"Báo, tướng quân! Khải binh bên ngoài tới khiêu chiến." Bên trong thành U Châu, một binh lính Khuyển Nhung vội vã đi vào phủ Tướng quân. Nơi này nguyên bản là phủ đệ của Phủ doãn U Châu, hiện tại bị Khuyển Nhung dùng làm phủ Tướng quân tạm thời.
Đại tướng Khuyển Nhung lưu lại đây tên là Hướng Lợi Sóng Luân, có thể lưu thủ U Châu là biết hắn tuyệt đối không phải người tầm thường. Nghe được cấp dưới báo cáo, Hướng Lợi Sóng Luân cũng không có vẻ kích động hay hoảng loạn gì đặc biệt. Nếu quân đội Đại Khải không nhân cơ hội quân số bọn họ ít như vậy mà tiến công, khi đó hắn mới cảm thấy kỳ quái.
"Ta ngược lại muốn nhìn thử xem Khải quân còn có chiêu bài gì." Tuy rằng nhân số so ra kém hơn với bên kia, nhưng để thủ thành thì vẫn là dư dả. Hắn đi lên trên tường thành nhìn xuống, Bùi Thập Viễn đứng phía trước trận địa, bên cạnh là Trương Đoan Nhiên tay cầm trường thương, cả hai đều đang cao giọng chửi bới.
"Xem ra Bùi Thập Viễn muốn đoạt lại U Châu trước khi tới tân niên, hướng hoàng đế Đại Khải công đạo." Hướng Lợi Sóng Luân cười nói, "Chú ý thủ thành, đặc biệt là cổng thành. Chúng ta chỉ cần kiên quyết đóng giữ bên trong, bắn tên xuống không cho bọn họ tới gần."
Sau khi Viên Tinh Dã đến không hề lớn tiếng tuyên truyền, quân Khuyển Nhung cũng không biết vị trí thống soái đã đổi người. Nhìn thấy bên dưới vẫn là Bùi Thập Viễn, Hướng Lợi Sóng Luân tự nhiên là nghĩ hắn muốn đoạt thành báo thù, cũng không quá để tâm trong lòng.
Lần này tiến công năm ngày liên tục, mỗi ngày đều đánh đến tận chập choạng tối. Khải quân nhân mã dư thừa, mỗi lần chỉ để một nửa tiên phong công thành, binh sĩ luân phiên nghỉ ngơi, mà Khuyển Nhung mỗi một lúc đều phải trú đóng cố thủ bên trong, thực nhanh chóng lộ ra mệt mỏi.
Nhưng liên tục chiến đấu như vậy, Khải quân lại thương vong không ít người. Mỗi ngày đều có thể nhìn được Bùi Thập Viễn càng nóng nảy hơn, ngay cả Trương Đoan Nhiên cũng chịu thương thế không nhỏ.
So sánh ra, tình cảnh Khuyển Nhung cũng không tốt hơn bao nhiêu, thương vong cũng dần dần gia tăng.
"Tướng quân, chúng ta cứ như vậy thật mau sẽ không duy trì nổi." Phó tướng của Hướng Lợi Sóng Luân nói.
"Quân đội Đại Khải cũng sẽ không trụ được, bất luận thế nào chúng ta cũng phải thủ thành tại đây."
"Tướng quân, chi bằng dùng bá tánh trong thành U Châu làm con tin ---" Phó tướng gợi ý. Hướng Lợi Sóng Luân đứng ở trên tường thành, nhìn tới mấy chiếc máy ném đá cách đó không xa.
"Ngươi cho rằng ta chưa nghĩ đến sao? Tuy rằng Quân sư vẫn luôn dặn không được gây hại tới bách tính, nhưng ta cũng không đem lời nói của hắn lưu tâm, chỉ là --- ngươi cho rằng mấy chiến xa ném đá đằng kia chỉ để bài trí thôi sao?" Khải quân vẫn chưa sử dụng đến chiến xa ném đá, chính là không muốn bức bách Khuyển Nhung quá đà. Một khi Khuyển Nhung kéo tính mạng bá tánh vào cuộc, Khải quân nhất định sẽ dùng tới chiến xa công phá tường thành.
Lúc này, hai bên đều cố kỵ đối phương, cho nên chỉ có thể từ bỏ chiêu bài cuối cùng mà lấy cứng chọi cứng lẫn nhau.
"Thám báo phái đi đã trở lại chưa?" Hướng Lợi Sóng Luân hỏi.
"Hồi bẩm Tướng quân, thám báo phái đi không một người phản hồi." Phó tướng đáp. Trong lòng Hướng Lợi Sóng Luân hiện lên một tia bất an, nhìn xuống Bùi Thập Viễn đang chỉ huy quân đội phía dưới.
Hắn cùng Bùi Thập Viễn đã giao chiến rất nhiều lần, hai người đều tương đối hiểu rõ chiến thuật và phương pháp tác chiến của đối phương, hiện giờ thế công cùng thủ đoạn xác thật là tác phong thường ngày của Bùi Thập Viễn. Hắn đã xin viện trợ từ triều đình, chỉ cần bổ sung thêm hai vạn quân, hắn nắm chắc có thể đối mặt với mười vạn quân đội của Bùi Thập Viễn.
"Báo --- Tướng quân, Quân sư hồi âm." Một tướng sĩ từ phía sau nhanh chóng chạy lên tường thành, đem một bức thư đưa cho Hướng Lợi Sóng Luân. Hắn lập tức mở ra nhìn vài lần, sắc mặt đang vui mừng biến thành kinh ngạc, cuối cùng là phẫn nộ. Sau đó nổi giận đùng đùng đem thư tín vứt xuống đất.
"Tướng quân?" Phó tướng khó hiểu.
"Quân sư nói mấy Hoàng tử đều không chịu xuất binh, Hổ Sư hộ vệ Đại Hãn hiện tại cũng không thể rời đi, cho nên không có viện trợ." Thời điểm Hướng Lợi Sóng Luân cất tiếng đã khôi phục lại bình tĩnh, "Có Quân sư phụ tá, hơn nữa Đại Hãn anh minh xuất chúng, tộc Khuyển Nhung chúng ta vốn có thể làm chủ Trung Nguyên, vậy mà hiện giờ --- hiện giờ ---" Hắn nhìn Bùi Thập Viễn vẫn điên cuồng chém giết bên dưới, trên mặt lộ ra một tia chua xót, "Hiện giờ chỉ có thể phó mặc cho số phận, hi vọng thiên ý bất diệt Khuyển Nhung ta."
Bùi Thập Viễn cũng nóng lòng như lửa đốt. Viên Tinh Dã cho hắn thời gian sáu ngày toàn lực tiến công U Châu, không nghĩ tới chỉ có ba vạn quân thủ thành thế nhưng lại ngăn cản được mười vạn đại quân bọn hắn. Mỗi ngày thương số vẫn tăng lên không ngừng, thương binh đều giao lại cho Triệu Quảng đưa về phía sau, liên tiếp như vậy, năm ngày này chỉ còn có năm vạn người có thể chiến đấu.
Sang ngày thứ sáu, Bùi Thập Viễn từ sáng sớm đã phát động công kích.
Chiều tối mấy hôm trước, hắn đang định cùng Trương Đoan Nhiên đi uống rượu, bỗng nhiên bị Viên Nam kêu tới ngoại ô thị trấn. Viên Tinh Dã đứng nơi đầu gió, đạm nhiên nói, "Bùi tướng quân, bổn soái cho ngươi thời gian sáu ngày, nếu ngươi có thể đoạt lại U Châu, bổn soái sẽ dâng thư tới Hoàng Thượng, xóa bỏ tất cả chuyện bại binh phía trước của ngươi."
Bùi Thập Viễn cũng không để bụng bị phạt cắt giảm bổng lộc, nhưng hắn lại cực kỳ lưu tâm có thể chiếm lại U Châu. Trong lòng hắn, để mất U Châu là một chuyện vô cùng nhục nhã, nếu có thể tự tay mình đoạt lại, âu cũng giúp giải tỏa bức bách trong lòng.
Ngày thứ sáu, Bùi Thập Viễn thân chinh ra trận, có mấy lần Khải binh đã dựng được thang mây, thậm chí lên được tới trên tường thành, nhưng đều bị quân Khuyển Nhung đánh rơi xuống. Dưới chân thành U Châu xác chết đã dồn thành từng đống.
Chiến sự tiếp diễn tới tận đêm, hai bên đều bật lửa châm đuốc, tiếp tục giao tranh, nhưng Khải binh hiện không thể lên tới trên tường thành được nữa.
Phía sau, Viên Tinh Dã khoác hắc bào cưỡi chiến mã, theo sau là Viên Nam, Viên Đông và vài thám báo trong quân, cùng với vị tướng lĩnh phụ trách tình báo toàn quân, tên gọi Chu Lang. Bởi vì dáng người hắn hơi nhỏ, da lại đen hơn người bình thường, cho nên mọi người đều gọi hắn là Chu Hắc Tử.
"Bên trong thành thế nào?" Viên Tinh Dã hỏi.
"Mật thám đã thu xếp ổn thỏa." Chu Lang đáp.
Viên Tinh Dã gật đầu, nhìn chiến trận cách đó không xa. "Viên Đông." Viên Tinh Dã gọi. Viên Đông hiểu ý gật đầu, giục ngựa hướng vào giữa vòng chiến đấu.
"Bùi tướng quân." Viên Đông cưỡi ngựa xông vào, Bùi Thập Viễn đang đưa tay lau máu trên mặt, "Có chuyện gì?"
"Phụng lệnh Nguyên soái, lui binh."
"Cái gì?" Bùi Thập Viễn giận dữ, "Nàng là một nữ nhân thì biết cái gì, lâm trận đều chỉ né ở phía sau. Như thế nào? Hiện giờ thấy nhiều người chết quá liền chịu không nổi? Chịu không nổi thì đừng tới chiến trường, nơi này là địa phương của nam nhân, không phải chỗ hậu cung nữ nhân các ngươi!"
"Bùi tướng quân, Nguyên soái cho ngươi thời gian sáu ngày, hiện giờ thương vong vô số nhưng vẫn không thể chiếm lại U Châu." Viên Đông nhàn nhạt nói, "Đây là quân lệnh."
"Lão tử mặc kệ cái gì quân lệnh, lão tử đây phải đánh hạ U Châu!" Bùi Thập Viễn bừng bừng lửa giận, gạt Viên Đông sang một bên tiếp tục tiến lên. Mấy thân binh phía sau hắn nhanh chóng giục ngựa đuổi theo.
Hướng Lợi Sóng Luân ở trên tường thành nhìn thấy rõ ràng, tuy rằng không nghe được rõ tiếng đối thoại, nhưng vẫn biết Bùi Thập Viễn cùng một tướng lãnh bất đồng. Lúc này biến cố bất ngờ xảy ra, Viên Đông phi thân tiến lên, dùng tay đánh thẳng vào cổ Bùi Thập Viễn.
Viên Đông nguyên bản không phải là đối thủ của Bùi Thập Viễn, nhưng Bùi Thập Viễn liên tục khổ chiến mấy ngày, sức lực đã sớm tiêu hao gần như toàn bộ, lập tức bị Viên Đông khắc chế. Mấy người thân binh của Bùi Thập Viễn nhìn thấy tướng quân mình bị trói lại, phẫn nộ trừng mắt nhìn Viên Đông.
"Nguyên soái có lệnh, lui binh."
Phảng phất như tiếp ứng lời nói của Viên Đông, từ phía xa nổi lên tiếng kèn hiệu. Bùi Thập Viễn bị Viên Đông đánh bất tỉnh, thương thế của Trương Đoan Nhiên nguy cấp, Triệu Quảng lại đang ở hậu phương. Toàn bộ Khải quân nhất thời như rắn mất đầu, vừa nghe thấy tiếng kèn hiệu lập tức hỗn loạn lùi về phía sau.
"Đây là ---" Hướng Lợi Sóng Luân có chút khó hiểu.
"Tựa hồ là Khải quân tướng soái không hòa hợp, lúc trước mật thám cũng từng hồi báo Khải quân chia bè kéo cánh, hai phe lục đục lẫn nhau." Phó tướng cũng hơi nghi hoặc, nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm trong lòng, "Chỉ là đột nhiên lui binh lại có chút kỳ quái."
"Mấy ngày nay công thành, quân ta tử vong ước chừng một vạn, Khải quân thương vong gấp ba lần chúng ta." Hướng Lợi Sóng Luân nói, "Nếu hiện giờ phái người truy sát, nhất định có thể đả thương đại bộ phận chủ lực của bọn họ."
"Tướng quân --- chuyện này quá mạo hiểm."
"Không sai, nhưng cho dù bọn họ có mai phục thì có thể làm gì? Khải quân chỉ còn bảy vạn người, kể cả bảy vạn người này đều tập trung mai phục, ta cũng nắm chắc có thể phá được vòng vây. Huống chi binh lính rối loạn thế này chỉ là trong chốc lát, nếu không lập tức chớp thời cơ sẽ không còn cơ hội nữa." Hướng Lợi Sóng Luân nói, "Nếu bỏ lỡ thời cơ bây giờ, thành U Châu sớm muộn gì cũng sẽ thất thủ."
Cách đó không xa, Viên Tinh Dã và Viên Nam nhìn Khải binh đang rút lui, Viên Đông đã mang theo Bùi Thập Viễn còn đang bất tỉnh quay trở lại. Chu Lang nhìn Bùi Thập Viễn, có chút đồng cảm với hắn. Chẳng lẽ bọn hắn còn chưa hiểu rõ đám người Viên Tinh Dã? Tuy rằng ngày thường Viên Tinh Dã thoạt nhìn ôn hòa, luôn mang vẻ mặt mỉm cười lạnh nhạt. Nhưng Chu Lang dám khẳng định, Viên Tinh Dã người này tuyệt đối không thể tùy ý chọc giận.
"Tộc Khuyển Nhung bẩm sinh hiếu chiến, hắn cũng như vậy. Huống chi cơ hội hiếm có như lúc này, làm sao có thể để vuột khỏi tầm tay." Viên Tinh Dã nhìn cổng thành U Châu đang đóng chặt, quả nhiên một lúc sau thấy cửa thành chậm rãi mở ra.
Khoé miệng Viên Tinh Dã lộ ra một tia ý cười.
- ---------------------------------------
Lời Editor: Quyển hai này khó edit hơn quyển một, nhưng mình lại cảm thấy hào hứng hơn nhiều. Đọc tới đoạn nào liền thấy hồi hộp tới đó. Quyển hai này có gần 90 chương, không biết bao giờ mới edit xong được...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT