"Xông lên! Đánh bại Khải quân, Khuyển Nhung chúng ta toàn tộc dũng mãnh." Hướng Lợi Sóng Luân hô lớn. Hắn mang theo một vạn năm ngàn người ra khỏi thành U Châu, thuận theo tiếng gọi của hắn, quân Khuyển Nhung phía sau như thủy triều tràn ra, sĩ khí phút chốc ngập trời.
Khải quân tuy rằng lui binh có chút tán loạn, nhưng vẫn có vài tướng lĩnh trung cấp trong đội ngũ nhanh chóng tổ chức lại trận địa, cùng Khuyển Nhung chống cự. Giao chiến liên tục tới tận sắc trời mờ sáng.
"Tướng quân, chúng ta vẫn tiếp tục truy sao?"
Chiến bào trên người Hướng Lợi Sóng Luân đã nhuộm đầy máu, vũ khí của hắn là một đôi chùy đồng, một đập đi xuống nát đầu tên Khải binh định đánh lén phía sau, ngẩng đầu nhìn sắc trời, "Truy tiếp, tàn binh này sức chiến đấu rất mạnh, phỏng chừng chính là nhân mã quân Chinh Tây. Đây là bộ phận tinh nhuệ nhất Khải quân, cho dù có mai phục thì cũng sẽ đều là binh sĩ Bắc Bộ quân, không đáng phải lo ngại."
Hơn nữa, một đường đuổi theo này, Khuyển Nhung bởi vì nhân số cùng tinh lực ít hơn nên không thể nhất thời giành thắng lợi, trong lòng Hướng Lợi Sóng Luân có chút bực bội. Khuyển Nhung chủ yếu dựa vào kỵ binh làm chủ lực, ở trên bình nguyên đồng bằng là hữu dụng nhất, khi thủ thành ưu thế này lập tức biến mất, bằng không cũng đã không phải chịu tổn thất nhiều đến như vậy.
Khải quân một đường tháo lui, cũng tăng thêm khó khăn cho Khuyển Nhung truy kích, chỉ là Khải quân thương vong cũng chất chồng vô số. Nơi Viên Tinh Dã đang đứng cũng có không ít binh lính Khuyển Nhung chú ý đánh tới, nhưng đều bị Viên Nam cùng Viên Đông ở trên chiến mã bắn hạ.
Chu Lang lúc này mới để ý thấy hai người đang cầm cung tiễn giống nhau, một tả một hữu bảo hộ hai bên Viên Tinh Dã.
Viên Tinh Dã quay ngựa, chạy như bay về phía sau, những người khác cũng nhanh chóng bám theo. Một đường chạy băng qua, có thể nhìn thấy xác chết khắp nơi, máu chảy thành dòng.
Chu Lang giục ngựa theo sau Viên Tinh Dã, tới tận bây giờ hắn cũng không rõ trong hồ lô Viên Tinh Dã rốt cục có kế sách gì có thể thực thi. Bốn người mang theo Bùi Thập Viễn đang hôn mê một đường vòng qua quân Khuyển Nhung truy kích, hướng tới Khải quân phía sau. Đây chính là chỗ đóng trại của những binh sĩ đang dưỡng thương, Viên Tinh Dã để Triệu Quảng cho mỗi người dựng một lều trại riêng biệt.
Rất nhiều tàn quân Đại Khải chạy tới chỗ này liền dừng lại không tiếp tục nữa, ước chừng năm vạn tàn quân tháo chạy, tới đây hội lại chỉ còn khoảng bốn vạn, cộng thêm hai vạn thương binh tại đây tổng cộng thành sáu vạn người. Khuyển Nhung lại chỉ có một vạn nhân mã, chênh lệch rõ ràng đến như vậy, nhưng có thể thấy được khí thế Khải quân so ra lại thấp hơn rất nhiều.
Tướng lĩnh phía sau Hướng Lợi Sóng Luân cũng bắt đầu tươi cười, mấy ngày liên tiếp bực dọc trong người, hiện tại đi đường giết chóc tứ phía khiến cho huyết tinh bọn họ hoàn toàn bạo phát ra ngoài. Trong nhất thời toàn thiên địa chỉ vang lên tiếng quân sĩ Khuyển Nhung cười lớn, trong tiếng cười chứa đầy sát khí nồng nặc.
Viên Nam phẩy tay bắn một viên đạn tín hiệu lên cao, ở giữa không trung nổ tung, thanh âm tuy không lớn nhưng lại khiến cho tất cả mọi người phải chú ý tới. Hướng Lợi Sóng Luân nhìn thấy soái kỳ vẫn luôn treo cao nay lại hạ xuống, chữ "Bùi" đổi đi, thay thế bằng một chữ "Viên" thật lớn.
Quân trướng phía sau mở ra, từ bên trong mỗi lều trại đều phóng ra cơ số người. Những người này nhanh chóng lập trận hình, tựa hồ vẫn luôn chờ đợi hắn xông vào. Hướng Lợi Sóng Luân hai mắt trợn lớn, có chút không tin được tình thế hiện tại.
Phía trước trận doanh Khải quân, một người đơn phương cưỡi ngựa đi ra, tuy rằng thân hình đĩnh bạt mặt lạnh như sương, nhưng Hướng Lợi Sóng Luân vẫn nhận ra được người này là nữ tử. Tuy rằng anh khí, nhưng lại không mất mỹ lệ riêng biệt của nữ nhân.
"Viên Tinh Dã." Hướng Lợi Sóng Luân nhanh chóng minh bạch thân phận người này, đối với nữ tướng đánh bại Đột Quyết xâm lấn đã sớm nghe danh, nhưng không ngờ Hạ Đế thật sự sẽ để nàng ra tiền tuyến.
"Hoàng đế Khải Quốc các ngươi quả thật bỏ được, lại để phi tử của mình thân chinh lãnh binh, không sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?" Hướng Lợi Sóng Luân cười lớn, "Thật đáng tiếc, gương mặt ngươi như thế này, có muốn tới Khuyển Nhung hay không, đảm bảo về sau vui vẻ hoan lạc." Tướng sĩ phía sau Hướng Lợi Sóng luân cũng cười phá lên.
"Đầu hàng đi. Các ngươi hiện tại đã không còn đường lui." Viên Tinh Dã nói.
"Chỉ bằng số quân ít ỏi này của ngươi, há có thể gây khó dễ được ta?"
Hướng Lợi Sóng Luân vừa dứt lời, đột nhiên nghe được phía sau vang lên tiếng nhân mã dồn dập, dẫn đầu chính là Lạc Nhan, mười vạn đại quân nàng mang theo đều ẩn thân ở trong lều trại thương binh, có Triệu Quảng phối hợp, hết thảy đều thập phần thuận lợi. Nửa đêm hôm qua nàng mang một nửa nhân mã đến hai bên sườn núi mai phục sẵn, hiện giờ nhanh chóng dàn trận vây kín Hướng Lợi Sóng Luân bên trong.
"Đều là nữ tướng, Khải triều các ngươi quả nhiên không có ai dùng được, ha ha." Hướng Lợi Sóng Luân tiếp tục cao giọng cười lên. Nhìn thấy hắn lúc này vẫn có thể thoải mái nói nói cười cười, Viên Tinh Dã cũng cảm thấy có chút bội phục, "Viên Tinh Dã, nếu như bại dưới tay người, ta cũng không còn gì phải oán hận. Nếu không phải tại binh lực ta không đủ, ngươi nhất định không phải đối thủ của ta."
Lúc này, Hướng Lợi Sóng Luân tự nhiên đã biết Bùi Thập Viễn cường công bất quá chỉ vì muốn dụ hắn mang binh ra khỏi thành. Ngay từ đầu, tất cả đã nằm trong kế sách của Viên Tinh Dã.
Viên Tinh Dã vẫn luôn thờ ơ với từng lời của Hướng Lợi Sóng Luân, cũng không bởi ngôn từ của hắn mà sinh khí, "Ngươi hiện tại có còn cảm thấy giữ được U Châu nữa hay không?"
"Bên trong thành U Châu còn lưu lại năm ngàn tinh binh của ta, nếu ngươi dám công thành bọn họ sẽ ở bên trong đại khai sát giới, ngươi không lo lắng tính mạng bá tánh trong thành hay sao?" Hướng Lợi Sóng Luân nói. Viên Tinh Dã chỉ cười, "Phải không?"
Nhìn thấy Viên Tinh Dã tươi cười, Hướng Lợi Sóng Luân trong lòng có chút dự cảm bất hảo. Nhưng lúc này hắn đã cách thành U Châu hơn trăm dặm, U Châu có xảy ra chuyện gì hắn cũng không thể biết được.
"Hàng, hay là không hàng?"
"Tộc Khuyển Nhung ta, chỉ có chết trận sa trường mới đáng mặt nam nhỉ." Hướng Lợi Sóng Luân xoay chùy đồng trên tay, "Viên Tinh Dã, có giỏi thì tới đi!" Viên Tinh Dã lắc đầu, khẽ phẩy tay về phía trước ra hiệu.
Trong nháy mắt, tiếng hò hét rung trời vang lên. Hướng Lợi Sóng Luân tuy rằng chỉ còn lại một vạn năm ngàn người, nhưng sức chiến đấu đều phi thường cường hãn, đây còn là địa hình bình nguyên thích hợp với bọn họ nhất. Khải quân nhất thời cũng không có biện pháp đánh bại quân Khuyển Nhung hoàn toàn.
Tại U Châu cách đó trăm dặm, quân lính Khuyển Nhung đang thủ thành đột nhiên nghe thấy trong thành vang lên tiếng kêu. Tướng lĩnh lưu lại cũng chỉ là một vị tướng cấp thấp, vẫn còn đang nghi hoặc đã thấy binh lính chạy tới báo cáo, bên trong thành bất ngờ xuất hiện nhiều người động thủ giết quân lính Khuyển Nhung xung quanh, hiện tại đang cùng binh lính thủ thành giao chiến.
Tướng lĩnh này vốn dĩ đang buồn bực không được rời thành truy kích, bỗng nhiên nghe được có người nói nổi lên đánh nhau ngay trong thành, đang lúc cao hứng, quay sang một tên tướng sĩ bên cạnh lại thấy hắn hai mắt trợn lớn nhìn xuống dưới chân thành.
"Làm sao vậy?" Vị tướng lĩnh nọ xoay người cùng nhìn xuống, chỉ thấy một đoàn nhân mã hướng U Châu chạy thẳng tới, soái kỳ phấp phới giữa không trung, bên trên thêu một chữ "Viên".
"Quân địch tập kích!"
Phía bên kia, Viên Tinh Dã nhìn tình hình chiến đấu trước mặt, Lạc Nhan đứng phía sau nàng, tiếp đó là Viên Nam, Viên Đông, Chu Lang, cùng Bùi Thập Viễn vừa tỉnh lại. Viên Tinh Dã nhìn một hồi lâu, sau đó làm một cái thủ thế, Viên Đông lập tức cầm chiến kỳ huy động.
Triệu Quảng đang chém giết bên trong nhìn thấy, tức khắc hạ lệnh binh lính ở phía Đông Nam nhường ra một chỗ hổng. Vốn dĩ đang bị vây kín bên trong lại đột nhiên thấy được khe hở, toàn hộ quân Khuyển Nhung phút chốc cảm giác được áp lực từ phía Đông Nam giảm mạnh, lập tức theo hướng đó xông ra ngoài.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!2.
Mỵ Khuynh Thiên Hạ3.
Từng Bước Trộm Tâm4.
Hồng Bài Thái Giám=====================================
Lại không biết vừa lao ra chưa được bao xa, chiến mã Khuyển Nhung đột nhiên té ngã, phía trước ngã xuống phía sau cũng tự nhiên là không thể tránh khỏi, trong nhất thời toàn bộ đội hình quân đội Khuyển Nhung đại biến.
Từ trước, Viên Tinh Dã để thương binh tới phía sau dưỡng thương, trừ bỏ muốn dựng lều trại sợ bị Khuyển Nhung nhìn được sơ hở, còn là để tranh thủ thời gian đào hố.
Hố này không sâu không cạn, ngày thường cũng không có bất kỳ tác dụng gì, nhưng đang lúc giục ngựa chạy nhanh băng qua chính là chí mạng. Quân Khuyển Nhung phía sau chưa ngã xuống lập tức ghìm chặt cương ngựa, giậm chân tại chỗ do dự không dám đi tiếp.
"Viên Tinh Dã, có can đảm thì tiến lên đánh tay đôi chính diện với ta, núp ở phía sau cũng không tính cái gì. Người dùng mấy cái âm mưu quỷ kế như vậy sao tính là anh hùng hảo hán!" Hướng Lợi Sóng Luân lớn tiếng.
"Hồ nháo! Tên họ của Nguyên soái há để ngươi gọi thẳng như vậy!" Triệu Quảng cầm thương mắng, "Ngươi đánh không lại liền lên tiếng mắng chửi. Các ngươi khinh bỉ âm mưu quỷ kế sao? Vậy các ngươi lấy bá tánh U Châu muốn áp chế chúng ta thì gọi là cái gì?"
Hướng Lợi Sóng Luân tức khắc nghẹn lời, Viên Nam đột nhiên hô, "Hai vị tướng quân, Nguyên soái có chuyện muốn nói." Nàng vận nội lực nói ra, toàn bộ chiến trường từng người đều có thể nghe được rõ ràng. Trong phút chốc khắp nơi lập tức an tĩnh.
"Hướng Lợi tướng quân, nơi này là U Châu, từ xa xưa đến bây giờ đều là đất Đại Khải chúng ta, bá tánh U Châu cũng luôn là con dân Đại Khải. Các ngươi xâm lấn, quân sĩ chúng ta thề sống phản kích, chỉ vì muốn bảo vệ quốc gia, trả lại bình yên một phương thiên định. Bổn soái làm như vậy chỉ là cố gắng tận lực giảm bớt thương vong. Binh sĩ Đại Khải ta, đánh giặc sa trường chết hẵng còn vinh." Viên Tinh Dã nói, câu cuối cùng dường như lớn tiếng đề cao, tựa như còn có thể nghe được dư âm tiếng vọng kéo dài.
"Thủ hộ quốc gia, tiêu diệt Khuyển Nhung, trả lại Đại Khải ta thái bình thịnh thế." Viên Nam tiên phong hô lên. Trong chốc lát, mười vạn Khải quân trên chiến trường bắt đầu lớn tiếng vang theo. Đặc biệt là sáu vạn binh lính tàn quân từ U Châu vừa rồi, mỗi ngày đều liên tục bị Khuyển Nhung đuổi theo truy kích, trong lòng thập phần cảm thấy hết sức thống khoái.