Vào đêm, dân chúng trong thành U Châu đều đã chìm vào giấc ngủ, Tuy rằng U Châu thành nằm ngay giáp biên cương, nhưng mấy ngày nay Khải quân liên tục đại thắng, bá tánh đã không còn ngày ngày lo lắng công thành, ngủ đến thập phần yên ổn, toàn bộ nội thành cũng là một mảnh trầm ổn an tĩnh, chỉ có vài tiếng gõ mõ cùng tiếng bước chân của đội thị vệ tuần tra.

Một bóng hình lén lút đi tới trước căn nhà nhỏ trong ngõ, gõ nhẹ vài cái lên cửa.

"Là ai?" Bên trong sáng lên ánh đèn.

"Là ta, mở cửa." Hắc y nhân nói. Tiếng cửa kẽo kẹt mở ra, bên trong lộ ra một nam tử trung niên, vẻ mặt còn mang chút ngái ngủ, dung mạo hết sức bình thường. Hắn nhìn xung quanh một lúc, mở hé cửa cho thân ảnh kia lách vào trong.

"Sao ngươi lại tới đây? Không phải nói không được liên lạc sao?"

"Có phải ngươi đưa cho ta tin tức giả hay không? Vì cái gì Hạ Tử Mặc một chút phản ứng cũng không có?" Hắc y nhân cả giận nói. Chỉ thấy nam tử trung niên cười lạnh, "Không có động tĩnh chính là không có động tĩnh, ngươi gấp đến như vậy làm cái gì?"

"Tuy rằng bề ngoài không có phản ứng, nhưng các nàng hẳn là đang tra xét, phỏng chừng thực mau có thể tra được tới ta, mau chóng an bài cho ta rời đi thôi!" Hắc y nhân gấp gáp nói. Nam tử trung niên không hề để ý tới, chỉ nhàn nhạt đáp lại, "Quân sư đã an bài tốt người nhà của ngươi, còn bản thân ngươi thì nên suy xét cẩn thận một phen, là ở lại hay muốn rời đi."

"Ngươi ---" Hắc y nhân giận dữ, tay vừa đưa lên, cuối cùng vẫn chỉ đành thở dài hạ xuống.

"Vì Đại Hãn, vì toàn tộc Khuyển Nhung, cũng là vì thân nhân của ngươi." Nam tử trung niên nói, "Trở về đi!" Hắc y nhân bất đắc dĩ, "Ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nhờ ngươi nói với Quân sư chiếu cố thân nhân già trẻ của ta." Dứt lời liền xoay người rời đi.

Hắc y nhân kia không một tiếng động quay lại bên trong phủ Nguyên soái, màn đêm thoáng chốc an tĩnh trở lại.

Hạ Tử Mặc đi ngủ sớm, sự vụ U Châu đã dần vào quỹ đạo, nàng cũng không cần phải quá bận rộn như trước. Viên Đông phụ trách canh gác đêm nay, hiện đang đứng trước cửa phòng ngủ của Hạ Tử Mặc gác đêm, Viên Tây mang đồ ăn khuya tới bồi nàng, hai người vừa ăn vừa thấp giọng nói chuyện với nhau.

Thời gian nhanh chóng qua đi, thực mau đã đến canh ba giờ Dần, sắc trời trở sáng. Viên Tây quay về phòng nghỉ ngơi, Viên Đông cũng cảm thấy có chút buồn ngủ.

Lúc này có một người từ xa đi tới, Viên Đông đứng thẳng dậy, thấp giọng hỏi ra, "Ai đó?" Có thanh âm đáp lại, "Tiểu nhân Đới Phúc tới quét sân trước." Viên Đông nhìn Đới Phúc, thấy hắn đang cầm công cụ quét dọn trong tay. Người này nàng đã gặp qua vài lần, quả thật đúng là người phụ trách dọn dẹp trong phủ, cũng cảm thấy hơi yên lòng, nhưng vẫn phải hỏi lại, "Ngươi vì sao lại tới quét tước sớm như vậy?"

Đới Phúc đáp, "Trong nhà tiểu nhân có chút chuyện, cho nên muốn xong việc sớm một chút." Viên Đông nhíu mày. Hạ Tử Mặc ngủ luôn không sâu, bị người khác ảnh hưởng tới thì không tốt, liền hạ giọng nói ra, "Ngươi đi địa phương khác quét tước trước đi, nếu trong nhà có việc thì hôm nay không cần dọn dẹp nơi này nữa."

"Vâng, đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân." Đới Phúc vội vàng nói cảm tạ, hướng ra bên ngoài viện. Đang lúc Viên Đông vừa thả lỏng tâm tình, đột nhiên nghe được thanh âm xé gió bên tai, nàng trong lòng thầm kêu không ổn, vội vàng cúi người xuống.

Chỉ nghe "Vèo" một tiếng, một mũi tên bay ngang qua đỉnh đầu nàng, cắm thẳng vào giữa cửa, lực đạo mạnh đến mức còn thấy được thân mũi tên rung lên một hồi. Viên Đông lập tức mở cửa chạy vào trong, tiến tới phòng ngủ chính.

Thời điểm mũi tên vừa rồi bắn tới trên cửa, thanh âm cũng đã đánh thức Hạ Tử Mặc. Viên Đông vào tới trong phòng nhìn thấy Hạ Tử Mặc vẫn bình an vô sự, thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, lấy từ trong ngực một cái tên lệnh ném ra ngoài cửa sổ, tên lệnh bay lên trời nổ tung, "Đại nhân, người nhanh chóng thay quần áo, có thích khách."

Hạ Tử Mặc không chút kinh hoàng, đơn giản khoác thêm một kiện áo ngoài, đi theo phía sau Viên Đông, "Ngươi chú ý an toàn." Đông Nam Tây Bắc đều là hộ vệ thân tín của Viên Tinh Dã, Hạ Tử Mặc không hy vọng các nàng xảy ra chuyện. Viên Đông gật đầu nắm chặt kiếm trong tay, mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Hiện tại an nguy của Hạ Tử Mặc là quan trọng nhất, nàng không thể lỗ mãng xông ra ngoài tìm thích khách.

Tên lệnh đã nổ, lập tức sẽ có người tới viện trợ.

"Bang!" Cửa phòng bị đạp ra, một người nhanh chóng vọt vào trong, chính là Đới Phúc. Đới Phúc trong tay cầm cung tên, sau lưng thắt đoản đao, những thứ vũ khí này vừa rồi đều giấu ở trong công cụ quét tước, ngày thường mọi người cũng đã quen thuộc với hắn, tự nhiên là lơi lỏng kiểm tra.

Đới Phúc một cung tam tiễn, hướng Hạ Tử Mặc bắn tới. Phòng ngủ vừa nhỏ vừa hẹp, không có không gian để tránh thoát. Viên Đông vung trường kiếm trong tay lên, "Keng" hai tiếng đem hai mũi tên đẩy đi, mũi cuối cùng lại không thể làm gì, Viên Đông dưới tình thế nguy cấp miễn cưỡng duỗi tay ra chặn lại.

Máu tươi trào ra, tuy rằng Viên Đông thành công ngăn trở mũi tên, nhưng bàn tay nàng lại bị mũi lên xuyên thủng qua.

"Viên Đông!" Hạ Tử Mặc kinh hô, Viên Đông không chút nao núng rút mũi tên trong tay ra, máu cùng thịt trên miệng vết thương lập tức bị tuốt theo, "Đại nhân thỉnh đứng phía sau thuộc hạ." Ánh mắt Viên Đông vẫn nhìn chằm chằm vào Đới Phúc, không dám lơi lỏng một khắc. Công phu của người này bỏ xa nàng, vừa rồi nàng đã xuất thủ rất nhanh, nhưng vẫn không thể đỡ được ba mũi tên từ đối phương.

Đới Phúc cũng có chút nôn nóng, hắn chỉ mang theo mười mũi tên, hiện giờ đã dùng hết bốn. Thật nhanh sẽ có người chạy tới đây, lúc này hắn chỉ còn có một chút thời gian.

Vốn dĩ hắn không để mắt tới mấy người hộ vệ bên cạnh Hạ Tử Mặc, đánh giặc chiến đấu là chuyện của nam nhân, nữ nhân căn bản không thể sánh bằng. Nhưng Viên Đông vừa rồi đập tan suy nghĩ này của hắn, cho dù là một đại nam nhân cũng khó có thể mặt không đổi sắc đem mũi tên cắm trong tay rút thẳng ra như vậy.

"Vèo." Lại là ba mũi tên phóng tới, Viên Đông biết tam tiễn này lợi hại, vận nội lực trong người, không phòng thủ tại chỗ nữa mà xông tới chính diện, dùng kiếm chém gãy một mũi, sau đó nương theo lực phản chấn bật ngược lại một vòng, lần nữa bổ về một mũi khác.

Lần này Đới Phúc dùng tới mười phần công lực, Viên Đông một tay bị thương chỉ có thể dùng tay còn lại, sau kiếm thứ hai nàng đã cảm thấy cánh tay mình bị lực truyền tới từ mũi tên chấn đến tê dại, những vẫn cố gắng phóng về phía mũi tên thứ ba còn lại kia.

Mà lúc này, mũi tên thứ ba đã bay tới sát người Hạ Tử Mặc.

Không ai ngờ lại có người cả gan ám sát Hạ Tử Mặc ngay tại nội phủ Nguyên soái. Viên Đông bay nhanh tới chém đứt mũi tên kia, không ngờ mũi tên này nội lực còn nhiều gấp đôi hai mũi vừa rồi, Viên Đông tuy rằng chém được mũi tên nhưng cũng bị bật ngược trở lại, đập vào trên thành tường, phun ra một ngụm máu tươi.

"Viên Đông!" Hạ Tử Mặc kinh hãi.

Cung tiễn lại kéo căng, Đới Phúc hẳn là đã tính toán trước hướng bật của Viên Đông. Viên Đông đập vào thành tường, chẳng những không ngã xuống mà vận sức đạp thật mạnh, một lần nữa bay tới hướng Đới Phúc bên này.

Trong mắt Đới Phúc hiện lên một tia kính nể, Viên Đông đem thân mình chặn lại hoàn toàn tầm ngắm của hắn tới Hạ Tử Mặc, "Đại nhân, mau nhảy cửa sổ ra ngoài." Viên Đông nói, nháy mắt vận nội lực toàn thân, một chiêu tất sát xông tới Đới Phúc.

Lúc này từ bên ngoài vang lên thanh âm vài người dồn dập chạy tới. Viên Tây, Viên Bắc, cùng Viên Nam ba người cũng đã đuổi tới nơi, từ cửa sổ nhảy vào, bảo hộ trước người Hạ Tử Mặc. Viên Đông nhìn thấy trong mắt Đới Phúc hiện lên một tia đáng tiếc cùng quyết tuyệt.

Từ khi Đới Phúc phá cửa đến hiện tại bất quá cũng chỉ mấy phen hô hấp, Đới Phúc đã đánh trọng thương Viên Đông, suýt nữa giết được Hạ Tử Mặc, nếu không phải do Viên Đông liều mạng hẳn là Hạ Tử Mặc đã bỏ mình.

"Đại tượng phu không thể tham sống sợ chết. Một khi đã như vậy, ta muốn xem có thể kéo được bao nhiêu người cùng xuống hoàng tuyền làm bạn." Đới Phúc cao giọng cười lớn, bắn ra ba mũi tên cuối cùng tới Viên Đông, sau đó rút đoản đao sau lưng.

Lúc này hộ vệ trong phủ cũng đã đuổi tới sau ba người Viên Tây, phòng nhỏ thoáng chốc chật như nêm.

"Viên Đông!" Viên Tây hô lớn, Viên Đông dùng kiếm đánh gãy một tên, xoay người tránh được một mũi nữa, nhưng cuối cùng vẫn có một mũi bắn trúng vai nàng, xuyên thủng ngang qua.

"Viên Đông." Viên Tây phi thân tới bên cạnh Viên Đông đã hôn mê gục ngã. Viên Nam cùng Viên Bắc nhìn nhau, tiến lên cùng vây Đới Phúc lại một chỗ.

Viên Tây một tay ôm Viên Đông một tay ôm Hạ Tử Mặc từ cửa sổ nhảy ra ngoài. Vừa tiếp đất Hạ Tử Mặc gấp gáp gọi, "Mau đi tìm đại phu." Viên Đông bị thương rất sâu, tuy rằng nhìn bên ngoài có vẻ không tổn hại đến bộ vị mấu chốt nào, nhưng căn bản còn phải xem xét nội thương bên trong.

Lập tức có người chạy đi kêu đại phu, Hạ Tử Mặc nhìn ba người đang đánh nhau trong phòng, trong lòng thập phần tự trách. Viên Tinh Dã cho nàng một trăm người hộ vệ, nhưng nàng lại cảm thấy không cần thiết, đều phái tất cả đi ra ngoài, chỉ còn chừa Đông Tây Nam Bắc bốn người bên cạnh. Hôm nay nếu không phải là theo ý của nàng, cũng sẽ không để Viên Đông một mình gác đêm trong viện.

Nàng đây vẫn là quá mức xem thường chiến tranh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play