Hạ Tử Mặc ngồi ở ghế chủ tọa trên chính điện, Viên Nam bưng trà vừa phao đem tới, chỉ cần ngửi mùi hương cũng có thể nhận ra đây là trà hảo hạng hiếm có toàn Trung Nguyên, thiên kim khó cầu. Trà này là Viên Tinh Dã cố ý cho người đem tới từ tận vùng Tây Hồ xa xôi. Hạ Tử Mặc nhàn nhã phẩm trà, tựa hồ hoàn toàn không nhìn thấy người đang quỳ gối trước mặt.

Lưu Hiểu quỳ ở bên dưới, bởi vì quá mức sợ hãi mà không ngừng run rẩy, mồ hôi trên người từng giọt rơi xuống mặt đất. Hắn đã quỳ hơn nửa canh giờ, chân đều tê dại đến lợi hại, nhưng cũng không dám động đậy, trong lòng suy nghĩ các cách biện hộ. Hắn cũng coi như là thức thời, trước khi Hạ Tử Mặc mở miệng cũng không dám tự mình tùy tiện lên tiếng. Chỉ là loại không khí áp bức này khiến hắn bất an, hận không thể kêu Hạ Tử Mặc tra hỏi ngay lập tức.

Hạ Tử Mặc nhìn Viên Nam, Viên Nam hiểu ý nhẹ giọng nói, "Đại nhân, tên này quỳ gối nơi đây quấy rầy đại nhân phẩm trà, không bằng giao cho thuộc hạ xử lý đi?"

Lưu Hiểu trong lòng run lên, Hạ Tử Mặc trước giờ vẫn là người tương đối ôn hòa khoan dung, hắn còn có cơ hội biện giải, nếu vào tay Viên Nam quanh năm quen thuộc thủ đoạn trong quân kia, không chỉ khó giữ được mạng, có khi lại còn phải chịu hành hình. Nhưng hắn cũng không dám nói gì, lẳng lặng chờ Hạ Tử Mặc phân ưu.

Thấy Lưu Hiểu không lên tiếng, Hạ Tử Mặc trong lòng thầm khen một câu, buông chén trà trên tay xuống, "Lưu Hiểu, ngươi vì sao lại cấu kết với Khuyển Nhung, cố ý mưu hại bản giám quân?"

Lưu Hiểu biết Hạ Tử Mặc hiện giờ chịu hỏi như vậy, chính là đã cho hắn một cơ hội biện giải, trong lòng thoáng chốc an tĩnh một chút, "Đại nhân minh giám, tiểu nhân quả thực không cấu kết với Khuyển Nhung. Tiểu nhân chỉ là hạ nhân quét tước trong phủ, chuyện gì cũng không biết."

"Vậy ngươi vì sao nửa đêm lại bỏ trốn? Nếu không phải chột dạ thì còn do nguyên nhân gì?"

"Đại nhân, Đới Phúc cả gan ám sát người, tiểu nhân trước giờ vẫn luôn cùng Đới Phúc giao hảo, tiểu nhân lo sợ đại nhân cho rằng tiểu nhân là đồng đảng, mấy ngày nay cũng nghe vài tên hạ nhân trong phủ đàm luận ồn ào, tiểu nhân quả thực sợ bị liên lụy tới --- đại nhân, tiểu nhân thật sự không biết gì cả. Tiểu nhân vẫn luôn cho rằng Đới Phúc kia cũng chỉ là hạ nhân quét dọn giống như mình, chưa từng nghĩ đến hướng khác a! Đại nhân, người phải tin tưởng tiểu nhân, tiểu nhân tuy rằng vô dụng nhưng cũng hiểu được đạo lý trung quân ái quốc, cũng luôn canh cánh trong lòng trung hiếu chi nghĩa, tiểu nhân tuyệt đối không phải loại người bất trung như vậy!" Lưu Hiểu nói, tuy rằng ngôn từ mạch lạc có sức thuyết phục, nhưng thanh âm lại không tránh được run rẩy.

"Lớn mật, còn dám hoa ngôn xảo ngữ trước mặt Giám quân?" Viên Nam lớn tiếng. Trong phòng này, ngoại trừ Hạ Tử Mặc, phẩm cấp của nàng là cao nhất, hơn nữa còn là thân vệ bên cạnh Hạ Tử Mặc, vậy nên trừ bỏ nàng cũng không ai dám tùy tiện lên tiếng, "Đại nhân tự nhiên minh bạch sự thật, sẽ không oan uổng người vô tội. Ngươi cư nhiên nửa đêm bỏ trốn, rõ ràng là có tật giật mình."

"Tiểu nhân không có, tiểu nhân không có." Lưu Hiểu vội vàng xin tha.

Hạ Tử Mặc trong lòng có chút do dự. Tuy rằng lời nói của Lưu Hiểu cũng có lý lẽ nhất định, nhưng hiện giờ đang là thời điểm đặc thù, hẳn là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Nhìn ánh mắt Hạ Tử Mặc nổi lên sát khí nhàn nhạt, Viên Nam càng siết chặt trường kiếm trong tay.

"Đem đi tra tấn nghiêm hình, phải khiến cho hắn nói ra sự thật." Hạ Tử Mặc nói. Tuy rằng nàng biết hành hình theo thủ pháp trong quân rất có thể khiến người vô tội cùng đường khai man, nhưng lúc này cũng không thể quản đến nhiều thứ như vậy. Nếu như Lưu Hiểu thật là gian tế, không chừng còn có thể tra ra được thêm nhiều thứ khác nữa.

Phất tay để người tới đem Lưu Hiểu đi, Lưu Hiểu một đường gào khóc, đánh thức không ít người đang ngủ say, mới biết được bên trong phủ Nguyên soái đã khuya như vậy còn xảy ra sự tình thật lớn.

Sau khi Lưu Hiểu bị dẫn đi, Hạ Tử Mặc không nhịn được thở dài. Hiện giờ tình thế coi như đang nằm trong tầm kiểm soát, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút lo lắng, chỉ thầm hi vọng bản thân quá mức mẫn cảm.

Thủ pháp hành hình trong quân rất tàn nhẫn, đừng nói là Lưu Hiểu, đến cả đại hán thân kinh bách chiến cũng chưa chắc đã chịu nổi. Sau khi Lưu Hiểu bị kéo xuống, chưa đến một lát trên người đã toàn vết thương, bởi vì vẫn muốn tra được sự tình nên Viên Nam hạ lệnh không được để hắn chết, các vết thương trên người tuy rằng nhìn qua thật sự đáng sợ, nhưng hết thảy đều không nguy hiểm đến tính mạng.

Sắc trời trở sáng, người phụ trách hành hình đều đã rời đi nghỉ ngơi, Lưu Hiểu lúc này mới có thể thở dốc. Hắn không kêu gào nữa, bởi thực tế đã sớm không còn sức để kêu, hiện tại ngay cả mở miệng cũng thật khó khăn.

Đột nhiên cửa phòng giam mở ra, Lưu Hiểu cho rằng người hành hình quay trở lại, không khỏi tiếp tục run rẩy.

"Lưu Hiểu, là ta Điền Bá."

Lưu Hiểu ngẩng đầu, nhìn thấy quản gia Điền Bá. Điền Bá ở trong phủ nhân duyên rất tốt, tuổi cũng đã cao, mọi người đều coi hắn là bậc trưởng bối. Nhìn thấy Điền Bá, trong mắt Lưu Hiểu thoáng chốc xuất hiện một tầng sương mù.

"Điền Bá --- ta --- ta không có ---" Lưu Hiểu thều thào, "Điền Bá giúp ta cầu tình đại nhân, ta thật sự không có."

Điền Bá thở dài, "Điền Bá tin ngươi, chỉ là đại nhân lại không tin ngươi. Ngươi ---" Hắn nhìn vô số vết thương chằng chịt trên người Lưu Hiểu, khuôn mặt lộ ra một chút buồn bã, "Ta đây là trộm lẻn vào, ngươi cũng biết bản lĩnh Giám quân đại nhân, ta quả thật không dám thả ngươi rời đi. Ngươi hiện tại còn có tâm nguyện gì không? Ta có thể thành toàn giúp ngươi."

Tốc độ nói chuyện của Điền Bá thật nhanh, vừa nói vừa lén liếc về phía cửa buồng giam, sợ lúc này có người tiến vào. Lưu Hiểu sững sờ, sau đó khóc ròng nói, "Ta không có, Điền Bá, thực sự không phải ta. Ta không muốn chết, ta không muốn chết. Ta đã vào phủ Nguyên soái được mấy năm, cũng đã tích góp một chút tiền bạc, đang định cưới tức phụ, yên bề gia thất. Ta thực sự không muốn chết!" Nước mắt cùng nước mũi đều nhỏ xuống, Điền Bá xoay người thở dài.

Điền Bá lên tiếng, "Những chuyện này ta đã thấy nhiều lần rồi, có đôi khi vì đại cục cũng không thể không --- mấy hình cụ này ---" Điền Bá lắc đầu, "Chi bằng nhận tội sớm đi, ngươi nếu không nhận tội, vẫn sẽ phải nếm tiếp tra tấn hành hình, cuối cùng chung quy cũng không thoát khỏi cái chết. Nhận tội sớm còn có thể ra đi thống khoái một chút."

Lưu Hiểu mặt xám như tro, lại khóc rống, "Ta thật sự không phải gian tế, chẳng lẽ chỉ vì bọn họ là quan lớn đại thần, lại có thể coi mạng người khác như cỏ rác hay sao? Trên đời này liệu có còn vương pháp hay không?" (Ed: Haizz khổ thân anh, nhưng trước giờ vẫn luôn thế rồi, kẻ nào có quyền lực người đó có thể sát sinh thôi, đến tận bây giờ thời hiện đại nhiều lúc pháp luật có nơi cũng vẫn là như thế.)

Điền Bá lắc đầu, "Ta không thể ở lại lâu, ngươi còn có tâm nguyện gì không?"

Biết Điền Bá cũng coi hắn như kẻ đã chết rồi, Lưu Hiểu sững sờ một lát rồi mới thấp giọng, "Ta không có tâm nguyện gì, thân nhân đều đã mất sớm. Điền Bá, ta có tích góp được một ít tiền, giấu ở trong bao quần áo, hiện giờ cũng đã vô dụng, ngươi cầm đi đi, cảm tạ Điền Bá tới thăm ta."

Nhìn bộ dáng Lưu Hiểu hiện tại, Điền Bá biết trong lòng hắn đã nguội lạnh, cũng không thể nói cái gì, chỉ đành khẽ thở dài. Lưu Hiểu nhìn các loại hình cụ quanh phòng, hình cụ sử dụng trải qua ngày tháng đều lưu lại vết máu đen kịt bám trên bề mặt, hắn lại nhịn không được rét lạnh sống lưng.

Sau khi Điền Bá rời đi không lâu, lại có người tiếp tục tới tra khảo. Lưu Hiểu biết mạng này của hắn trong mắt quan lớn cũng chỉ như một con kiến nho nhỏ, bất đắc dĩ đành phải nhận tội, nhưng lại thỉnh cầu được chết sớm.

Người hành hình hỏi đồng bọn hắn ở chỗ nào, Lưu Hiểu chỉ nói không biết.

Sự việc của Đới Phúc cùng Lưu Hiểu thực mau lan truyền khắp bên trong phủ Nguyên soái, ngay cả bá tánh toàn thành U Châu cũng biết đến, trong lúc nhất thời người người hoảng sợ, lo lắng chính mình bị nhầm là gian tế bắt đi. Bất quá cũng may lực khống chế của Hạ Tử Mặc đối với U Châu vẫn rất mạnh, mới giữ vững không để xảy ra chuyện gì cực đoan.

Ban đêm, Hạ Tử Mặc đang ở trong thư phòng thương nghị với mấy người Viên Nam xem làm thế nào mới có thể đem toàn bộ gian tế trong thành U Châu một lưới bắt hết. Nàng nhìn xung quanh một chút, Viên Đông hiện đang dưỡng thương, chỉ có ba người còn lại, ở đây cũng không có ai khác.

Hạ Tử Mặc âm thầm thở dài, lúc trước cũng không cảm thấy bất tiện, hiện giờ mới phát hiện thân tín bên cạnh mình quá thiếu, cơ hồ không có ai đủ mưu lược cố vấn thương nghị. Bốn người Viên Đông tuy rằng hàng năm đi theo Viên Tinh Dã, võ nghệ cùng binh pháp đều không tồi, nhưng chung quy vẫn không phải là người tinh thông mấy chuyện này.

Hơn nữa bốn người này đều là hộ vệ thân tín của Viên Tinh Dã, bên cạnh nàng một người cũng không có.

Cũng không phải nàng muốn tranh quyền đoạt lợi gì, chỉ là nàng minh bạch khuyết thiếu trong trận doanh của chính mình. Nếu có một ngày trở lại Trường An, không có tâm phúc bên cạnh cũng là một vấn đề lớn.

Hạ Tử Mặc biết bản thân trời sinh đa nghi, kể cả Ngọc Nhi luôn ở bên cạnh nàng từ khi còn nhỏ cũng không thật tâm tín nhiệm. Nhưng nàng cũng biết một cây khó thành rừng, nếu muốn trợ giúp Viên Tinh Dã, lực lượng của mình hiện tại quả thật vẫn là chưa đủ.

Bất quá, Hạ Tử Mặc đối với quân vụ cũng có hiểu biết nhất định, ba người Viên Nam cũng là tài trí hơn người, thương lượng một hồi đã nghĩ ra được vài phương thức khả thi. Nhiều ngày liên tục tập trung cao độ, hiện tại thân thể cùng tinh thần mọi người đều có chút mệt mỏi, sau khi có kết quả thực mau quay trở về nghỉ ngơi. Theo thường lệ vẫn có một người gác đêm, hôm này là Viên Nam.

Sau sự việc ám sát, số lượng thủ vệ trong viện tăng lên rất nhiều, hơn nữa bên ngoài cũng có người âm thầm bảo hộ xung quanh, còn thêm mấy tiểu đội tinh binh liên tục tuần tra trong phủ, đảm bảo an toàn tuyệt đối.

Đêm nay là phiên gác của Viên Nam, ban ngày nàng đã nghỉ ngơi dưỡng sức, đến giờ tinh thần sảng khoái thanh tỉnh, vì để không sơ sẩy đánh thức Hạ Tử Mặc bên trong nên đã ra bàn đá nội viện ngồi xuống. Bên ngoài viện bất chợt vang lên vài tiếng ồn ào, Viên Nam định ra ngoài xem xét một phen, lại sợ Hạ Tử Mặc xảy ra chuyện, đành phải án binh bất động tại chỗ. Thanh âm bên ngoài nhanh chóng lặng xuống, sau một hồi lâu, đại môn chủ viện mở ra.

Một người rảo bước đi đến, Viên Nam trong lòng nghi hoặc thị vệ bên ngoài vì sao lại không cản lại, vội vàng rút kiếm bật dậy. Lúc này ánh trăng chiếu xuống, phủ lên một tầng sáng trên thân ảnh kia, nàng mới nhìn rõ diện mạo người mới tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play