"Nguyên soái!" Viên Nam kinh ngạc, Viên Tinh Dã không phải nên ở tiền tuyến tại Hắc Phong Thành hay sao? Như thế nào lại trở về U Châu? Viên Tinh Dã ra hiệu nàng đừng lớn tiếng, Viên Nam vội quỳ xuống hành lễ.
"Tham kiến Nguyên soái." Viên Tinh Dã rời khỏi U Châu đã hơn một tháng, Viên Nam nương theo ánh trăng nhìn kỹ, trên mặt Viên Tinh Dã có chút phong trần mệt mỏi, cả người cũng bám đầy bụi đất.
"Tử Mặc đâu?" Viên Tinh Dã hỏi, đưa tay nâng Viên Nam đứng dậy.
"Giám quân đại nhân đang ở trong phòng nghỉ ngơi." Viên Nam trong lòng sáng tỏ, xem ra là Viên Tinh Dã biết được Hạ Tử Mặc bị ám sát, cố ý gấp gáp trở về, hẳn là một đường chạy vội, dọc đường cũng không có nghỉ ngơi.
Hắc Phong Thành tuy cách U Châu không xa, nhưng cũng phải tốn ít nhất một ngày đường. Hiện giờ tình hình chiến sự tại Hắc Phong Thành nguy cấp, Viên Tinh Dã thế nhưng lại tự ý rời đi, đây chính là trọng tội. Viên Nam cũng không dám lên tiếng, chỉ khom người lui xuống.
Viên Tinh Dã nhẹ nhàng đi vào phòng, Hạ Tử Mặc đã ngủ, nàng lẳng lặng ngồi xuống bên mép giường.
Một tháng không gặp, khí sắc Hạ Tử Mặc vẫn như cũ, chỉ là giữa chân mày có chút sầu ý nhàn nhạt, hẳn là do lực bất tòng tâm sự tình tại U Châu, nhưng Hạ Tử Mặc trước giờ cũng không hề đề cập tới trong thư.
Trong lòng nổi lên từng đợt nhu tình, Viên Tinh Dã nhìn dung nhan Hạ Tử Mặc, bất giác nhớ tới quãng thời gian trong cung trước đây. Lần nàng bị thương kia, Hạ Tử Mặc lén lút hôn trộm nàng, cũng là lần đầu tiên nàng nhận ra cảm tình của Hạ Tử Mặc đối với mình không còn đơn thuần như trước.
Không thể phủ nhận lúc ấy trong lòng nàng cũng dậy sóng, nhưng nàng lại lựa chọn trầm mặc làm như không biết. Đến lúc về sau, không phải vẫn là không tránh khỏi, chính mình cũng trầm luân không lối thoát hay sao?
Trong mắt Viên Tinh Dã lại hiện lên một chút mê man, nếu như lúc ấy nàng sớm lùi bước, có lẽ bây giờ cũng không thành ra như thế này, chỉ là khi đó bản thân lại không có ý muốn giãy giụa, buông thả chính mình rơi vào giữa vòng xoáy thật sâu. Thật ra nàng một chút hối hận cũng không hề có, trái lại chỉ cảm thấy nhàn nhạt vui sướng.
Nếu là lúc trước, bản thân căn bản cũng không nghĩ tới một ngày sẽ đem quân sự bỏ lại hết phía sau, chỉ vì muốn gặp mặt một người. Nhưng khoảnh khắc nghe được tin Hạ Tự Mặc bị ám sát, phảng phất như trái tim khẽ ngưng một nhịp, sau đó lập tức muốn gặp nàng, phải tận mắt nhìn thấy nàng bình an vô sự cơ hồ mới khiến bản thân có chút an tâm.
Nhìn thấy Hạ Tử Mặc không có việc gì, trái tim vẫn treo trên không của Viên Tinh Dã rốt cuộc cũng có thể buông xuống. Cúi xuống khẽ hôn Hạ Tử Mặc, sau đó đem đầu vùi chặt vào vai người kia.
Thật tốt! Nàng không bị thương --- cũng không xảy ra chuyện gì ---
Hạ Tử Mặc từ trong mộng tỉnh lại, cảm thấy trước mặt có một người, trong nháy mắt có chút hoảng sợ, nhưng thật nhanh đã phát giác khí tức quen thuộc quẩn quanh bên cạnh.
Là Viên Tinh Dã? Hạ Tử Mặc có chút hoang mang không dám tin. Lại thấy Viên Tinh Dã duỗi tay ôm lấy nàng, Hạ Tử Mặc mới kinh ngạc phát hiện đây không phải một giấc mộng.
"Nàng --- nàng không phải đang ở tiền tuyến sao?" Hạ Tử Mặc thì thầm hỏi. Viên Tinh Dã không ngẩng lên, lắc đầu vẫn vùi trên bả vai nàng, lúc sau mới lên tiếng, "Ta không yên tâm."
Lo lắng cùng mệt mỏi tích tụ nhiều ngày tựa hồ đều tan thành bọt nước, Hạ Tử Mặc có thể cảm nhận được Viên Tinh Dã lo sợ cùng bất an, quan tâm cùng thương yêu. Hạ Tử Mặc cũng không hỏi nàng vì sao lại trở về, vì cái gì lại không yên tâm, nàng không phải ngốc tử.
Nàng vốn dĩ không muốn nói cho Viên Tinh Dã việc bản thân bị ám sát, nhưng chuyện này với tờ giấy lần trước không giống nhau, đã nháo đến ồn ào huyên náo, cả thành đã biết, liền tính mình không thông tri Viên Tinh Dã cũng sẽ có người báo cho nàng.
Sau một lúc lâu, Viên Tinh Dã mới rời khỏi người nàng, "Ta quên mất trên người toàn là bụi, nàng nghỉ ngơi trước đi, ta đi rửa mặt một lát." Lúc này Hạ Tử Mặc mới để ý toàn thân Viên Tinh Dã có không ít bụi bặm cùng bùn đất, thoạt nhìn có thể thấy rõ phong trần mệt mỏi, vội vàng đứng đậy nói, "Ta gọi người mang nước ấm tiến vào."
Tuy rằng không muốn quấy rầy Hạ Tử Mặc nghỉ ngơi, nhưng Viên Tinh Dã biết thời gian mình có thể ở lại quả thực hữu hạn, nếu được ở cạnh nhau lâu thêm một chút cũng là chuyện tốt, cười cười gật đầu, "Cũng được."
Viên Nam bên ngoài đã sớm sai người chuẩn bị nước ấm, chỉ chờ Viên Tinh Dã hạ lệnh đưa vào. Người tới đưa nước cũng không phải hạ nhân bình thường trong phủ, mà là một trong những tướng sĩ Viên Tinh Dã lưu lại đây, nhất mực trung tâm, để tránh có người đem tin tức Viên Tinh Dã trở về lén truyền ra ngoài.
Nguyên soái tự tiện rời khỏi đại doanh, cho dù Khuyển Nhung không tấn công, nếu để triều đình biết được, chính là ngàn vạn lần tắc trách, đây cũng là lý do Viên Tinh Dã trở về trong đêm. Liền tính Hoàng Thượng không trách phạt, các quan lại đại thần khác cũng sẽ kiếm cớ buộc tội Viên Tinh Dã.
Tuy rằng có chút hoang mang vì sao Viên Tinh Dã lại đang ở U Châu, nhưng tướng sĩ đưa nước tới cũng không nhiều lời, sau khi đem thùng nước đặt xuống liền nhanh chóng cùng Viên Nam rời khỏi. Viên Nam biết hai người tiểu biệt trùng phùng, tự nhiên minh bạch không muốn ai ở bên cạnh. Huống chi bên trong có Viên Tinh Dã ở, không ai có thể đả thương đến Hạ Tử Mặc.
Hạ Tử Mặc khoác thêm áo ngoài, cầm lấy một dải lụa mỏng nói với Viên Tinh Dã, "Lần này để ta hầu hạ Nguyên soái tắm rửa." Viên Tinh Dã bật cười, thật tự nhiên đem quần áo trên người trút bỏ, đến tận lớp cuối cùng biểu tình trên mặt Viên Tinh Dã vẫn thản nhiên như cũ. Khuôn mặt Hạ Tử Mặc trái lại đỏ ửng, có chút cứng nhắc xoay người đi.
Thẳng đến khi nghe được tiếng nước, nàng mới quay đầu lại, làm như không có việc gì giúp Viên Tinh Dã chà người.
Viên Tinh Dã cởi bỏ buộc tóc, tóc dài đen nhánh như mực tản ra, anh khí trên mặt lại thêm vài phần vũ mị. Hạ Tử Mặc cảm thấy Viên Tinh Dã càng nhìn càng câu nhân, mỹ lệ không gì sánh bằng. Viên Tinh Dã lại cười cười, kéo đầu Hạ Tử Mặc tới gần hôn xuống.
Bởi vì Hạ Tử Mặc bị ám sát, Viên Tinh Dã quả thật có một chút kích động, mỗi một giây nhìn đến Hạ Tử Mặc đều cảm thấy thật sự phải sờ phải chạm vào nàng, mới có thể giảm bớt lo lắng cùng sợ hãi trong lòng.
Hạ Tử Mặc cũng có phần ý loạn tình mê, tay vịn vào thành thùng, đáp lại nụ hôn thật sâu của Viên Tinh Dã. Tiểu biệt thắng tân hôn, hai người đã thật lâu không gặp nhau, lại ngày ngày lo lắng an nguy của đối phương, đến bây giờ quả thực không thể níu giữ khắc chế cùng ẩn nhẫn thường ngày. Một loạt cảm xúc khác thường trào lên thật nhanh, cuối cùng hóa thành một cỗ liệt hỏa.
Hai nàng đều không phải người chưa từng trải, bất quá trước kia chỉ là bởi bản thân là phi tử hoàng đế, phải làm tròn nghĩa vụ của mình. Hiện tại hết thảy đều không giống, ở trong lòng các nàng, đối phương mới là trân quý nhất, là ái nhân chính mình khảm thật sâu trong tim. Trước kia tuy rằng cũng đã là lưỡng tình tương duyệt, nhưng vẫn luôn áp chế bản thân tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt. Chỉ là bây giờ chiến sự biến hóa khôn lường, không ai biết trước được tương lai sẽ ra sao, không thể đoán được lần nào sẽ là gặp nhau lần cuối.
Hôn sâu có chút hít thở không thông, Viên Tinh Dã đột nhiên đứng dậy, ôm Hạ Tử Mặc vào trong thùng nước. Xiêm y trên người Hạ Tử Mặc tức khắc ướt đẫm, càng ôm sát dáng người lả lướt mị hoặc của nàng.
Trong mắt người kia chỉ có chính mình, cùng thêm lửa nóng hừng hực.
Viên Tinh Dã lại vung tay lên, một bầu rượu đang ở trên bàn tức khắc bay tới trong tay nàng. Rược này nguyên bản Hạ Tử Mặc vẫn thường xuyên uống trước khi đi ngủ, giúp cho giấc ngủ sâu thêm một chút. Viên Tinh Dã lại xuất chiêu bay tới hai cái ly, rót đầy hai chén.
"Nguyên tác trinh tùng thiên tuế cổ, thùy luận phương cẩn nhất triệu tân." Viên Tinh Dã nhẹ giọng. Hạ Tử Mặc cười cười tiếp lời, "Bách niên đồng tạ Tây sơn nhật, Thiên thu vạn cổ Bắc Mang trần*."
(* trích từ bài thơ Công tử hành của Lưu Hy Di:
Nguyện tác trinh tùng thiên tuế cổ,
Thùy luận phương cẩn nhất triêu tân.
Bách niên đồng tạ Tây sơn nhật,
Thiên thu vạn cổ Bắc Mang trần.
Dịch nghĩa:
Nguyện làm cây thông trinh muôn thuở,
Đâu như dâm bụt nở sớm tàn.
Trăm năm cùng lặn Tây sơn,
Ngàn năm làm hạt bụi trần Bắc Mang.
Dịch thơ:
Xin làm thông trinh ngàn thuở cổ,
Ai tường bông bụt một sớm xuân,
Trăm năm non Tây cùng gác bóng,
Muôn đời Bắc Mang cát bụi trần.)
Hai người nhìn nhau cười cười, minh bạch rõ ràng ý tứ trong lòng đối phương. Chạm ly uống cạn chén rượu, Viên Tinh Dã ôm Hạ Tử Mặc ra khỏi thùng gỗ, cũng không quản đến trên người cả hai đều ướt, đem nàng đặt đến trên giường.
Không biết được ai là người chủ động trước, hay vẫn là dục vọng cả hai tinh tế chạm vào nhau giữa chừng. Xiêm y trên người Hạ Tử Mặc đã rơi hết toàn bộ, thực mau liền không còn rào cản quấn lấy người trên thân thật chặt. Tuy rằng cùng là nữ nhân, lại đều là phi tử hoàng đế --- nhưng nhìn đến người trước mặt, cũng chỉ có người này mới có thể khơi gợi lên ngọn lửa từ nơi sâu kín nhất bên trong chính mình. Một đêm nay hai người đều vô hạn khát cầu đối phương.
Ngọn nến trên bàn thật nhanh đã cháy hết, che khuất đi một cảnh xuân sắc.
Hôm sau, Viên Tinh Dã tỉnh lại trước. Tuy rằng hôm trước ngàn dặm bôn ba có chút mệt nhọc, hơn nữa đêm qua còn quá mức phóng túng, nhưng nội lực nàng trước giờ cao cường, một chút chuyện này đối với nàng cũng không đáng kể gì. Viên Tinh Dã ngồi dậy, chăn lụa trên người rơi xuống, nàng nhìn đến trên người mình cùng Hạ Tử Mặc trải đầy hôn ngân, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Hai người ngày thường đều luôn luôn khắc chế chính mình, bình tĩnh cùng ẩn nhẫn là như vậy, không biết tại sao đêm qua lại mãnh liệt điên cuồng đến thế. Thật giống như muốn đem đối phương khảm đến trong người, không ngừng đòi hỏi, không ngừng khát cầu.
Đắp chăn lại cho Hạ Tử Mặc đàng hoàng, Viên Tinh Dã cũng không vội rời giường, hiếm hoi mới có được khoảng thời gian ấm áp cùng an tâm, nàng quả thực hy vọng sau này luôn luôn được như thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT