Tĩnh Ngôn vẫn luôn đứng bên cạnh cỗ kiệu, nghe được Hạ Tử Mặc lên tiếng, lạnh giọng nói, "Lưu mấy người sống, còn lại đều giết không tha."
"Vâng." Đám thích khách đột nhiên nhận thấy sát khí tứ phía ập đến, trong lòng thầm kêu không ổn, thủ lĩnh nhóm người kêu lên, "Giết!" Vừa dứt lời lập tức nhìn thấy xung quanh cỗ kiệu xuất hiện vài hắc y nhân rút kiếm đâm thẳng vào bọn họ. Mười người thích khách nháy mắt tử thương hơn phân nửa, thủ lĩnh sững sờ chết trân tại chỗ.
"Mau lui lại." Hắn hốt hoảng kêu lên, quả thật không ngờ chỉ tiếp nhận một nhiệm vụ đơn giản, đám thủ hạ chính mình tỉ mỉ bồi dưỡng tức khắc bỏ mạng hơn một nửa. Thủ lĩnh xuất chiêu đánh lui vài hắc y nhân trước mặt, sau đó mang theo thủ hạ phá vây chạy trốn. Hắc y nhân trái lại càng đánh càng hăng, dư lại mấy người thích khách thực mau đã bị bọn họ bắt lấy.
Hạ Tử Mặc thong dong bước ra từ cỗ kiệu, tựa hồ chưa từng phát sinh bất kỳ sự tình gì.
"Đại nhân." Hắc y nhân tiến đến, Hạ Tử Mặc nói, "Mang về phủ thẩm vấn."
"Vâng." Ám vệ điểm huyệt đám thích khách, sau đó trói lại. Hạ Tử Mặc lạnh lùng nhìn mấy tên thích khách, xoay người trở về trong kiệu. Đoàn người còn chưa về tới phủ Phượng Vĩnh tướng quân, Hạ Tử Mặc đã nghe thấy Tĩnh Ngôn nói, "Đại nhân, Nguyên soái tới đón người."
Viên Tinh Dã nhận được tin Hạ Tử Mặc bị ám sát, đương nhiên không an tâm, vội vàng từ phủ chạy đi, thấy Hạ Tử Mặc không có việc gì mới yên lòng phần nào.
"Ta không sao, không cần lo lắng." Hạ Tử Mặc trấn an.
Viên Tinh Dã gật đầu, "Không có việc gì là được." Viên Tinh Dã nhìn thích khách bị trói, nhàn nhạt nói, "Phân phó người thẩm vấn, xem là ai phái đến."
Hạ Tử Mặc nói, "Ta cũng đang có ý này."
Hai người hồi phủ, thẩm vấn thích khách thực mau đã có kết quả, cuối cùng lại khiến tất cả mọi người chấn động không thôi. Thích khách nói, bọn họ được Viên Tinh Dã ủy thác, hơn nữa thù lao lần này thập phần phong phú, cho nên mới dám liều mạng đến ám sát Hạ Tử Mặc.
Chẳng những Hạ Tử Mặc ngây ngẩn cả người, Viên Tinh Dã cũng kinh ngạc vạn phần. Nàng sao có thể phái người đi ám sát Hạ Tử Mặc? Trước không nói đến quan hệ giữa hai người, chính là đám ám vệ bên cạnh Hạ Tử Mặc đều là do đích thân nàng chọn lựa, những người kia không phải quá mức bất tiện hay sao?
Nếu như nàng thật sự muốn mạng Hạ Tử Mặc, còn cần tìm người khác động thủ?
Hạ Tử Mặc đầu tiên là sửng sốt, sau đó cả giận nói, "Giết hết bọn họ, nhớ rõ không lưu người sống."
Tĩnh Ngôn lĩnh mệnh rời đi, Hạ Tử Mặc có chút bất đắc dĩ nhìn Viên Tinh Dã, "Xem ra không thể tra được chủ mưu sau lưng bọn họ, giết hết đi là tốt nhất, phòng ngừa bọn họ trốn ra ngoài nói bậy."
"Xem ra Thái Hậu nhất định muốn đẩy ta vào chỗ chết." Viên Tinh Dã thở dài. Hiện giờ người muốn gây bất lợi cho nàng chỉ có một mình Thái Hậu. Trừ bỏ Thái Hậu, Viên Tinh Dã thực sự không thể nghĩ ra người thứ hai muốn mưu hại nàng. Cũng còn may Thái Hậu không phải là thật sự định ám sát Hạ Tử Mặc.
Hạ Tử Mặc sửng sốt, "Nàng nói, Thái Hậu liệu có định sử dụng thủ đoạn tương tự đi ám sát những người khác, sau đó giá họa cho nàng hay không?"
Viên Tinh Dã suy nghĩ một hồi, "Ta đã phân phó thuộc hạ bên cạnh để ý một chút, cũng cho người tới thông tri Lạc Nhan tăng cường thủ vệ hoàng cung. Xem ra vài ngày sắp tới hoàng cung sẽ không thái bình."
Hai người còn đang nói chuyện, nhận được hồi báo của thị vệ, nói là có rất nhiều đại thần khác cũng bị thích khách ám sát, không ít thích khách đã bị bắt giữ, giao cho Đại Lý Tự thẩm vấn.
Lúc này, Lưu Hiểu vốn đang nhậm chức ở Đại Lý Tự bất ngờ đến bái phỏng, Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc cũng đoán được là vì việc gì, "Thỉnh Lưu đại nhân tiến vào."
Lưu Hiểu từ U Châu tiến vào Đại Lý Tự là do Hạ Tử Mặc đề cử, hơn nữa bởi vì hắn là Hạ Tử Mặc nhất hệ, con đường thăng tiến cũng phi thường thuận lợi, hiện giờ đã lên đến từ tứ phẩm. Hôm nay vừa bước chân vào Đại Lý Tự đã nghe tin nhiều đại thần bắt được thích khách, sau đó toàn bộ thích khách đều được đưa đến Đại Lý Tự thẩm vấn. Nhưng mọi người không tưởng tượng được, đám thích khách này lại khai là do Viên Tinh Dã ủy thác.
Còn có thật nhiều thích khách ám sát bất thành bỏ trốn, dọc đường quay đầu kêu to bọn họ là do Viên Tinh Dã phái đến, sau đó mới thong dong rời đi.
Lưu Hiểu đem toàn bộ sự tình thuật lại một lần, cúi đầu nói, "Muốn xử trí thế nào, còn thỉnh đại nhân suy xét."
Hạ Tử Mặc phân phó, "Không cần phải che giấu gì, thích khách nói như thế nào, ngươi cứ báo lại nguyên như vậy là được, dù có đến tai Hoàng Thượng cũng không sao." Lưu Hiểu gật đầu nói, "Vâng, hạ quan đã rõ."
Một ngày hôm nay, toàn bộ kinh thành dường như nổ tung, đầu đường cuối ngõ đều sôi nổi nghị luận. Có người nói Viên Tinh Dã mưu đồ độc tài triều chính, kẻ khác lại kêu Viên Tinh Dã không có khả năng làm vậy. Đã ám sát người còn lớn tiếng kêu gọi giữa đường, chắc chắn là bị hãm hại.
Bên trong Thái Minh Cung, Thái Hậu quăng mạnh chén trà trên tay xuống đất, cả giận nói, "Bất tài, ai gia công đạo chỉ là đi ám sát Hạ Tử Mặc cùng với mấy đại thần bất hòa với Viên Tinh Dã trên triều, còn kiếm chuyện với những kẻ khác làm gì?"
"Thái Hậu nguôi giận." Hoàng Hậu nói.
Thái Hậu phẫn nộ nói, "Nguôi giận như thế nào? Khiến cho dư luận ồn ào đến thế, sao có thể là tác phong của Viên Tinh Dã. Ta nguyên bản không dự định làm lớn chuyện này, chỉ khiến mấy tên đại thần sinh ra đề phòng với Viên Tinh Dã là được. Hiện giờ trong lòng mọi người đều biết Viên Tinh Dã là bị vu oan hãm hại."
Hoàng Hậu không đáp, Thái Hậu càng nói càng sinh khí, sau đó ho khan vài tiếng, Hoàng Hậu vội kêu lên, "Mau đem dược tới đây."
Cung nữ tâm phúc của Thái Hậu khó xử nói, "Hoàng Hậu, Thái Hậu đã dùng hết dược rồi."
"Vậy còn không mau đi tìm thái y lấy thêm, nói với bổn cung làm gì?" Hoàng Hậu giận dữ mắng, cung nữ vội vàng quỳ xuống, "Nương nương bớt giận, dược này là do Nam Cung đại phu lưu lại, các thái y đều không biết là vật gì."
Hoàng Hậu sửng sốt, Nam Cung Lưu chỉ ở trong cung một thời gian ngắn, sau đó thực mau đã rời khỏi. Nam Cung Lưu là sư phó của Viên Tinh Dã, hiện giờ nếu như lại muốn thỉnh tiến cung, quả là khó càng thêm khó.
Thái Hậu ho khan hồi lâu, lúc này khí tức mới bình ổn trở lại, Hoàng Hậu lo lắng nói, "Thái Hậu, phượng thể làm trọng. Nếu như Nam Cung đại phu có thể, hẳn là Viên Tinh Dã cũng biết cách, không bằng ---"
"Ai gia dù có chết cũng không cần người Viên gia tới cứu!"
Hoàng Hậu bất đắc dĩ thở dài, hiện giờ Thái Hậu giống như đã lâm vào ma chướng, trong đầu ngoại trừ phải giết Viên Tinh Dã đều không còn bất kỳ suy nghĩ nào khác. Hoàng Hậu cũng biết Thái Hậu đã phân phó mấy người bên bổn gia lúc lâm triều cáo trạng Viên Tinh Dã. Nhìn gương mặt có chút dữ tợn của Thái Hậu, trong lòng nàng sinh ra vài phần do dự.
Chẳng lẽ thật sự muốn đem bản thân mình cùng bồi vào ma chướng của Thái Hậu?
Rời khỏi tẩm cung Thái Hậu, Hoàng Hậu để cho toàn bộ hạ nhân lui xuống, chỉ chừa lại một mình Cẩm Hàn. Cẩm Hàn hỏi, "Nương nương, người làm sao vậy?"
Hoàng Hậu trầm mặc, đột nhiên thở dài nói, "Nếu như bổn cung không phải Hoàng Hậu thì tốt rồi, dân phong Khải triều cởi mở, nếu như không phải Hoàng Hậu mà chỉ là một phi tử nho nhỏ, không chừng còn có thể tự thỉnh xuất cung, làm một thường dân bá tánh."
Cẩm Hàn cũng trầm mặc, nàng từ nhỏ đã đi theo bên người Hoàng Hậu, sao có thể không rõ tâm tư khó xử của Hoàng Hậu, hiện giờ Hoàng Hậu bị kẹp ở chính giữa vòng xoáy, chỉ cần sơ sẩy một cái liền tan xương nát thịt. Hơn nữa thân thể Hoàng Hậu cũng không tốt, đoạn thời gian gần đây mỗi ngày đều phải dựa vào dược liệu chống đỡ.
"Nương nương, chi bằng thỉnh Phượng Vĩnh tướng quân tới giúp nương nương xem xét thân thể một chút?" Cẩm Hàn đề xuất. Hoàng Hậu chỉ lắc đầu, "Lúc này vẫn không nên chọc giận Thái Hậu mới tốt."
Cẩm Hàn quan tâm nhìn Hoàng Hậu, "Nương nương, hôm qua người trở về suýt chút nữa té xỉu, nô tỳ lo lắng thân thể người, vẫn là nên ở trong cung an tĩnh dưỡng thương mấy ngày."
Hoàng Hậu suy nghĩ một hồi, "Cũng được --- sau khi trở lại trong cung, ngươi tới Thái Y Viện gọi ngự y tới đây, báo là bổn cung vừa trở lại liền té xỉu."
"Vâng, nương nương." Cẩm Hàn đáp, trong lòng nàng minh bạch rõ ràng, bệnh tình của Hoàng Hậu lần này là năm phần thật năm phần giả, vừa lúc tránh được chút chuyện rối loạn trên triều.
Hoàng Hậu trở lại trong cung, Cẩm Hàn thỉnh ngự y tới trị liệu cho Hoàng Hậu. Ngự y bắt mạch cẩn thận, nói Hoàng Hậu là tâm bệnh thành tật, chỉ có thể lẳng lặng tĩnh dưỡng.
Lại nói, đại thọ Thái Hậu hôm đó, Hiểu Mộng âm thầm xâm nhập hoàng cung, nhưng bởi vì trong cung canh phòng nghiêm ngặt, nàng không có cơ hội tiếp cận Thái Hậu, bất đắc dĩ đành phải đi theo gánh hát xuất cung. Rồi sau đó Ngô Liêm mua chuộc được vài người dân phụ trách vận chuyển nguyên liệu nấu ăn tới hoàng cung, sáng sớm mỗi ngày có thể mang theo Hiểu Mộng tiến cung đưa đồ ăn.
Hiểu Mộng hỏi Ngô Liêm một lượng bạc lớn, dùng bạc khơi thông quan hệ, thực mau đã giao hảo với không ít cung nữ thái giám. Hôm nay vừa vặn mua được một bộ y phục cung nữ từ một tên tiểu thái giám, giả trang vào cung.
Sau khi Hoàng Hậu rời khỏi tẩm cung Thái Hậu, Thái Hậu cảm thấy thân mình tốt hơn một ít, liền dẫn người đi tới bên hồ Thái Dịch tản bộ. Hiểu Mộng sau khi đưa đồ ăn, thay đổi xiêm y cung nữ né tránh hộ vệ, đi khắp nơi trong cung tìm Thái Hậu.
Đi một hồi lâu liền tới bên hồ Thái Dịch. Trước kia nàng trà trộn vào đoàn sứ thần đến Trường An cũng đã tới hồ Thái Dịch vài lần, đang nghĩ ngợi xem phải tìm người nào dò hỏi, bỗng nhiên nhìn thấy Thái Hậu đang được cung nữ đỡ đến.
Hiểu Mộng không biết Thái Hậu, nhưng nàng có nhận thức nghi lễ cùng phục sức trên người Thái Hậu, trong lòng không khỏi mừng thầm, vừa định tiến tới lại có chút do dự.
Khi trước chỉ nghĩ gặp được Thái Hậu, hiện giờ nhìn thấy lại không biết phải mở miệng như thế nào. Tuy rằng Thái Hậu chán ghét Viên Tinh Dã, nhưng bản thân nàng dù sao cũng là Nữ Hoàng Tân Quốc tiền nhiệm. Rốt cuộc có nên cho Thái Hậu biết thân phận của mình hay không? Nhưng nếu không nói rõ thân phận, nàng sao có thể khiến Thái Hậu tin tưởng lời nói của mình?
Nghĩ đến đây, Hiểu Mộng hạ quyết tâm, hiện giờ nàng đã mất đi mọi thứ từng sở hữu, sớm đã không để ý sinh tử. Chỉ cần có thể khiến Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã chôn cùng mới là thống khoái.
Hiểu Mộng bám theo phía sau đám cung nữ đi cùng Thái Hậu, một đường thẳng về tẩm cung, thị vệ xung quanh đều cho rằng nàng là tùy hầu của Thái Hậu nên cũng không để ý. Hiểu Mộng thuận lợi tới được tẩm cung Thái Hậu, âm thầm ghi nhớ đường đi, sau đó xoay người rời khỏi.
Sáng sớm hôm sau, Hiểu Mộng tới bên ngoài tẩm cung Thái Hậu, lấy từ trong lòng ra một con mèo nhỏ toàn thân trắng như tuyết. Lúc trước nàng có nghe nói Thái Hậu rất thích mèo, nhưng thân thể không tốt nên không hợp dưỡng miêu. Nàng treo một cái ống tròn nhỏ trên người tiểu miêu, sau đó đem mèo ném vào trong sân trước tẩm cung Thái Hậu.
Thái Hậu có thói quen sáng sớm mỗi ngày đều sẽ ra ngoài sân tản bộ một chút. Hoàng Thượng sai người trồng đủ loại hoa thảo chỗ này, buổi sáng Thái Hậu luôn muốn tới tự tay chăm sóc một phen.
"Meo ~"
Thái Hậu sửng sốt, từ sau khi nàng sinh bệnh liền không thể dưỡng miêu, đã thật lâu không nhìn thấy một con mèo nào. Mèo nhỏ trắng tròn này dường như cũng không sợ người, híp mắt vươn lưỡi liếm lông ngay giữa viện. Cung nữ nhìn thấy muốn đuổi mèo đi, Thái Hậu cười cười nói, "Không sao, ôm tới đây cho ai gia nhìn một cái, đã lâu chưa thấy mèo con đáng yêu như vậy."
Cung nữ tiến tới gần, mèo nhỏ cũng không tránh né, tùy ý nàng bế lên. Thái Hậu thấy nó nghe lời như vậy càng thích hơn, duỗi tay vuốt ve tiểu miêu một chút, "Đây là mèo trong cung người nào? Quả thực là đáng yêu, lấy vài thứ tới cho mèo ăn." Thái Hậu trong lòng cũng có chút kỳ quái, ở hoàng cung lại có người cả gan để mèo chạy lạc tới đây. Tuy rằng nàng sẽ không giáng tội, nhưng nếu chẳng may bệnh nặng tái phát, Hoàng Thượng nhất định sẽ không tha cho người nuôi mèo.
Nàng đột nhiên phát hiện trên người mèo nhỏ có một cái ống tròn, hiếu kỳ đem ống mở ra, bên trong là một tờ giấy. Thái Hậu minh bạch, đem tờ giấy mở ra đọc, sắc mặt tức khắc biến đổi vài lần.
- ---------------------------------------
Wattpad chỉ cho giới hạn 200 chương một truyện thôi, vậy nên bộ này mình phải tách làm hai phần, các bạn vào profile mình tìm phần II nha, cảm ơn mọi người ủng hộ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT