Hạ Tử Mặc nhận được chiến báo, đi tới đi lui vài vòng, đem quân báo đặt ở trên bàn, lúc sau lại nhịn không được cầm lên đọc vài lần.
Viên Đông cười cười, "Đại nhân, nếu Hắc Phong Thành bị đánh hạ, chúng ta hiện tại nên làm gì đây?"
Hạ Tử Mặc nhìn trên mặt mấy người kia lộ ra tiếu ý, biết rõ chính mình có chút thất thố, nhanh chóng bày ra vẻ mặt bình tĩnh thường ngày, "Nếu như vậy chúng ta hẳn cũng nên có chút chuẩn bị, gọi Lương Minh tới đây."
"Vâng, đại nhân." Mọi người nhìn nhau, âm cuối đều cố tình kéo dài ra đùa giỡn. Hạ Tử Mặc lắc đầu, nhìn quân báo trên tay, bên trong thuật lại sự tình phía Hắc Phong Thành, tuy rằng chỉ viết đại khái, nhưng Hạ Tử Mặc cũng có thể tưởng tượng ra tình cảnh lúc đó.
Nàng đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn từng mảnh hoa tươi nở rộ bên ngoài.
Chẳng trách Viên Tinh Dã thích tới quân doanh, so với hậu cung lục đục với nhau, nơi này tuy rằng cũng có phân tranh, nhưng lại tráng lệ cùng tiêu sái hơn nhiều, nàng hiện tại không phải cũng càng ngày càng thích sinh hoạt như vậy hay sao? Đột nhiên trong lòng Hạ Tử Mặc sinh ra một cỗ khát vọng mãnh liệt.
Giang sơn rộng lớn, tứ phương là nhà. Một ngày nào đó nàng muốn cùng Viên Tinh Dã đứng bên cạnh nhau trên đỉnh núi thật cao, không một ai có thể với tới.
Một lúc sau, nghe được thanh âm Viên Bắc bên ngoài cửa, "Đại nhân, Lương Thái thú cầu kiến."
Lương Minh đi vào thư phòng, Hạ Tử Mặc xoay người lại cười cười, "Lương đại nhân đã đọc quân báo chưa?" Lương Minh bất chợt có cảm giác Hạ Tử Mặc hôm nay không giống ngày thường, nhưng bất đồng ở đâu hắn lại không thể chỉ rõ. Lương Minh chưa kịp định thần đã hạ bái, "Tham kiến đại nhân." Ngay cả chính hắn cũng kỳ quái tại sao bản thân lại làm vậy.
Hạ Tử Mặc cũng không nghĩ tới Lương Minh lại đột nhiên quỳ xuống, nhưng nàng vẫn chỉ đạm cười, "Lương đại nhân, Hắc Phong Thành nếu bị đánh hạ, bản giám quân nhất định là phải qua bên đó, U Châu tại đây hết thảy đều giao cho Lương đại nhân."
"Vâng, hạ quan nhất định không cô phụ đại nhân gửi gắm."
Hạ Tử Mặc đi đến trước người hắn, chậm rãi lên tiếng, "Lương đại nhân làm quan liêm khiết, trên triều đình quả thực khó có thể giữ mình cương trực, ghét a dua nịnh hót. Bản giám quân cảm thấy đại nhân ở tại U Châu nơi này không khỏi có chút cầm chân không được trọng dụng. Chờ bản giám quân trở lại kinh thành sẽ dâng tấu thỉnh Hoàng Thượng, trong triều hiện có rất nhiều chức quan thích hợp với Lương đại nhân."
Lương Minh chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh phủ kín toàn thân, hắn không biết vì sao từ trên người Hạ Tử Mặc lại toả ra áp lực lớn đến như vậy, nhưng hắn minh bạch rõ ràng đây là lựa chọn quan trọng, ảnh hưởng tới con đường làm quan cả quãng đời sau này. Đây chính là Hạ Tử Mặc đang muốn mượn sức hắn.
Tính cách hắn vốn thẳng thắn, có chút văn nhân khí khái, theo bản năng vừa định cự tuyệt, lại nghe thấy Hạ Tử Mặc nói tiếp, "Mấy vị Hàn Lâm học sĩ tuổi cũng đã cao, hẳn là nên cáo lão hồi hương."
Lương Minh nhớ tới lúc trước hắn tuy rằng là Trạng nguyên nhất bảng nhưng chỉ có thể giữ một chức vụ nho nhỏ ở Hàn Lâm Viện, thậm chí còn không có quan chức phẩm bậc. Hơn mười năm hắn gian khổ học tập lại đổi lấy một kết quả như vậy, chỉ bởi vì mình không cẩn thận đắc tội vài vị học sĩ, không có hậu phương nâng đỡ bản thân.
Mà đến U Châu hiện nay cũng chính là cửu tử nhất sinh. Trở về làm học sĩ Hàn Lâm VIện, tuy rằng quan chức cũng chỉ là ngũ phẩm thấp hơn Thái thú tứ phẩm ở đây, nhưng đó lại là con đường thăng quan tiến chức tốt nhất cho hắn. Mấy triều Tể Tướng Đại Khải đều là xuất thân từ Hàn Lâm học sĩ mà ra.
"Nếu --- nếu đại nhân có lòng nâng đỡ, hạ quan vô cùng cảm kích." Lương Minh nói. Hạ Tử Mặc cười cười, "Đại nhân không cần quá khiêm tốn." Nếu Lương Minh không đáp ứng, Hạ Tử Mặc đương nhiên có cách không để hắn sống lâu. Bất quá nàng đến bây giờ cũng chưa quá mức tín nhiệm Lương Minh, hẳn còn cần khảo nghiệm thêm một phen.
Mấy ngày kế tiếp đều dùng để sửa soạn hành trang, Viên Tinh Dã viết thư nói muốn quay về đón nàng, nhưng Hạ Tử Mặc cảm thấy chỉ có một ngày lộ trình, cũng không cần huy động lực lượng quá mức như vậy, liền uyển chuyển cự tuyệt.
Hiện giờ phía bên này đã không còn bóng dáng Khuyển Nhung quân, tự nhiên sẽ không có phát sinh vấn đề gì. Hạ Tử Mặc mang theo Đông Tây Nam Bắc bốn người, cùng một tiểu đội bảo hộ lên đường.
Dọc đường đi qua rất nhiều trạm kiểm soát, nhưng trên người nàng có lệnh bài Giám quân, tự nhiên là không ai dám gây khó dễ ngăn cản. Sau khi chạy liên tục mấy canh giờ, toàn bộ đội ngũ ngồi xuống ven đường nghỉ ngơi.
Hạ Tử Mặc cũng xuống ngựa, Viên Đông nhanh chóng đưa nước cho nàng. Hạ Tử Mặc uống một ngụm, đi vội một đường như vậy xác thật là có chút mệt mỏi, nhưng nghĩ đến chỉ một lúc nữa là có thể nhìn thấy Viên Tinh Dã, Hạ Tử Mặc không khỏi cong cong khóe miệng.
Lúc này đột nhiên nghe được tiếng vó ngựa từ xa chạy tới ---
Viên Tây, Viên Bắc, cùng Viên Nam nháy mắt tản ra tứ phía xem xét, Viên Đông bảo hộ trước người Hạ Tử Mặc, vòng ngoài còn có thêm một tiểu đội binh lính. Lúc này tuy rằng Khuyển Nhung quân cơ bản đã bị diệt trừ, nhưng vẫn nên cẩn tắc vô ưu.
Sau một lúc lâu, Viên Nam quay lại hồi báo, là Trình Kinh dẫn theo một tiểu đội cấm quân đuổi tới. Hạ Tử Mặc tuy rằng trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng rốt cuộc cũng yên tâm phần nào.
Đội cấm quân này nguyên bản chính là hộ vệ của Hạ Tử Mặc trên đường từ kinh thành tới U Châu, có thể nói đều là tâm phúc của Trình Kinh, cho nên Hạ Tử Mặc cũng không trọng dụng, trong lòng bọn họ vẫn luôn có chút bất mãn. Hạ Tử Mặc nguyên bản muốn để bọn họ ra chiến trường, nhưng lại sợ đám người này biết được vài chuyện không nên biết, cho nên vẫn luôn giam lỏng lại ở U Châu.
Trình Kinh thực mau tới trước mặt Hạ Tử Mặc cúi người hành lễ, Hạ Tử Mặc nhàn nhạt hỏi, "Trình tướng quân vì sao lại ở đây?" Trình Kinh ôm quyền đáp, "Mạt tướng săn thú tới nơi đây, cũng không biết đại nhân đang ở chỗ này."
Hạ Tử Mặc nhíu mày, thuật cưỡi ngựa của nàng không tốt, tuy rằng đã chạy liên tiếp mấy canh giờ, địa phương này cũng đã cách U Châu một khoảng nhất định, nhưng Trình Kinh tới đây săn thú quả thực không có gì bất thường. Lại nhìn về mấy người cưỡi ngựa phía sau hắn, mỗi người đều mang theo mấy con gà rừng, hẳn là mồi nhử khi đi săn.
Nghĩ đến đây, Hạ Tử Mặc cũng buông lỏng nghi ngờ, lên tiếng, "Tuy rằng Hắc Phong Thành đại thắng, nhưng Trình tướng quân hẳn là vẫn nên cẩn thận một chút, không nên ra khỏi thành quá xa."
"Vâng, đa tạ đại nhân quan tâm." Trình Kinh nói, "Đại nhân liệu có muốn mạt tướng đưa người đi một đoạn?" Hạ Tử Mặc chỉ liếc mắt nhìn Trình Kinh một cái, "Trình tướng quân còn phải hồi thành U Châu canh gác, vẫn nên quay trở về sớm một chút, tránh gặp phải nguy hiểm bất thường."
Trình Kinh hành lễ bái biệt, Hạ Tử Mặc tiếp tục lên đường, trong lòng vẫn ẩn ẩn cảm thấy bất an, liền nói, "Chúng ta gia tăng tốc độ, mong là có thể tới được Hắc Phong Thành trong đêm nay."
Mọi người cùng nhau nói phải, lại gia tốc hành quân. Viên Đông bỗng nhiên cảm thấy trong người có chút uể oải, vẫn tưởng là vết thương cũ tái phát, nhưng một lúc sau lại cảm giác nội lực trong cơ thể đều tiêu tán, vội vã cả kinh hô lớn, "Dừng lại!"
Những người khác đồng loạt dừng lại, có thể nhìn ra được thuật cưỡi ngựa thực tốt, chỉ có Hạ Tử Mặc chạy tiếp một đoạn nữa mới ghìm được ngựa lại.
"Đại nhân, chúng ta hình như trúng độc?" Viên Đông vội la lên, mấy người Viên Tây nghe thấy cũng là tâm tinh tương thông, vận công một lúc mới phát hiện nội lực trong người từng chút biết mất, mà càng vận công lại càng biến mất nhanh hơn.
"Là Trình Kinh ---" Hạ Tử Mặc lập tức nhận ra nguyên nhân, lúc này lại thấy đội cấm quân kia nhanh chóng chạy đến từ xa. "Đi, chúng ta mau chạy, đến được trạm kiểm soát tiếp theo là ổn."
Một trạm kiểm soát thông thường có đến hơn trăm người, đến lúc đó vẫn an toàn hơn một chút. Mấy người lập tức giục ngựa phóng như bay, nhưng Hạ Tử Mặc thuật cưỡi ngựa không tốt liền bị tụt lại phía sau. Viên Tây nhanh nhẹn nhảy một cái từ lưng ngựa của mình, lộn một vòng trên không trung, bay tới ngồi phía sau Hạ Tử Mặc, nắm lấy dây cương.
Ngựa của Hạ Tử Mặc cũng là bảo mã, trên thân mang hai người nhưng tốc độ cũng không hề chậm lại. Mấy người Trình Kinh khoảng cách phía sau càng ngày càng ngắn lại, trong mắt hắn hiện lên một tia lửa giận, "Các vị, lắp tên!"
Mũi tên bắn thẳng về đám người Hạ Tử Mặc, tiểu đội hơn mười người bảo hộ nàng lần này đều là cao thủ xuất chúng trong số một trăm hộ vệ Viên Tinh Dã đưa cho nàng, trải qua kinh hiểm hàng ngày, đối với vài mũi tên này cũng không hề sợ hãi. Trong mắt người dẫn đầu hiện lên một tia quyết tuyệt, hô lớn, "Các huynh đệ, cản lại phía sau. Đại nhân thỉnh nhanh đi!"
Chín người phía sau hắn lập tức quay ngựa, dàn trận đối đầu cùng nhóm Trình Kinh. Hạ Tử Mặc quay đầu nhìn lại, biết rõ mấy người kia lần này đều là hữu tử vô sinh. Bốn người Viên Tây không chút do dự tiếp tục giục ngựa chạy nhanh.
Bọn họ vừa ra khỏi một trạm kiểm soát, mà đoạn đường này địa hình khó khăn nên trạm kiểm soát kế tiếp vẫn còn cách thật xa. Hạ Tử Mặc siết chặt tay, hận ý trong ngực tức khắc ngập trời.
Đúng ra nên diệt trừ Trình Kinh này sớm một chút --- Trình Kinh làm như vậy, là theo mệnh lệnh của ai? Hoàng Thượng? Cũng không có khả năng. Hoàng Thượng nếu muốn diệt trừ nàng còn có nhiều cách hữu dụng hơn, sẽ không đến lượt Trình Kinh động thủ. Chẳng lẽ là ---
Đang giục ngựa chạy như bay, đột nhiên Viên Nam đằng trước kéo mạnh dây cương, tuấn mã hí vang một tiếng dừng lại. Phía trước các nàng là mấy tên cấm quân đã chờ sẵn.
Hạ Tử Mặc cười lạnh, "Có bản giám quân tọa trấn tại đây, các ngươi cư nhiên dám mạo phạm?"
"Đừng nhiều lời, Trình tướng quân phụng mật chỉ của bệ hạ, muốn bắt sống Hạ Tử Mặc." Một tên cấm quân cao giọng. Hạ Tử Mặc trong lòng hiểu rõ, cấm quân trước giờ chỉ trung thành với hoàng thất, xem ra là Trình Kinh nói với bọn họ điều gì.
"Lớn mật, bản giám quân đây chính là Tài tử, còn được Hoàng Thượng đích danh sắc phong Giám quân, các ngươi lại hồ đồ nghe lời kẻ gian châm ngòi." Một vài cấm quân cũng có chút nghi hoặc, nhưng lúc trước Trình Kinh tận tay lấy ra thánh chỉ, bọn họ không thể không tin.
Nhìn nhau thoáng qua một chút, bọn hắn nhanh chóng xông tới hướng về phía Hạ Tử Mặc. Viên Nam vung kiếm cản lại, nói to, "Đại nhân đi mau." Viên Tây quay đầu ngựa, vòng qua mấy người chạy tới, Viên Bắc cùng Viên Đông cũng đuổi theo, lưu lại một mình Viên Nam cản phía sau.
Hạ Tử Mặc chỉ cảm thấy đứt từng khúc ruột, bốn người này cùng nàng quan hệ gần gũi, hiện giờ sinh tử lại không hay. Nhưng nàng cũng nắm rõ số lượng nhân mã Trình Kinh mang theo từ kinh thành, phỏng chừng vẫn còn một đoàn đang đợi các nàng ở phía trước.
Không ngờ Trình Kinh thế nhưng lại tính kế lâu đến như vậy, đã sớm bố trí nhân mã mai phục xung quanh. Quả nhiên chạy chưa được bao lâu, phía trước lại xuất hiện thêm hơn hai mươi mấy cấm quân.
Viên Đông Viên Bắc hai người nhìn nhau, không hề giảm tốc trực tiếp xông lên chính giữa. Viên Tây cũng rút trường kiếm, nguyên bản muốn mang Hạ Tử Mặc tiến lên, nhưng bởi vì lần này nhân số của đối phương đông hơn nhiều, hơn nữa nội lực trong người cả ba đều không còn, Viên Tây vài lần phá vây đều bất thành.
Sau một lát đám người Trình Kinh lục tục từ phía sau chạy tới. Hạ Tử Mặc nhìn về phía Trình Kinh, phát hiện mười người hộ vệ kia không bị bắt giữ, phỏng chừng đều đã thành vong hồn dưới lưỡi đao, nhưng ít nhất nàng vẫn cảm thấy may mắn là Viên Nam bên kia chỉ bị trói lại mang theo, hiện vẫn còn sống.
Đám người Viên Tây đều đã thoát lực, Hạ Tử Mặc đột nhiên rút xuống trâm cài trên đầu, cao giọng, "Tất cả dừng tay." Trình Kinh vung tay lên, mọi người lập tức ngưng lại. Hạ Tử Mặc cười lạnh,"Trình tướng quân, ngươi muốn bắt sống bản giám quân, nhưng ta có một yêu cầu --- nếu không ---" Nàng siết chặt trâm cài trên tay, trâm cài chế tác từ bạch ngọc, mũi nhọn vô cùng sắc bén.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT