Lương Minh xử lý công vụ trên tay, buông bút xuống duỗi vai vươn mình. Hiện giờ trời đã vào chính hạ, U Châu cũng thập phần oi bức, không khác gì khí hậu nơi Trường An, quả thực là nóng đến mụ muội đầu óc, khiến Lương Minh có chút khó chống cự được. Bất quá trừ bỏ tiết trời nơi đây, mặt khác hắn ở U Châu vẫn tính là không tồi.
Hạ Tử Mặc chưa từng can thiệp quá sâu vào sự việc Lương Minh quản lý, tuy rằng vẫn ở trong phủ Nguyên soái, nhưng hiện tại trừ bỏ quân vụ bên ngoài U Châu do tự tay nàng xử lý, nội vụ trong thành còn lại đều giao cho hắn. Bởi vì có Hạ Tử Mặc kiên nhẫn giảng giải, Lương Minh cũng tiếp thu thật nhanh. Lúc trước Hạ Tử Mặc chú trọng phát triển thương nghiệp và dân cư trong thành, mấy thứ hậu cần tạp vụ lặt vặt đều chưa để ý tới, không hề sửa sang lại. Hắn sau khi nhậm chức đã nhanh chóng đem hồ sơ cùng công văn tích lũy thật lâu ra xử lý một loạt.
Lương Minh tuy rằng chưa quá rõ sự tình lúc này, nhưng hắn cũng biết hiện giờ có thể yên ổn dừng chân tại U Châu đều là nhờ công lao của Hạ Tử Mặc, cho nên ngày thường đối đãi với Hạ Tử Mặc cũng luôn thập phần tôn kính.
Nhưng triều đình đến giờ vẫn chưa phái tân nhiệm Đô Uý tới tiếp nhận đại quân tại U Châu, cho nên bố cục phòng thủ quanh thành vẫn do Hạ Tử Mặc phụ trách. Lương Minh cũng rõ ràng, hắn hiện giờ tuy rằng là Thái thú, nhưng bên trong thành U Châu vẫn là thiên hạ một phương của Hạ Tử Mặc, bất luận là quân lính hay bá tánh nơi đây, ngay cả nha dịch cùng cấp dưới của hắn tuy rằng đối với hắn tôn trọng nhưng vẫn có chút dè chừng.
Lúc này một nữ tử đeo bội kiếm đi vào sảnh đường, chắp tay nói, "Đại nhân, Giám quân đại nhân cho mời." Lương Minh biết người này thường ngày đi theo phía sau Hạ Tử Mặc, cơ hồ vẫn luôn bám sát như hình với bóng, cười nói, "Nếu như vậy, thỉnh Phó úy dẫn đường."
Chức quan trong quân của bốn người Viên Đông đều là Phó úy lục phẩm, nhìn thấy Lương Minh vẫn còn cung kính, Viên Đông trong lòng âm thầm gật đầu. Sau khi thân thể nàng tốt lên một chút liền tiếp tục đảm đương chức vụ, nằm yên một chỗ dưỡng thương quá mức nhàm chán.
Đây là lần thứ hai từ khi Lương Minh tiến vào thành U Châu gặp mặt Hạ Tử Mặc. Hạ Tử Mặc một thân xiêm y thuần trắng đang ở trong hoa viên ngắm hoa, Lương Minh tiến lại gần chắp tay nói, "Đại nhân, thứ lỗi hạ quan chậm trễ." Hắn âm thầm suy nghĩ một chút, không phải là vì ngày thường không tới chào hỏi nên Hạ Tài tử sinh khí đi? Trong lòng cũng có vài phần thấp thỏm.
Hạ Tử Mặc xoay người lại cười cười, "Không sao, hôm nay tìm Lương đại nhân đến đây là vì tiền tuyến có tin tức truyền tới. Lương đại nhân hiện là Thái thú U Châu, những việc này hẳn nên cùng đại nhân thương nghị qua mới phải."
Lương Minh quả thực cảm thấy thụ sủng nhược kinh, hắn vốn tưởng rằng Hạ Tử Mặc để hắn tiếp quản nội vụ trong thành U Châu đã là cực hạn rồi, không nghĩ tới thế nhưng lại còn muốn bàn luận sự tình chiến sự với hắn.
Hắn trong lòng cảm khái, xem xét thật kỹ nhân mạch bản thân. Sự tình tiền tuyến chính là càng ít người biết lại càng tốt, có thêm thông tin quân vụ hẳn sẽ trợ giúp đáng kể cho hắn khi xử lý một chút sự tình hàng ngày. Hạ Tử Mặc làm vậy khiến cho Lương Minh không khỏi xúc động. Bản thân mình xưa nay vẫn không phải người quen bợ đỡ, luôn luôn bị chèn ép bên dưới. Mấy người quan viên Hàn Lâm Viện kia ngày thường mở miệng đều là học vấn nhân nghĩa, hiện giờ hóa ra lòng dạ lại không bằng được một nữ nhân.
Hạ Tử Mặc đưa quân báo sang, Lương Minh nhận lấy đọc kỹ.
Hạ Tử Mặc biết Lương Minh người này tự phụ tài hoa, không muốn hạ mình tâng bốc kẻ khác để tiến thân. Người như vậy nếu muốn thu về dưới trướng, biện pháp tốt nhất chính là chiêu hiền đãi sĩ.
Suy nghĩ một lát, tâm tư không khỏi phiêu tới nơi tiền tuyến, Viên Tinh Dã rời đi đã mười ngày, mười ngày này nàng chỉ nhận được một phong thư Viên Tinh Dã tự tay đề bút, còn lại đều là các loại công văn quân vụ.
Viên Tinh Dã bên kia quay trở về đại doanh, chỉnh đốn đội ngũ ba ngày, sau đó phái binh bao vây xung quanh Hắc Phong Thành.
Hắc Phong Thành ở gần U Châu, cùng với đô thành Uy Nhung của Khuyên Nhung đều là đại thành, dễ thủ khó công, ngày thường rất khó ra vào. Nhưng Hắc Phong Thành này lại nằm ở chỗ bình nguyên rộng rãi bằng phẳng, quả thực có phần thuận tiện cho đại quân Viên Tinh Dã thiết lập vòng vây bên ngoài.
Nguyên bản Khuyển Nhung quân sau khi vào bên trong Hắc Phong Thành vẫn luôn cùng Viên Tinh Dã giáp mặt đối đầu cầm cự lẫn nhau, nhưng không ngờ nàng lại thay đổi chiến thuật, hạ lệnh cho đại quân đem Hắc Phong Thành bao kín bên ngoài. Sự tình lần này khiến mọi người hoang mang một phen.
Tuy rằng vây thành cũng là một phương pháp có hiệu quả, nhưng hiện giờ Hắc Phong Thành vừa được tiếp tế lương thảo, hẵng còn thực sung túc, cho dù bị vây chặt mấy tháng cũng có thể cầm cự. Hơn nữa Viên Tinh Dã đem đại quân chia nhỏ ra tứ phía bao vây, vậy càng thêm khó tập trung công kích. Không phải là muốn cứ giữ nguyên cục diện thế này lâu dài đi?
Viên Tinh Dã đang nghiên cứu bản đồ Hắc Phong Thành, sau khi vây thành xong nàng cũng không có thêm bất kỳ động tác gì, chỉ là chặn đứng quân lính đưa lương thảo tới phía sau Khuyển Nhung quân. Lúc ấy nàng vừa thiết lập xong vòng vây xung quanh thành Hắc Phong, binh lính Khuyển Nhung còn chưa kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn đội ngũ tiếp tế lương thảo hơn một ngàn người bị Khải quân dễ như trở bàn tay chặn giết.
Sau đó liên tiếp mấy ngày, Khuyển Nhung vẫn luôn rụt đầu cố thủ trong thành, không hề tiến công. Đang lúc mọi người nghi hoặc một phen, bên trong Hắc Phong Thành đột nhiên náo loạn, kho lương thảo trong thành thế nhưng lại bất ngờ nổi lửa. Tuy rằng binh lính xung quanh nhanh chóng mang nước tới dập hỏa hoạn, nhưng lương thảo cũng đã chịu tổn thất không ít. Vài ngày sau mật thám Khải quân bên trong Hắc Phong Thành cũng liên tục phấn đấu quên mình, mấy nhà kho nơi Khuyển Nhung tích trữ lương thảo từng cái một đều bị châm lửa cháy to.
Tuy rằng Khuyển Nhung lúc này đã có biện pháp chuẩn bị phòng ngừa cùng chữa cháy, tổn thất cũng không tính là quá lớn, nhưng mọi người trong thành đều có chút lo lắng, bởi nếu lương thảo bị thiêu hủy lúc này, sau đó chỉ còn có tử lộ mà thôi.
Viên Tinh Dã nhìn tin tức từ trong thành truyền tới, suy nghĩ một chút kế sách tiếp theo. Lần thiêu hủy lương thảo này cũng không có tác dụng như nàng kỳ vọng, trên thực tế bên trong thành vẫn còn đủ lương thực để chống cự hơn một tháng nữa. Hơn nữa cả quá trình vừa rồi, mật thám Khải quân ở bên trong Hắc Phong Thành cơ hồ toàn bộ đều bại lộ, từng người bị tiêu diệt.
Nhưng nàng cũng không muốn đem Khuyển Nhung áp bức quá căng thẳng, vạn nhất bên kia cùng đường mạt lộ làm ra sự tình gì bất lợi. Nàng cũng không quá để tâm tổn thất nho nhỏ này, đại quân vẫn vây đóng bên ngoài thành mới là điểm mấu chốt. Mục đích bày ra một màn như vậy, chỉ là muốn nội bộ của Khuyển Nhung bên trong thành kia hoảng loạn một phen.
Mà hiện tại ở trong Hắc Phong Thành quả nhiên đã sớm loạn thành một đoàn, ngay cả đám người Dã Lợi Hợp cùng Dã Lợi Cát đều gấp đến như kiến bò trên chảo nóng, trong số những người ở đây chỉ có mình Quân sư vẫn thật bình thản ung dung.
"Quân sư, ngươi xem tình hình thế này nên làm thế nào bây giờ?" Dã Lợi Hợp có chút lỗ mãng hỏi. Quân sư chỉ nhàn nhạt nói, "Đại Hãn tạm thời đừng nóng nảy, hiện giờ lương thảo bên trong thành còn đủ dùng trong bao lâu?"
"Vừa rồi quân sĩ tới báo, còn có ước chừng một tháng." Dã Lợi Hợp đáp. Quân sư đặt chén trà trên tay xuống, "Mội khi đã như vậy, quân ta trong một tháng tới hẳn là chỉ cần cương quyết cố thủ bên trong là ổn."
Dã Lợi Hợp trầm mặc, nhưng hắn hiện đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Quân sư trong lòng âm thầm gật đầu, từ sau khi Dã Lợi Hợp kế vị lên làm Đại Hãn, quả nhiên có thể thấy được trở nên trầm tĩnh ổn định hơn thời điểm còn làm hoàng tử không ít.
"Ý của Quân sư là?"
"Hiện giờ Khải quân vây khốn, Đại Hãn cũng biết Viên Tinh Dã chia nhỏ binh lực ra thế này hẳn là không thể công kích được Hắc Phong Thành. Nàng trước tiên là bao vây chúng ta, sau đó phái người tiêu hủy lương thảo, đơn giản chỉ là để làm ra vẻ muốn vây chết Hắc Phong Thành mà thôi. Thần liệu định, không đến một tháng nữa, nàng hẳn là sẽ lui binh."
"Quân sư vì sao lại nghĩ vậy?"
"Viên Tinh Dã không muốn cùng chúng ta lấy cứng chọi cứng, chỉ là hiện giờ nàng dự định để nhân tâm tướng sĩ trong thành hoảng sợ. Đến lúc đó nàng cũng không cần vây chết chúng ta, chính bản thân chúng ta liền tự hỗn loạn mà chém giết lẫn nhau bên trong."
Dã Lợi Hợp nhíu mày, hắn lúc nãy quả thực vừa định hạ lệnh dùng quân pháp xử trí mấy tướng sĩ nhiễu loạn quân tâm. Nghĩ đến chính bản thân mình vừa rồi cũng không giữ được bình tĩnh, lại cảm thấy thập phần ủ rũ.
"Vậy theo ý Quân sư, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?"
Quân sư trầm mặc, thật lâu sau mới lên tiếng, "Theo ý của thần, không bằng trước tiên yên lặng quan sát diễn biến mấy ngày tiếp theo, sau đó tùy thời định đoạt."
Không ai ngờ tới, ba ngày sau, đội quân Hổ Sư chủ lực của Khuyển Nhung vốn đang bảo vệ đô thành thế nhưng lại chạy đến cứu viện, đóng quân ngoại thành Hắc Phong năm dặm, cùng Khải quân kiềm chế lẫn nhau.
Dã Lợi Hợp cả kinh, hắn cũng không cho gọi Hổ Sư tới đây.
Ngày đầu tiên Hổ Sư tới nơi, liền cùng Hắc Y quân giao chiến, hai bên đều là tinh anh trong tinh anh, sức chiến đấu mạnh mẽ cao cường, luận ra thì Hổ Sư nhỉnh hơn một chút về sức lực, nhưng Hắc Y quân lại hơn ở tốc độ cùng linh hoạt. Hơn nữa Hổ Sư tuy rằng tinh nhuệ nhưng cũng chỉ có một vạn người, Hắc Y quân lại là hai vạn. Hai bên miễn cưỡng đánh ngang tay.
Quân báo Hạ Tử Mặc nhận được, bên trong viết Hổ Sư và Hắc Y quân giao chiến ngày đầu tiên, Lương Minh đọc đến nhiệt huyết sôi trào. Hắn tuy rằng là quan văn nhưng cũng có báo quốc chi tâm, đặc biệt khi xem đến đoạn mật thám trong Hắc Phong Thành đã liệu trước hữu tử vô sinh vẫn từng người kiên cường ngã xuống, hắn thế nhưng lại cảm thấy mũi mình có chút lên men.
Hạ Tử Mặc làm như không thấy được phản ứng của Lương Minh, thở dài nói, "Tướng sĩ hi sinh đều là dũng sĩ Đại Khải ta, ta muốn thượng thư lên Hoàng Thượng, phê chuẩn lập bia tưởng niệm bọn họ, để đời đời về sau ghi công."
"Đại nhân anh minh." Lương Minh chắp tay.
"Hiện giờ Lương đại nhân đã rõ ràng tình huống tiền tuyến, ta đã phân bố lại phòng thủ trong thành U Châu, đại nhân thỉnh xem qua."
Lương Minh giơ tay tiếp nhận, hắn tuy không tinh thông quân vụ nhưng cũng cảm thấy được bài trí phòng thủ trong thành này có thể nói là hoàn mỹ không một khuyết điểm, thật lâu sau mới nói, "Tài trí bài bố phòng thủ này của Giám quân đại nhân, Lương mỗ quả thực bội phục."
Hạ Tử Mặc mỉm cười, xán lạn tựa như cầu vồng sau cơn mưa, Lương Minh vội vàng cúi đầu xuống không tiếp tục nhìn nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT