Thế cục U Châu hiện giờ tuy đã ổn định phần nào, nhưng Viên Tinh Dã ngay trong ngày vẫn phải sớm trở lại đại doanh nơi tiền tuyến. Nguyên soái không ở, nếu lúc này Khuyển Nhung đột nhiên công kích, nhất định sẽ thập phần nguy khốn.

Viên Tinh Dã đang cùng Hạ Tử Mặc ở trong hoa viên dùng ngọ thiện, không khí vẫn yên ổn như thường, căn bản nhìn không ra hai người lập tức phải chia lìa. Mấy người Viên Nam thức thời tránh cách đó một đoạn thật xa, cho các nàng không gian riêng tư.

"Tinh Dã, nàng cảm thấy sự tình lần này, có phải là có người ---"

Viên Tinh Dã lắc đầu, "Chuyện này ta cũng không cách nào biết chắc được, chỉ là nếu tùy tiện nghi ngờ người khác sẽ khó tránh khỏi tạo thành cục diện bất hòa nội bộ, nếu quả thực lại không phải vậy, thành ra sẽ trúng phải quỷ kế địch nhân."

Hạ Tử Mặc thở dài, "Đúng vậy, cho nên ta vẫn thật không dám định luận."

"Nàng lưu tâm một chút là được, nếu quả thật có quỷ kế, tự nhiên là sẽ để lộ manh mối, ta cũng đã để người quan sát thư tín ra vào U Châu cẩn mật. Theo ta tính toán, chỉ cần không tới một tháng nữa, ta có thể chiếm lấy Hắc Phong Thành, sau đó tiến gần vào lãnh thổ Khuyển Nhung."

Nếu không phải còn muốn chiến tranh quanh năm, Hạ Tử Mặc chỉ hận không thể mỗi ngày đều ở bên cạnh người trước mặt.

Đầu giờ chiều, Thẩm Băng cưỡi chiến mã dẫn đầu đội ngũ, phía sau hắn một bên là phó tướng da ngăm đen Bùi Thập Viễn, bên kia là một người khoác áo choàng, thoạt nhìn qua có vẻ tinh tế hơn những tướng sĩ khác một chút, chính là Viên Tinh Dã cải trang thành thân binh của Thẩm Băng.

Viên Tinh Dã trời sinh anh khí, vận phục sức thân binh lên người càng có vẻ tuấn mỹ bất phàm. Bởi vì người nhận thức nàng rất nhiều, Viên Tinh Dã cố ý dịch dung khuôn mặt mình một chút. Sư phó của nàng là kỳ nhân thế gian khó gặp, một chút bản lĩnh dịch dung đương nhiên cũng không thể thiếu. Viên Tinh Dã tuy rằng không tính là tinh thông, nhưng chỉ dùng dịch dung đổi trang hàng ngày vẫn là có thể.

"Thẩm tướng quân lên đường cẩn thận." Hạ Tử Mặc nói, ánh mắt lại bất tri bất giác nhìn về phía Viên Tinh Dã ở phía sau. Thẩm Băng hơi mỉm cười, chắp tay nói, "Giám quân thỉnh yên tâm. Lần này đa tạ Giám quân thông tri sự việc trong nhà mạt tướng, Thẩm Băng tại đây cảm tạ, xin thiếu Giám quân một ân tình."

"Không sao, chỉ là chút chuyện nhỏ, cũng không tốn sức là bao, Thẩm tướng quân không cần để trong lòng."

Lần này trở về U Châu, nguyên bản là lấy cớ trong nhà Thẩm Băng xảy ra chuyện. Âu cũng có một phần là sự thật, cố hương của Thẩm Băng ở Thái Nguyên, vài ngày trước quả thực trong nhà có chút sự tình, chỉ là không quá mức nghiêm trọng, bọn họ thuận thế dùng việc này làm cớ để Thẩm Băng quay về U Châu gặp "thân nhân".

Chuyện này là để lý giải cho người ngoài vì sao Thẩm Băng lại hồi U Châu, đồng thời trong mắt nhiều người, đây cũng là hành động Hạ Tử Mặc lấy lòng Thẩm Băng, càng thêm tin tưởng Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc đến bây giờ vẫn bất hòa.

Phải biết rằng Hoàng Thượng cũng không hy vọng hai người đồng tâm cùng lãnh binh nơi tiền tuyến, binh quyền --- vẫn là phải phân tán ra mới tốt.

Thẩm Băng tay nắm dây cương, bạch mã bên dưới hí vang một tiếng, nhanh chóng phi về phía trước. Thân binh phía sau tự nhiên cũng đuổi kịp, Hạ Tử Mặc yên lặng nhìn mọi người theo gió rời đi.

Qua thật lâu sau, Viên Tây mới lên tiếng, "Đại nhân, nơi này gió lớn, chúng ta nên trở về thôi."

Hạ Tử Mặc cười nói, "Cũng được, trở về thôi."

Vài ngày trôi qua, một đạo thánh chỉ tới U Châu, Hạ Đế đã bổ nhiệm tân Thái thú U Châu, sau ít ngày sẽ tới nơi đây lĩnh chức. Hạ Tử Mặc nhíu mày, hiện tại U Châu có thể nói là nàng cùng Viên Tinh Dã một tay che trời, nếu Thái thú mới tới có lòng đối nghịch, hai người không thể không để ý.

Nàng có chút bất đắc dĩ, thế lực trong triều đình của nàng và Viên Tinh Dã quả nhiên là quá ít, chuyện này thế nhưng lại không biết trước được, cũng nói lên tình báo ở kinh thành của hai người cơ bản không hề có. Lực lượng của Viên Tinh Dã chủ yếu ở trong quân, mà bản thân nàng lại không giúp được gì ---

Suy tư một lát, Hạ Tử Mặc cũng chưa nghĩ ra được biện pháp nào thích hợp.

Năm ngày sau.

Lương Minh đã tới ngoại thành U Châu, hắn mười mấy tuổi đỗ Trạng nguyên nhất bảng, tuổi trẻ tài cao, vốn dĩ chính là tiền đồ vô lượng, nhưng bởi vì hắn làm người ngay thẳng, không nịnh nọt tâng bốc kẻ khác, cho nên dần bị xa lánh. Vài người đỗ đạt cùng bảng khóa với hắn ngày đó, rất nhiều giờ đây đã thành đại quan một phương, còn hắn vẫn chưa có được chức vị tương xứng, chỉ có thể ở Hàn Lâm Viện ngây người làm một vị quan nhỏ thất phẩm. Nay thật vất vả mới có thể thăng quan, lại bị phái tới U Châu.

Tuy rằng chức quan là Thái thú, nhưng trong lòng Lương Minh lại phi thường cay đắng. U Châu quanh năm chiến sự, mỗi lần Khuyển Nhung tiến công chiếm đoạt U Châu đều đốt giết đánh cướp, mấy Thái thú tiền nhiệm cũng đều là chết trong loạn lạc.

Nhưng lệnh vua không thể trái, Lương Minh vẫn miễn cưỡng lên đường, dọc đường đi hắn cũng cố gắng suy nghĩ thông suốt, phú quý hiểm trung cầu*, lần này cũng chưa chắc không phải là cơ hội thiên thời.

(* phú quý hiểm trung cầu: Truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nguy.)

Đến U Châu, mọi thứ xung quanh so với trong lòng hắn tưởng tượng đều tốt hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn còn kém một số thành thị dọc đường đi ngang qua, nhưng cũng thật gọn gàng chỉnh tề, hoàn toàn không phải bộ dáng rách nát tàn tạ như hắn đã nghĩ.

Tiểu thư đồng đi theo phía sau hắn tươi cười, "Đại nhân, nơi này quả cũng không tồi. Còn tốt hơn ngây người tại Hàn Lâm Viện ngày ngày nhẫn nhục chịu đựng bọn người xung quanh."

Lương Minh gật đầu, chỉ trong chốc lát hai người đã tới trước đại môn phủ Nguyên soái, Lương Minh xưng danh tự cùng thân phận, thật nhanh đã có người nghênh đón hắn đi vào. Lương Minh đánh giá toàn bộ trên dưới phủ Nguyên soáimột phen, hết thảy đều thực ngăn nắp, trong lòng không khỏi âm thầm gật đầu.

Phủ trạch này nguyên bản đã sớm tàn tạ, là sau khi Viên Tinh Dã biết Hạ Tử Mặc muốn tới U Châu mới cố ý để người tới tu sửa. Đình đài vọng lâu, tiểu khê nước chảy, nhìn qua cũng thấy phi thường trang nhã thanh lệ.

Biết người đang ở chỗ này là Hạ Tài tử phi tần của Hạ Đế, Lương Minh không khỏi cảm thấy có chút khẩn trương, không biết khí lượng Hạ Tử Mặc như thế nào, liệu có thể gây khó dễ cho mình hay không.

Bỏ qua chính điện đi vào thư phòng trong hậu viện, Lưu Hiểu cười nói, "Giám quân đại nhân thích ở trong thư phòng xử lý sự tình, chính điện này cơ hồ không hề được dùng đến."

Thực mau đã đến thư phòng, Lương Minh từ xa nhìn tới, trước cửa thư phòng đứng hai nữ hộ vệ, hông đeo bội kiếm, dung nhan cũng không thể gọi là tiếu lệ, nhưng trên người lại có khí tức trầm ổn lợi hại.

Lưu Hiểu cùng hai người chào hỏi, sau đó hai người mở cửa để Lương Minh đi vào. Lương Minh bước vào trong phòng, thư đồng của hắn thức thời đứng lại bên ngoài chờ đợi.

Hạ Tử Mặc nhìn người mới bước vào. Nàng quản lý U Châu trước giờ vẫn luôn nghiêm ngặt, Lương Minh vừa vào thành đã có người báo cáo cho nàng. Đối với tân nhiệm Thái thú này, Hạ Tử Mặc quyết định trước tiên thử sử dụng xem sao, nếu như không được --- chỗ này binh hoang mã loạn, một Thái thú nho nhỏ chết đi cũng là hết sức bình thường.

Lương Minh không dám tự tiện đánh giá Hạ Tử Mặc, vừa vào cửa lập tức cúi người hạ bái, "Hạ quan tham kiến Giám quân đại nhân." Tuy rằng Thái thú là chức quan tứ phẩm, nhưng Lương Minh vẫn không dám làm càn trước mặt Hạ Tử Mặc, dù sao đây cũng là phi tử của Hạ Đế.

Hạ Tử Mặc cười nói, "Lương đại nhân mau đứng dậy, Tử Mặc không dám nhận đại lễ. Viên Tây, nhanh chóng phao trà." Lương Minh thoạt nhìn toát ra vẻ sự nghiệp thất bại, Hạ Tử Mặc cho người điều tra được một ít tin tức về hắn, chính là một người có tài nhưng lại vẫn chưa thành danh, hiện có chút buồn bực thoái chí, liệu có thể trở thành trợ lực hữu dụng cho nàng ngày sau hay không?

Hàn huyên đơn giản vài câu, Lương Minh tổng cảm thấy Hạ Tử Mặc tuy rằng là nữ tử, nhưng khí độ cùng lời nói đều mang đại khí, quả thực rất có phong phạm của Hạ Cư Chính.

"Hạ quan từng vài lần diện kiến Hạ Tể Tướng, trong lòng thập phần ngưỡng mộ. Đại nhân, thần thái của người cùng với Hạ Tể Tướng quả thật tương đồng, điểm ấn đường giữa chân mày kia cũng rất giống nhau." Lương Minh nói. Thần sắc Hạ Tử Mặc có chút dao động, cười cười, "Chẳng hay Lương đại nhân đây là môn sinh của phụ thân ta sao?"

"Môn sinh của Hạ Tể Tướng đều là quần thần quyền khuynh triều dã, hạ quan đáng tiếc lại không có phúc phận này."

Hạ Tử Mặc trong lòng thầm đánh giá, quả nhiên Lương Minh người này lời nói đều toát ra một chút thoái chí nản lòng, nàng cũng không lên tiếng vạch trần. Sau khi tiễn Lương Minh rời khỏi, Hạ Tử Mặc nói với Viên Tây, "Cho người quan sát hắn, nếu có gì bất thường lập tức giam lỏng lại."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play