mặc đến thế, trong đầu hồi tưởng lại một màn Hạ Tử Mặc bị bắt mang đi hôm qua.
Hạ Tử Mặc thật sự bị cướp đi ---
Mà nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Tử Mặc bị bắt, chuyện gì cũng không thể làm được, lực bất tòng tâm.
Thống khổ nhắm hai mắt lại, Viên Tinh Dã hỏi, "Ta đã ngủ bao lâu?" Hạ Hàn Thu đáp, "Người ngủ được ba canh giờ." Viên Tinh Dã cầm lấy chén thuốc, nhàn nhạt nói, "Tìm các vị tướng quân tới đây, bổn soái có việc muốn thương lượng."
Sau khi Hạ Hàn Thu rời đi, Viên Tinh Dã lại cảm thấy từ trong cổ họng tràn lên một cỗ mùi tanh, lập tức phun ra một ngụm máu tươi vào trong chén, xem ra thuốc này không thể uống được nữa. Viên Tinh Dã cười khổ, lúc này nàng không thể suy nghĩ bất kỳ chuyện gì, trừ bỏ phải cứu được Hạ Tử Mặc, mặt khác nàng đều không hề để ý nữa.
Đau lòng cùng hối hận hiện giờ có ích gì đâu ---
Nếu Khuyển Nhung muốn thành trì, vậy cứ cho bọn hắn là tốt, muốn mấy tòa cũng đều được hết.
Lạc Nhan đến đầu tiên, hành lễ xong liền im lặng đứng sang một bên. Sau đó là Thẩm Băng cùng Bùi Thập Viễn, cuối cùng Triệu Quảng, Trương Đoan Nhiên, cùng với Tàng Thất đều lục tục đi tới.
Viên Tinh Dã nhìn thoáng qua mấy người, Bùi Thập Viễn cùng Trương Đoan Nhiên nguyên bản không phải người của nàng, hiện giờ tuy cũng đã không còn mâu thuẫn, nhưng chung quy vẫn không dám quá mức tín nhiệm, hơn nữa sự tình lần này trọng đại, nàng nhất định phải vạn phần cẩn thận.
Trong đầu lại hiện lên hình bóng Hạ Tử Mặc tươi cười, nàng chỉ cảm thấy trước ngực đau nhức vô cùng, nội lực vốn dĩ đã an tĩnh lại trở nên quay cuồng lần nữa. Mạnh mẽ đem nội lực hỗn loạn áp chế xuống, Viên Tinh Dã đạm hỏi, "Sự tình bây giờ, các vị hẳn là đều đã biết?"
Lạc Nhan không lên tiếng, ở chỗ này quân chức của Bùi Thập Viễn và Thẩm Băng là cao nhất, Thẩm Băng trước giờ không thích nói chuyện, cho nên chỉ có Bùi Thập Viễn đáp, "Mạt tướng đã biết được." Thời điểm hắn cải trang làm phó tướng theo Thẩm Băng về U Châu cũng đã có chút ngờ ngợ, hiện giờ lại nhìn đến bộ dáng Viên Tinh Dã tiều tụy trước mặt, càng chứng thực thêm phỏng đoán trong lòng.
Nhưng hắn cũng chỉ thấy các nàng giao hảo có chút thân cận hơn người bình thường, quả thực không có nghĩ nhiều đến chiều hướng khác.
Viên Tinh Dã nhàn nhạt nói, "Hạ Giám quân chính là phi tử Hoàng Thượng, được đích thân Hoàng Thượng sắc phong chức vị Giám quân. Hiện giờ lại bị bắt đến Khuyển Nhung, chuyện này nếu bị truyền ra ngoài, khi đó Hoàng Thượng chắc chắn sẽ trách tội chúng ta bảo hộ không chu toàn, toàn quân đều phải chịu liên lụy. Hơn nữa Giám quân như vậy chỉ còn có thể lấy cái chết bảo toàn thanh danh, Hoàng Thượng long nhan phẫn nộ, chúng ta đều không thoát được can hệ."
Lạc Nhan đáp, "Nguyên soái yên tâm, thuộc hạ dứt khoát sẽ không để lộ chuyện này ra ngoài." Nàng vừa dứt lời, những người khác cũng lên tiếng, "Thỉnh Nguyên soái an tâm."
Viên Tinh Dã nhìn mọi người, nói tiếp, "Bổn soái đã hình thành hiệp nghị với Quân sư Khuyển Nhung, trao đổi Giám quân. Hiện giờ giữ được tính mạng của Giám quân là quan trọng nhất. Một ngày Giám quân còn ở trong tay địch nhân, chúng ta đều phải bị kiềm chế, hiện giờ để cứu Giám quân trở về, chúng ta chịu chút tổn thất cũng là không đáng kể."
"Nghe lệnh Nguyên soái phân phó." Mọi người đồng thanh, Viên Tinh Dã gật đầu, "Truyền lệnh ta, toàn quân nhổ trại, rời khỏi Hắc Phong Thành, đem bá tánh trong thành đều mang theo, hết thảy đồ vật trong thành nếu có thể mang được cũng mang theo toàn bộ. Nói với bá tánh hiện giờ nếu chịu đi theo, về sau chính là con dân Đại Khải, còn nếu không đi, lập tức dồn vào một phương giam lỏng. Nếu có binh lính hỏi tới, chư vị hẳn là biết nên nói lại như thế nào?"
Nàng nhìn quanh một vòng, áp lực vô hình tỏa ra khiến mọi người đều cúi đầu thật thấp, không dám nhìn thẳng.
Mấy người tuy rằng trong lòng có nghi hoặc, nhưng cũng không mở miệng chất vấn. Đánh hạ Hắc Phong Thành lần này tính ra có chút dễ dàng, tổn thất nhỏ nhặt không đáng kể, lúc này nhường ra cũng không phải là không thể tiếp thu.
"Nguyên soái, làm vậy có thể chọc giận Khuyển Nhung hay không, ngộ nhỡ ---" Lạc Nhan hỏi, Viên Tinh Dã lắc đầu, "Bọn họ muốn lợi dụng Giám quân đổi lấy thành trì, nếu chưa đạt được lợi ích sẽ không dám làm gì Tử Mặc. Bọn họ nhất định sẽ nhanh chóng phái người tới, chúng tra vừa vặn có thể kéo dài thời gian."
"Lạc Nhan, tuyển chọn ra hai mươi cao thủ lợi hại, trong quân không phải có rất nhiều người xuất thân giang hồ sao, chọn người có công phu tốt nhất cho ta."
Trong mắt Thẩm Băng hiện lên một tia lo lắng, sau đó lên tiếng, "Nguyên soái, người đây là muốn đích thân mạo hiểm?"
Viên Tinh Dã nhìn hắn, hồi lâu mới nói, "Dù có đáp ứng điều kiện của Khuyển Nhung cũng chưa thể đảm bảo bọn họ tuân thủ ước định." Khuyển Nhung khẳng định cũng sẽ nghĩ đến các nàng đi cứu Hạ Tử Mặc, chỉ là trước khi đoạt lại được U Châu bọn họ sẽ không dám thương tổn đến Hạ Tử Mặc.
Đích thân đi cứu nàng, cũng là cố nắm lấy một nửa phần hy vọng, nếu kết quả vẫn phải chết, khi đó còn có thể cùng nhau làm bạn dưới hoàng tuyền, sẽ không uổng công chờ đợi cả cuộc đời này.
"Các vị đều là danh tướng trung tâm với Đại Khải ta, hẳn sẽ đồng tâm hiệp lực, bảo vệ Đại Khải khỏi cường địch xâm lấn. Bổn soái nếu không ở, mong các vị rũ bỏ thành kiến lẫn nhau. Nếu sau nửa tháng chưa thấy ta trở lại, mong chư vị thượng thư tới Hoàng Thượng, thay ta thỉnh tội."
Mọi người càng thêm cả kinh, mấy lời này của Viên Tinh Dã nghe vào lại có ý tứ như đang thu xếp hậu sự, Lạc Nhan cũng đã đoán được ý định của Viên Tinh Dã, quay mặt đi cố nén bi thương dâng lên trong lòng, nàng biết rõ lúc này không ai có thể khuyên Viên Tinh Dã được nữa.
"Nguyên soái, không thể! Việc này rất trọng đại, Nguyên soái người không thể tự thân mạo hiểm như vậy." Bùi Thập Viễn lên tiếng. Trương Đoan Nhiên thấy mấy người còn lại đều không ngăn cản, vội vàng ứng lời, "Nguyên soái, trừ bỏ Nguyên soái không ai có thể đảm đương đại sự lúc này, vẫn thỉnh Nguyên soái suy nghĩ lại."
Viên Tinh Dã lắc đầu, "Tâm ý ta đã quyết, sau khi ta rời đi chư vị hãy chậm rãi rút khỏi Hắc Phong Thành, Hắc Y quân bọc hậu phía sau, quân vụ từ nay giao lại cho Lạc Nhan tùy thời ứng phó. Ta đã đáp ứng Khuyển Nhung dùng Hắc Phong cùng U Châu hai thành đổi lấy Tử Mặc. Nếu như ta sơ sẩy bỏ mình, Tử Mặc vẫn bình yên, vậy cứ theo ước định mà thực hiện, tiếp tục nhường ra U Châu. Ta đã nghĩ tốt kế sách, có thể khiến đại bộ phận chủ lực Khuyển Nhung chỉ có thể đến mà không thể sống sót trở về."
Mọi người vẫn còn muốn nói thêm, nhưng nhìn đến Viên Tinh Dã đang yên tĩnh ngồi ở kia, tuy rằng không quá uy nghiêm lãnh đạm như thường ngày, nhưng ánh mắt lại phi thường kiên định, khiến bọn họ đều đem những lời muốn nói ra nuốt ngược lại vào trong.
"Nguyên soái bảo trọng, mạt tướng đợi Nguyên soái trở về." Tàng Thất cùng Triệu Quảng đột nhiên quỳ xuống. Bọn họ hiểu rõ tính cách Viên Tinh Dã, cũng không lên tiếng khuyên cản, chỉ là trong thanh âm có chút nghẹn ngào. Bùi Thập Viễn và Trương Đoan Nhiên nhớ tới mấy ngày nay cùng bọn họ ở chung, cũng không khỏi cảm thấy bi thương dâng trào.
Hôm qua bọn họ còn vừa ăn mừng đại thắng, hôm nay đã gặp phải tình thế quẫn bách như vậy, trong lòng mọi người chỉ hận không thể lập tức giết chết tiểu nhân phản bội Trình Kinh kia. Bùi Thập Viễn chợt nghĩ tới, liền tính là thân nhân hay là ái nhân, cũng đều khó có thể làm ra quyết định mạo hiểm mạng sống của mình như thế này. Hẳn là hai người kia --- Giờ phút này hắn lại có chút hâm mộ Hạ Tử Mặc, không khỏi thổn thức một phen, nếu là bản thân mình bị bắt đi, không biết có ai nguyện ý liều mạng tới cứu như vậy hay không --- (Ed: Yêu cầu Bùi tướng quân không rảnh rỗi sinh nông nổi thử nghịch dại nhá.)
Thực mau, hai mươi người công phu tốt nhất toàn quân đã được đưa tới. Hai mươi người này không chỉ võ công thượng đẳng, tâm trí cũng thập phần kiên định, thấy chết không sờn, biết rõ lần này một đi chính là không trở lại nhưng cũng không hề do dự một khắc. Khiến mọi người sửng sốt hơn chính là, Thẩm Băng và Bùi Thập Viễn thế nhưng cũng muốn đích thân đi theo. (Ed: Nhắc lại lần nữa, Bùi bảo bối anh không được cố ý để bản thân ở lại giữa vòng vây quân địch đâu.)
Hai người họ đều là một thân công phu bất phàm, không thể nghi ngờ chính là trợ lực tốt nhất. Mọi người khuyên ngăn hồi lâu cũng không có kết quả, chỉ đành bất lực tùy ý bọn họ bám theo. Nếu không phải trong quân không thể không có đại tướng trấn trụ, mấy người khác quả thực chỉ hận không thể cùng đi.
Mấy người cải tranh thành thương nhân, nương theo bóng đêm hướng về phía Hắc Phong Thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT