"Trên người bồ câu này có mang theo thư tín, còn phải xem thiên ý có để hy vọng của chúng ta tới được người cần tới hay không." Quân sư cười nói, "Mấy ngày tới chúng ta chỉ cần thủ thành không nghênh chiến là được, hẳn là Viên Tinh Dã cũng hy vọng như vậy."
Thời gian bình lặng trôi đi, mùa xuân đã sắp qua, tiết trời Trường An vào đầu hạ trở nên nóng bức dị thường, ngay cả U Châu cũng thêm vài phần ấm áp.
Hạ Tử Mặc ngồi ở trong viện đọc sách, từ khi đến U Châu tới giờ nàng cơ bản đều không dùng đến son phấn, xiêm y cũng phi thường tố nhã. Lúc này trong sân hoa tươi nở rộ khắp nơi, thu hút không ít bươm bướm chim chóc, cảm giác nơi này không còn là phủ Nguyên soái âm u lạnh lẽo, phần nhiều lại giống như hoa viên đại gia tại kinh thành.
Nửa tháng vừa rồi cơ bản không có chiến sự phát sinh, Đại Khải bên này vẫn thường xuyên vận chuyển thêm lương thảo tới U Châu, điểm này khiến cho chiến cuộc phi thường có lợi cho Khải quân. Nhưng Khuyển Nhung bên kia lại bắt đầu có vẻ tuyệt vọng, trong thư tin Viên Tinh Dã gửi về cho nàng có nói đã vài lần bắt được sứ thần trên đường tới cầu hòa, Dã Lợi Hợp thế nhưng lại đồng ý quy hàng xưng thần.
Từ khi Hạ Tử Mặc lưu thủ U Châu, hạ lệnh cấp dưới đem tường thành bị Khuyển Nhung công kích cùng phòng ốc trong thành đều sửa sang hoàn chỉnh, lại dâng thư thỉnh Hạ Đế trích từ trong quân lương một phần phân phát cho bá tánh trong thành. Hơn nữa nửa tháng vừa rồi không có chiến sự, đã có không ít thương nhân tìm tới U Châu, nơi này lại một lần nữa trở nên phồn vinh như cũ.
Bởi vậy, địa vị của Hạ Tử Mặc trong lòng bá tánh nơi đây đều thực cao, thậm chí đã vượt qua cả Viên Tinh Dã.
"Đại nhân, Trình tướng quân cầu kiến." Viên Bắc đi vào bẩm báo, đem điểm tâm trong tay cùng trà Long Tĩnh thượng hạng đặt tới trước mặt Hạ Tử Mặc.
Ý tứ ban đầu của Hạ Tử Mặc vốn là không cần tốn quá nhiều chi phí này nọ vào đồ ăn đồ uống của nàng, nhưng không nghĩ tới Viên Tinh Dã lại cho người đưa đến không ít đồ vật nàng thích từ tận Trung Nguyên. Vật dụng thường ngày cùng nội thất bài trí ở nơi này của nàng hầu như đã có thể so sánh được với hoàng cung, thậm chí còn có chút tinh xảo hoa mỹ hơn.
Đối với tâm ý của Viên Tinh Dã, Hạ Tử Mặc tự nhiên là vui vẻ, cũng không có chối từ. Mỗi ngày nhìn thấy Viên Tinh Dã dụng tâm tìm đủ mọi thể loại đồ vật đến cho nàng, cũng coi như giải tỏa nỗi niềm tương tư.
"Hắn tới gặp ta có chuyện gì?" Mấy ngày nay Trình Kinh vẫn luôn không cầu kiến Hạ Tử Mặc, ngày thường đều tới trên tường thành canh gác, thời điểm không có việc gì thì mang binh vào núi săn thú, âu cũng tính là nhàn nhã tự tại.
"Trình tướng quân nói hôm qua đi săn có bắt được một con nai, đã để phòng bếp nướng lên, hiện tại muốn mang đến cho đại nhân thưởng thức." Viên Bắc nói. Hạ Tử Mặc trầm tư một lúc, đặt quyển sách trên tay xuống, "Để hắn vào đi."
Viên Bắc gật đầu, một lát sau đã thấy Trình Kinh đi đến, phía sau là mấy tên thân binh cùng với hai người Viên Nam Viên Bắc. Nhìn thấy Hạ Tử Mặc, Trình Kinh hành lễ nói, "Tham kiến Giám quân đại nhân." Hạ Tử Mặc cười cười, "Không cần đa lễ."
Mấy người phía sau Trinh Kinh đang bê một cái khay thật lớn, bên trên có một nửa con nai nướng vàng, "Hôm qua mạt tướng đi săn thú, vừa vặn bắt được một con nai này. U Châu tuy đã vào xuân nhưng vẫn còn một chút hàn khí, mạt tướng nghĩ muốn đem tới cho đại nhân bổ thân." Hạ Tử Mặc phất tay ra hiệu cho Viên Nam nhận lấy.
"Như vậy đa tạ Trình tướng quân." Hạ Tử Mặc nói. Hàn huyên đôi ba câu, Trình Kinh sau đó cáo lui. Viên Nam rút dao lọc sạch mấy miếng thịt nai, đưa tới trước mặt Hạ Tử Mặc, Hạ Tử Mặc cười khổ, "Ta ăn không hết nhiều như vậy, ngươi đem xuống chia cho mọi người đi." Viên Nam gật gù nói phải.
Viên Nam vừa mới mang thịt xuống không lâu, đã vội vã chạy ngược lại.
"Đại nhân ---"
"Có chuyện gì lại thất thố như vậy?" Hạ Tử Mặc hỏi. Viên Nam đưa cho Hạ Tử Mặc một mảnh giấy nhỏ, bên trên còn vương chút dầu mỡ. Hạ Tử Mặc mở ra xem, bên trên chỉ viết đơn giản vài chữ.
'Đều là nữ tử, trái với luân lý. Khi quân phạm thượng, tội không thể dung.'
Hạ Tử Mặc biến sắc, đây chính là sự tình nàng lo sợ nhất. Kể cả nếu Viên Tinh Dã đại bại, cũng vẫn có khả năng làm lại từ đầu, nhưng chuyện này một khi bị người khác biết được, lúc đó chính là đại tội diệt tộc. Không nghĩ tới đã thật cẩn thận rồi nhưng vẫn bị người tra ra được.
"Đại nhân, là khi lọc thịt tìm được bên dưới lớp da, nhìn vị trí hẳn là do có người cố ý đặt vào." Viên Nam nói.
Hạ Tử Mặc cố gắng khôi phục bình tĩnh, "Trình Kinh sau đó đi đâu?"
"Hắn quay trở lại chỗ ở của mình, không có gì bất thường." Viên Bắc đáp.
"Phỏng chừng là Trình Kinh làm, đại nhân có muốn thuộc hạ động thủ?" Viên Nam làm ra một thủ thế cắt cổ, Hạ Tử Mặc lắc đầu, "Chuyện này cũng chưa thể kết luận ngay, không được hành sự thiếu suy nghĩ. Tra xét thêm rồi sau đó tiếp tục tính kế. Còn có, không được thông tri Tinh Dã, hiện tại tình hình chiến sự khẩn trương, nàng tuyệt đối không thể bị phân tâm."
Viên Nam và Viên Bắc nhìn nhau, chắp tay nói, "Vâng, đại nhân."
"Nói với Viên Đông, tra xem thịt nai này đã qua tay những người nào, đem tất cả giám sát nghiêm ngặt."
Trình Kinh hiển nhiên là hiềm nghi lớn nhất, nhưng cũng không thể loại những người khác khỏi diện nghi ngờ. Hạ Tử Mặc tự nhủ bản thân không thể hoảng loạn lúc này, bằng không sẽ trúng phải gian kế của địch nhân.
Bên trong thành U Châu bề ngoài bình tĩnh, nội bộ lại nổi lên sóng gió mãnh liệt. Tương phản với quân doanh bên kia, thoạt nhìn có vẻ khẩn trương, nhưng thực tế lại an tĩnh dị thường.
Hai bên đã cầm cự lẫn nhau thật lâu, Viên Tinh Dã mỗi lần thượng quân báo đều viết Khuyển Nhung ngoan cố chống cự không chịu quy hàng, triều đình cũng tự nhiên là hạ lệnh nàng phải thu phục Khuyển Nhung.
Thời tiết tại Hắc Phong Thành thực tốt, ngay cả gió lốc ngày thường cũng đã trở nên ôn hòa rất nhiều. Binh lính hai bên ngày đêm thao luyện, chỉ chờ đến lúc khai chiến.
Hạ Hàn Thu đứng phía sau Viên Tinh Dã, Viên Tinh Dã lúc này đang xem xét thư tín thám báo đưa tới, lâm vào trầm tư. Đoạn thời gian vừa rồi có một vài sự tình tuy rằng nàng cũng đã dự đoán được, nhưng vẫn ẩn ẩn cảm thấy có chỗ không thích hợp.
Tỷ như dựa theo tính tình của Dã Lợi Hợp, rất khó để đáp ứng quy hàng xưng thần dễ dàng như vậy, còn có Quân sư bên kia cũng không phải nhân vật tầm thường. Đoạn thời gian này tuy rằng vẫn luôn chiến thắng, nhưng Viên Tinh Dã vẫn cảm thấy trong lòng khó an. Nàng có chút bực bội, loại cảm giác hữu tâm vô lực này khiến nàng nhớ tới tháng ngày còn ở trong hậu cung.
Bất luận như thế nào cũng không thể thất bại --- Viên Tinh Dã cảm thấy bản thân mình vừa tiến vào một thâm động sâu không thấy đáy, rơi xuống thật lâu cũng không thể ngoi lên ---
Lúc này trước mặt nàng xuất hiện một chén trà, Hạ Hàn Thu nhẹ giọng, "Nguyên soái, uống trà." Một tiếng này đem Viên Tinh Dã trực tiếp kéo lên.
Viên Tinh Dã âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cầm chén trà lên uống một ngụm, lúc này mới phát hiện chính mình thế nhưng cả người đã ướt đẫm mồ hôi.
Đang lúc Viên Tinh Dã định thần, Lạc Nhan đi vào trong quân trướng, chắp tay nói, "Nguyên soái." Viên Tinh Dã gật đầu, "Đã tra được chưa?"
Viên Tinh Dã đối với vị Quân sư kia vẫn có chút lưu tâm, cố ý để Lạc Nhan phái mật thám đi điều tra lai lịch người nọ. Lạc Nhan lắc đầu, "Quân sư này mấy năm trước đột nhiên xuất hiện bên cạnh Khuyển Nhung Vương tiền nhiệm, không ai biết lai lịch của hẳn, thậm chí còn không rõ là nam hay nữ."
"U Châu có tin tức gì không?"
"Không có sự tình gì, tất cả đều yên ổn." Lạc Nhan nói, "Nhưng thật ra là Hắc Phong Thành bên kia, vừa rồi có mật thám tới báo, Dã Lợi Hợp vận chuyển rất nhiều lương thảo từ đô thành Uy Nhung lại đây, có vẻ là muốn đóng quân trường kỳ tại Hắc Phong Thành."
Viên Tinh Dã gật đầu, "Như thế mới đúng là tác phong của Dã Lợi Hợp, xem ra hắn phái sứ thần đi bất quá chỉ là muốn đánh lạc hướng chúng ta, nếu không phải ta bắt được sứ thần, đến Trường An Hoàng Thượng lại đồng ý giảng hòa, giải vây cho bọn họ. Này thật là một chiêu nhất tiễn song điểu*."
(*nhất tiễn song điểu: Một mũi tên trúng hai con chim trên trời – có nghĩa ẩn dụ là nhất cử lưỡng tiện, cùng một sự việc nhưng có thể đạt được hai mục đích khác nhau.)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT