Một đội nhân mã chạy ở trên đường, nhân số ước chừng hơn một trăm người, dẫn đầu là một nam tử mặc chiến giáp màu trắng, dáng người thon dài, tựa ngọc thụ lâm phong. Hơn trăm người này đang bảo hộ một chiếc xe ngựa ở chính giữa.

Nơi này là quan lộ từ U Châu đi tới Hắc Phong Thành. Bên trong xe ngựa, Hạ Tử Mặc đang nhắm mắt dưỡng thần. Lúc đó nàng dùng mạng mình đổi lấy an toàn của mấy người Viên Tây. Mục tiêu ban đầu của Trình Kinh chỉ có một mình nàng, trong tình cảnh lúc đó nếu mấy người Viên Tây chết trận, nàng cũng không thoát được khỏi tay Trình Kinh.

Sau khi bắt được nàng, Trình Kinh không mang nàng hướng về kinh thành mà lại xoay đến phía Hắc Phong Thành, càng thêm chứng thực phỏng đoán của Hạ Tử Mặc, Trình Kinh quả nhiên là cấu kết với Khuyển Nhung.

Nàng ở trên xe ngựa suy nghĩ cẩn thận hành động gần đây của Trình Kinh, lấy cớ săn thú bất quả chỉ là che giấu ánh mắt người khác, hẳn mục đích chính là để thăm dò địa hình và an bài nhân thủ. Nhưng Trình Kinh làm thế nào có thể liên lạc với Khuyển Nhung, nàng lại không có chút manh mối.

Chỉ hy vọng Trình Kinh tuân thủ ước hẹn, sẽ không thương tổn đến tính mạng mấy người Viên Bắc, nàng vẫn còn có thể tìm được cơ hội thoát thân.

Sau một lúc lâu, xe ngựa đột nhiên dừng lại. Hạ Tử Mặc trong lòng chấn động, nghiêng tai nghe ngóng. Nguyên lai là gặp phải Khải quân đi tuần tra.

Dẫn đầu đoàn tuần tra là Điền Lạc dưới trướng Trương Đoan Nhiên. Bọn họ phụng quân lệnh tới đây rà soát một phen, đem toàn bộ tàn binh Khuyển Nhung chạy lạc tiêu diệt sạch sẽ. Điền Lạc nhìn xe ngựa trước mặt, có chút nghi ngờ.

"Bản tướng quân là thủ hạ cấm quân bảo hộ Giám quân, hiện Giám quân đang trên đường tới Hắc Phong Thành." Nói xong, Trình Kinh xuất trình lệnh bài Giám quân của Hạ Tử Mặc, "Thân thể Giám quân khó chịu, đang ở trong xe ngựa nghỉ ngơi." Điền Lạc vẫn còn có chút nghi hoặc, nhưng hắn cũng biết Hạ Tử Mặc đang trên đường đến đây, hắn đã nhận được tin tức từ trước, nghĩ lại hẳn cũng không sai.

"Một khi đã như vậy, mạt tướng liền không quấy rầy, thỉnh các vị đi tiếp."

Hạ Tử Mặc cười khổ, nàng bị điểm huyệt, không thể mở miệng cũng không thể cử động. Mấy lần bắt gặp Khải quân trên đường đều không bị tra xét đến bên trong, âu cũng là hợp lý, không ai lại có can đảm đòi lục soát xa giá của nàng. Huống chi lúc này cũng không có gian tế nào lại trắng trợn hành tẩu ngay giữa quan lộ như vậy.

Bản thân Hạ Tử Mặc cũng trúng độc, không lâu sau liền mơ màng thiếp đi. Một hồi lâu, nàng bị vài âm thanh khắc khẩu từ bên ngoài lọt vào đánh thức, dường như có ai đó đang cùng Trình Kinh nổi lên xung đột. Nàng nghe nghóng một chút, nguyên lai là có vài người cấm quân nghi ngờ nếu như là phụng chỉ Hoàng Thượng bắt sống Hạ Tử Mặc, hiện giờ không phải nên hướng về kinh thành hay sao, vì cái gì lại đi tới Hắc Phong Thành?

Cãi nhau một chốc, đột nhiên có vài tiếng người kêu lên, sau đó âm thanh im bặt không còn nữa. Hạ Tử Mặc biết, xem ra vài người cấm quân nghi vấn đó vẫn không thoát khỏi bỏ mạng dưới lưỡi kiếm của Trình Kinh.

Không lâu sau, mành xe xốc lên, Trình Kinh đứng trước đầu xe, có thể nhìn thấy sắc trời bên ngoài đã tối, cách đó không xa còn có mấy cỗ thi thể. Thần sắc Trình Kinh dữ tợn, khác biệt rất nhiều với bộ dáng văn nhã khiêm tốn ngày thường. Hắn giải huyệt cho Hạ Tử Mặc, Hạ Tử Mặc nhàn nhạt nói, "Ngươi trở thành người của Quân sư từ khi nào? Thông đồng với địch phản quốc chính là đại tội tru di cửu tộc."

Trình Kinh không ngờ Hạ Tử Mặc lại biết, tuy rằng trong lòng kinh ngạc, nhưng hắn cũng không hề hoảng loạn, cười lạnh một tiếng, "Đại tội? So ra còn kém hơn ngươi cùng Viên Tinh Dã nghịch luân bất đạo, khi quân phạm thượng."

Thời điểm hắn nhận được tờ giấy kia từ gian tế của Khuyển Nhung trong thành U Châu, lúc đó cũng không hề tin tưởng, chỉ là sau đó mấy tên thích khách ám sát Hạ Tử Mặc, Viên Tinh Dã thế nhưng lại một đường chạy thẳng về từ tiền tuyến.

Thử hỏi, nếu không phải là quan hệ không tầm thường, vì sao lại gấp gáp đến như thế. Từ sau đó hắn lại càng thêm để ý, tuy rằng Hạ Tử Mặc cùng Viên Tinh Dã đã thập phần cẩn thận, nhưng cũng không tránh khỏi thi thoảng để lộ ra một chút dấu vết.

Lúc đấy trong lòng hắn chỉ tồn tại một suy nghĩ duy nhất, chính là đem hai người hủy hoại đến tan xương nát thịt. Hắn cũng không rõ bản thân có phải thật sự yêu thích Hạ Tử Mặc hay không, nhưng khoảnh khắc hôn thê của mình đột nhiên trở thành phi tử Hoàng Thượng kia, mọi sự đều đã không cách nào thay đổi, trên thực tế lúc đó hắn cũng có chút thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lúc sau trên đường hộ tống Hạ Tử Mặc đến U Châu, hắn lại phi thường hối hận, người này quả thật không giống nữ tử tầm thường, trong lòng hắn khi đó lại có chút chờ mong, nhưng Hạ Tử Mặc đối với hắn vẫn luôn thực lãnh đạm. Chỉ là hắn lại không ngờ tới, Hạ Tử Mặc thế nhưng lại đem lòng yêu thích một nữ nhân, huống hồ người kia cũng đồng dạng là phi tử hoàng đế.

Hắn chưa từng chịu qua sỉ nhục đến nhường này, hận ý trong lòng khiến hắn đánh mất lý trí, đáp ứng mời gọi của Quân sư. Ai có thể suy luận được một màn ám sát kia bất quả chỉ là vì muốn đem tầm mắt của Hạ Tử Mặc vẫn đang dính chặt trên người hắn rời đi, lại còn có thể khiến Trình Kinh mở to mắt nhìn rõ quan hệ bất thường giữa Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc. (Ed: Ta khinh, loại tiểu nhân vô sỉ chỉ vì mấy chuyện tình cảm nhỏ nhặt lại cảm thấy bị sỉ nhục các kiểu, tiểu tâm mưu đồ bán nước hại dân, còn nói lý như đúng rồi, tự nhận mình thông minh. Người ta yêu nhau vì người ta yêu nhau chứ có phải là yêu nhau cho anh xem đâu mà ở đó sỉ với chả nhục. Ngon nghẻ thì quân tử lên cái xem nào, khí thế đại trượng phu cầm được thì buông được đâu không lôi ra mà ngắm. Mà đây lại còn là ban đầu không muốn cầm. Bực hết cả mình -.-)

Trình Kinh nhìn Hạ Tử Mặc, hận ý trong mắt thấu xương, lạnh lùng lên tiếng, "Nơi này là Hắc Phong Thành, qua nơi này chính là vào tới lãnh thổ Khuyển Nhung. Nhờ phúc của ngươi, chúng ta một đường đến đây đều không hề bị gây khó dễ."

Tâm tư Hạ Tử Mặc trầm xuống, cầm lệnh bài của nàng đương nhiên có thể thuận lợi thông qua bất kỳ trạm kiểm soát này nọ, chung quy ở chỗ này trừ bỏ Viên Tinh Dã thì thân phận của nàng vẫn là cao nhất. Nếu nàng thật sự bị Khuyển Nhung bắt đi, Viên Tinh Dã bên kia cũng sẽ bị nhiều người khiển trách, vu oan nàng mượn đao giết người.

Hơn nữa thân phận của nàng đặc thù, nếu thật sự bị địch nhân bắt giữ, liền tính về sau cứu được trở ra cũng sẽ bị mọi người dị nghị, đến lúc đó hẳn chỉ còn có thể lấy cái chết chứng minh trong sạch.

"Chờ tới lần tiếp theo tỉnh lại, ngươi đã không còn là phi tử hoàng đế, cũng chẳng phải Giám quân đại nhân, mà đã trở thành tù binh Khuyển Nhung, khi đó đãi ngộ nhận được là gì, đến cả ta cũng không dám tưởng tượng." Trình Kinh nói, dứt lời lại điểm huyệt Hạ Tử Mặc, nàng thật nhanh cảm thấy đầu óc choáng váng.

Viên Tinh Dã ở trong quân trướng, trong lòng có chút bất an. Hạ Hàn Thu đi đến, đem chén trà đặt lên trên án thư, "Nguyên soái, uống trà." Viên Tinh Dã nâng chung trà lên, trên đường Hạ Tử Mặc đi tới, các trạm kiểm soát vẫn liên tục đưa tin đến đây, cũng chứng minh là Hạ Tử Mặc xác thực đã đi qua rồi, tại sao đến tận bây giờ vẫn chưa tới nơi? (Ed: Thiết nghĩ nên đổi tên Hạ Hàn Thu thành Hạ Phao Trà, câu cửa miệng lúc nào cũng là uống trà.)

Nghĩ nghĩ một lúc, hẳn là không có vấn đề gì xảy ra đi.

Trạm kiểm soát đều dùng khói lửa truyền tin, tự nhiên không có cách nào truyền đạt Hạ Tử Mặc được cấm quân hộ tống. Viên Tinh Dã cũng không hề hay biết, lúc này cách nàng không xa, một chiếc xe ngựa lặng lẽ vòng qua Hắc Phong Thành, hướng thẳng đến doanh trại Khuyển Nhung.

Đại quân Khuyển Nhung không tăng tốc nhanh chóng chạy về đô thành, mà mỗi ngày đều chậm rãi hành quân. Mấy trận chiến gần đây vẫn luôn thất bại, trên dưới Khuyển Nhung đều có chút nóng nảy tức giận, lại ngày ngày rề rà đi đường như vậy, rất nhiều tướng sĩ trong lòng ngập tràn bất mãn. Mấy ngày gần đây cũng đã vài lần phát sinh cãi cọ đấu đá lẫn nhau trong quân.

Nhìn quân doanh Khuyển Nhung hỗn loạn trước mắt, lại so sánh với Khải quân, Quân sư nhịn không được thở dài.

"Quân sư chẳng hay có gì phiền lòng?" Dã Lợi Hợp hỏi. Quân sư lắc đầu, "Khuyển Nhung quân trước giờ ham chiến, chiến lực cũng thập phần cường hãn. Nhưng so với Khải quân quân quy nghiêm ngặt lại kém hơn rất nhiều."

"Mấy cái quân quy đó thoạt nhìn thật phiền phức, có tác dụng gì? Nam nhi Khuyển Nhung chúng ta không cần bị gò bó này nọ như thế." Dã Lợi Hợp cười nói. Quân sư chỉ nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói, "Dân vô tin không lập, quốc vô pháp bất an*. Lúc sau Đại Hãn có được vạn dặm giang sơn, há có thể không thiết lập quy củ chế độ?"

(* dân vô tin không lập, quốc vô pháp bất an: bá tánh không tin tưởng không thể thành một nước, quốc gia không có phép tắc kỷ cương không thể an ổn.)

Dã Lợi Hợp ngượng ngùng sờ mũi, "Quân sư, chúng ta vì sao không tăng tốc hành quân?" Quân sư không nói gì, chỉ giục ngựa nhìn về phía xa, Dã Lợi Hợp không biết trời tối đen như vậy còn có thể nhìn ra được cái gì?

"Thỉnh Đại Hãn phái Hổ Sư tới tiếp ứng." Quân sư cười, "Người này có quan hệ mật thiết tới thành bại của chúng ta." Dã Lợi Hợp có chút nghi hoặc, "Tiếp ứng người nào?"

Viên Tinh Dã truyền quân lệnh, một trăm người một tổ, một trăm tổ chia ra đi tìm Hạ Tử Mặc. Đến tận bây giờ Hạ Tử Mặc vẫn chưa đến, chắc chắn là đã xảy ra vấn đề. Nàng biết rõ Hạ Tử Mặc, cho dù phát sinh sự tình trì hoãn cũng sẽ thức thời phái người hồi báo một tiếng, nhưng đến tận bây giờ một người cũng không thấy bóng dáng.

Lúc này Lạc Nhan vọt vào trong, không kịp hành lễ đã nói, "Nguyên soái, nhận được bồ câu đưa thư, mười hộ vệ nguyên bản đi theo Giám quân đều đã bị giết, mấy người Viên Đông trúng độc hôn mê bất tỉnh, trên người trọng thương, Giám quân đại nhân lại không thấy tung tích."

Viên Tinh Dã có cảm giác ngực bị búa tạ hung hăng đập mạnh một cái, chấn đến lục phủ ngũ tạng nàng quay cuồng. Nàng không hề nghĩ tới sẽ xuất hiện loại sự tình này, trong lòng vạn phần hối hận vì sao lại không đích thân chạy lại đón Hạ Tử Mặc. Nguyên bản đã thật cẩn thận sắp xếp trạm kiểm soát trải suốt dọc đường, nháy mắt lại biến thành phương thức để địch nhân giấu giếm tránh khỏi tai mắt của nàng.

Nghĩ kỹ, hẳn là đối phương cầm được lệnh bài của Hạ Tử Mặc, mới có thể hành sự thoải mái được như vậy.

- --------------------------------------

Lời Editor: Nhanh chóng edit qua đoạn Trình Kinh này, mỗi lần gõ tên hắn đều bực mình quá đi mất!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play