Kiếm của Thẩm Băng cũng giống như người hắn, lạnh lẽo mang theo sát khí. Mọi người ở đây, trừ bỏ vài vị tướng lãnh trong quân, đều cảm thấy một trận hàn ý dâng lên toàn thân, tựa hồ chỉ một giây sau Thẩm Băng sẽ vung kiếm đâm chết bọn họ. Viên Tinh Dã thong dong đứng ở giữa khoảng trống, khí tức từ trên người nàng phát ra lại hoàn toàn không giống Thẩm Băng, mọi người đều sinh ra một cỗ cảm giác quái dị, dường như chỉ cần nhắm mắt lại liền không nhận ra chỗ kia thật sự có người đang đứng hay không.
Lạc Nhan phụ trách thủ vệ hoàng cung, lúc này vội vàng bảo hộ trước người Hoàng Thượng và Thái Hậu, đám người Tàng Thất cũng thực mau nhảy lên từ chỗ ngồi của mình, chia ra canh giữ các hướng.
Thẩm Băng xuất chiêu, rút kiếm vọt tới trước mặt Viên Tinh Dã, Viên Tinh Dã vung kiếm cản lại. Mọi người lập tức cảm thấy một trận hàn ý quật vào mặt, sau đó không nhìn rõ được bất kỳ cái gì, chỉ mơ hồ nhận ra hai cái bóng đan xen vào nhau.
Kiếm khí ngẫu nhiên tản ra tứ phía, vẽ ra từng đạo dấu vết trên mặt đất, thi thoảng bắn tới gần vài người xung quanh đều bị Lạc Nhan đánh tan, không hề đả thương bất kỳ kẻ nào.
Viên Tinh Dã đột nhiên lắc mình một cái, nhảy sang bên cạnh, Thẩm Băng cũng ngừng động tác.
Hai người đăm đăm nhìn đối phương, toàn thân không có bất kỳ vết thương nào, nhìn không ra ai thắng ai thua. Thẩm Băng nâng kiếm lên, sau đó đem kiếm chắn ngang trước người. Mọi người tức khắc từ đáy lòng sinh ra một trận sợ hãi hoảng hốt, tựa hồ người đang đối mặt với Thẩm Băng kia là bọn họ, không phải là Viên Tinh Dã.
Biểu tình Viên Tinh Dã đạm mạc, toàn thân tản ra một loại khí tức bình thản trấn định, khiến người xem xung quanh cũng theo đó cảm thấy sợ hãi vừa rồi phai nhạt đi thực nhiều.
Đám người Lạc Nhan còn có thể đánh tan kiếm khí bắn ra, lại không ngăn được khí thế từ hai người. Một ít đại thần trẻ tuổi còn tốt, tuổi già cơ hồ đều ngất đi. Thái Hậu cũng được Hoàng Hậu ngồi bên cạnh đỡ lấy, không ngừng thở hổn hển, tựa hồ chỉ giây sau liền bất tỉnh nhân sự.
Thời điểm khí thế từ hai người lên tới cao nhất, Thẩm Băng bất ngờ xuất thủ, đâm thẳng về phía Viên Tinh Dã. Viên Tinh Dã không chút nao núng, phi thân tới tiếp chiêu. Mọi người hoa hết cả mắt, chờ đến khi định thần đã thấy Viên Tinh Dã đứng yên một chỗ, Thẩm Băng cũng thu hồi trường kiếm.
Hai người nhàn nhạt hướng về phía Hạ Đế và Thái Hậu hành lễ.
Hạ Đế bình phục hơi thở, cười nói, "Tốt, tốt, Phượng Vĩnh cùng Thẩm tướng quân đều là cao thủ võ công, là phúc phận của Đại Khải ta, trẫm thưởng cho các ngươi một chén ngự rượu." Nếu như ban thưởng những thứ khác, vậy chính là coi Viên Tinh Dã và Thẩm Băng giống như kiếm sư trong triều, nhưng lại cũng không thể không thưởng.
"Đa tạ Hoàng Thượng." Viên Tinh Dã nói, Thẩm Băng cũng khấu tạ. Hai người uống rượu xong liền trở lại chỗ ngồi, nhưng không khí yến hội lúc này đã không còn hòa thuận vui vẻ như vừa rồi nữa.
Thấy Viên Tinh Dã quay về, Hạ Tử Mặc lúc này mới buông lỏng nắm tay, cười cười nâng chén nói, "Thần vượt qua, kính Thái Hậu một ly." Dứt lời một hơi cạn sạch.
Thấy Hạ Tử Mặc tứ lạng bạt ngàn cân đem toàn bộ sự tình vừa rồi nhẹ nhàng cho qua, đám đại thần xung quanh cũng thức thời không nói gì, bắt đầu chuẩn bị dâng tặng lễ vật mừng thọ Thái Hậu. Ánh mắt Viên Tinh Dã tối sầm lại, tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua một chút, nàng vẫn nhận ra trong lòng bàn tay Hạ Tử Mặc có mấy vết máu do bị móng tay cắm vào.
Thái giám bắt đầu xướng lễ, từ hoàng đế cho tới phi tử cùng đại thần đều phải tự mình bước đến dâng lễ vật. Hoàng Thượng dâng lên một bức họa Nam Cực Tiên Ông chính mình tự vẽ, ý nói hy vọng Thái Hậu thọ tựa Nam Sơn. Hoàng Hậu kính tặng một đôi tượng Bồ Tát tạc từ cẩm thạch trắng ngà. Lễ vật của quan lại đại thần đều theo quy củ lẽ thường, chỉ có vài vị phi tử còn xem như là sáng tạo khác người.
Tới lượt Hạ Tử Mặc, Hạ Tử Mặc dâng tặng một gốc hà thủ ô ngàn năm hiếm có, đây là nàng vô tình kiếm được. Ngay sau Hạ Tử Mặc là Viên Tinh Dã, lễ vật của Viên Tinh Dã là một khối noãn ngọc.
Thái Hậu sai người đưa noãn ngọc đến trước mặt, khối ngọc trong trẻo không một đường vân, cầm vào trên tay cảm thấy mát mẻ.
"Ngọc này phẩm chất bất phàm, ngay cả trong cung của ta cũng không thấy nhiều lắm, chẳng hay Phượng Vĩnh có được miếng ngọc này từ chỗ nào?" Thái Hậu hỏi. Mấy thế hệ Viên gia đều là võ tướng, tuy rằng bổng lộc cũng không thấp nhưng lại không thể sánh bằng gia tộc vương hầu khanh tướng khác. Bản thân Viên Tinh Dã quanh năm chinh chiến bên ngoài, đồ vật trân bảo nếu như không phải do hoàng đế ban tặng, vậy chỉ có thể là lấy từ quốc khố của Khuyển Nhung hoặc Tân Quốc.
Dùng đồ vật Hoàng Thượng ban tặng để mượn hoa hiến phật tự nhiên là không ổn. Lấy từ quốc khố hai nước lại càng không tốt.
"Hồi Thái Hậu, đây là do sư phó của thần vô tình tìm được một khối noãn ngọc, sau đó mài giũa thành hình rồi đưa cho thần. Ngọc này có công hiệu đông ấm hạ lạnh, đeo trên người còn có thể giúp kéo dài tuổi thọ."
Sư phó của Viên Tinh Dã là ai, không ít người ở đây đều biết đến, thấy nàng nói như vậy cũng tự nhiên tin là thật. Rốt cuộc Nam Cung Lưu kia chính là thần y nổi danh toàn thiên hạ.
Hạ Tử Mặc an tĩnh uống rượu, noãn ngọc tuy rằng phẩm chất không tệ, nhưng lại không phải do Nam Cung Lưu đưa cho, mà là Hạ Tử Mặc mua được từ tay một tên lái buôn ngoại quốc.
"Phượng Vĩnh có tâm." Hạ Đế cười nói.
Mấy đại thần quay đầu nhìn nhìn lẫn nhau, đa phần có thể nhận ra ý tứ của Thái Hậu, xem ra Thái Hậu không ưa Phượng Vĩnh, chỉ là không rõ Thái Hậu có đại biểu cho ý tứ của Hoàng Thượng hay không. Vài người đã tự động nghĩ là ý tứ của Hoàng Thượng, trong đó có Ngô Liêm.
Ngô Liêm trong lòng âm thầm vui vẻ, liên tục uống rượu che giấu tâm tư của mình, bắt đầu tính toán xem có thể đạt được lợi ích gì từ chuyện này, hồn nhiên đem toàn bộ sợ hãi từ khi Hiểu Mộng xuất hiện quên đến triệt để.
Yến tiệc kéo dài tới tận đêm khuya, xen giữa là vài màn ca vũ biểu diễn. Hạ Đế còn cho mời gánh hát tạp kỹ từ bên ngoài, muốn người trong cung mở mang tầm mắt một phen.
Hiểu Mộng trà trộn vào đám người biểu diễn ảo thuật trong gánh hát, đi tới Thái Minh Cung. Trong cung nơi nơi đều là cung nữ và thái giám bận bịu túi bụi. Tuy rằng hiện giờ sắc trời đã vào đêm, nhưng toàn bộ bên trong hoàng cung đều sáng trưng như ban ngày, còn có tiếng sáo tiếng đàn truyền tới tai nàng, nữ quan cùng phi tử xiêm y hoa lệ đi lại trên đường, khắp nơi đều là cảnh tượng hòa thuận vui vẻ.
Lão bản gánh hát đang bố trí tiết mục của mọi người, Hiểu Mộng tìm cơ hội lén lút trốn đi. Thái Minh Cung rộng lớn, nàng đi một hồi liền phát hiện bản thân lạc đường, xoay vài vòng vẫn không tìm thấy lối về.
"Đứng lại!" Binh lính tuần tra phát hiện nàng, kêu gọi một tiếng.
Hiểu Mộng dừng bước, giả bộ sợ hãi.
"Ngươi là ai, vì sao lại ở chỗ này?" Xiêm y trên người Hiểu Mộng không phải phục sức của cung nữ.
"Hồi quân gia, thảo dân là người của gánh hát bên ngoài, tiến cung biểu diễn mừng thọ Thái Hậu. Nhưng thảo dân vừa rồi muốn đi tìm nhà xí, lại không biết phải trở về như thế nào."
"Lệnh bài vào cung của ngươi đâu?" Binh lính hỏi. Người từ ngoài cung tiến vào đều sẽ có lệnh bài, binh lính không dám sơ sẩy. Hiểu Mông đưa lệnh bài của mình ra.
"Không sai, phân ra hai người đưa nàng trở về, còn lại tiếp tục tuần tra."
Hiểu Mộng thực mau được dẫn trở về hồ Thái Dịch. Hai gã tướng sĩ nhìn chằm chằm Hiểu Mộng, chờ đến khi nàng quay về trong đoàn người gánh hát mới thở phào rời đi.
Yến tiệc đại thọ Thái Hậu kéo dài mãi đến đêm khuya, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu đỡ Thái Hậu hồi cung, Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã cũng trước sau rời khỏi. Viên Tinh sớm hơn một lúc, Hạ Tử Mặc nán lại một hồi rồi mới rời đi.
Vừa đi được một đoạn, Hạ Tử Mặc nhìn thấy Hạ Tử Vân đang chờ nàng trên đường. Hạ Tử Vân hành lễ nói, "Tham kiến Hộ Quốc Phu nhân."
"Không cần đa lễ." Hạ Tử Mặc nói, đi lên phía trước vài bước, "Ca ca, huynh tìm muội có việc sao?"
Hạ Tử Vân gật đầu, "Động thái của Thái Hậu như vậy, muội và Tinh Dã có tính toán gì không?" Hắn không phải là Hạ Cư Chính, sự tình giữa Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã hắn từ sớm đã cảm giác có chỗ không đúng, nhưng cũng không mở miệng dò hỏi.
Muội muội này của hắn từ nhỏ tính tình trong cứng ngoài mềm, sự tình một khi đã quyết sẽ không bao giờ thay đổi, Hạ Tử Vân cũng không muốn nhiều lời phí công.
Hạ Tử Mặc lạnh lùng nói, "Hiện giờ trong triều đến tột cùng ai là người có tiếng nói cao nhất vẫn còn chưa biết được, đến cả Hoàng Thượng cũng không thể tránh khỏi đôi lúc bất đắc dĩ, huống hồ là Thái Hậu."
Hạ Tử Vân giật mình kinh ngạc, hắn nhận ra rõ ràng sát khí trong ánh mắt Hạ Tử Mặc vừa rồi, do dự một lát liền nói, "Muội muội, Viên gia chỉ có một mình Tinh Dã, nhưng Hạ gia chúng ta ---"
"Có rất nhiều cách khiến một người vô thanh vô thức chết đi, yên tâm, muội sẽ có chừng mực." Hạ Tử Mặc nói. Hạ Tử Vân hiện giờ có chút không nhận ra muội muội chính mình, chỉ trầm mặc không nhiều lời.
Hai người còn đang thượng nghị một ít sự tình, một hắc y nhân đột nhiên xuất hiện, hành lễ xong liền đưa cho Hạ Tử Mặc một tờ giấy. Hạ Tử Mặc xem xong hừ lạnh một tiếng, sau đó đưa lại cho Hạ Tử Vân.
Mặt trên viết tên vài người, trong đó rõ ràng có một phần là Hạ Tử Mặc nhất hệ.
"Đây là ---"
"Sau khi kết thúc yến tiệc ngẫu nhiên gặp được người của Thái Hậu trên đường." Hạ Tử Mặc cười cười, "Xem ra mấy người này có lưu lại cũng vô dụng."
Hạ Tử Mặc trở lại phủ Phượng Vĩnh tướng quân, Viên Tinh Dã đã thay y phục ngồi ở trên ghế đọc sách, Hạ Tử Mặc tiến lên giúp nàng xoa xoa ấn đường, ôn nhu nói, "Mệt sao?"
"Không có việc gì, cũng không phải lần đầu tỷ thí với Thẩm Băng." Trước kia Viên Tinh Dã cùng Thẩm Băng thường xuyên so chiêu một phen, nhưng từ sau khi nàng được Nam Cung Lưu truyền nội lực thì dừng lại, bởi vì không cần thiết phải tỷ thí nữa.
Hôm nay Thẩm Băng cũng chỉ muốn giúp nàng giải vây mà thôi. Viên Tinh Dã gập sách lại, thở dài nói, "Động thái lần này của Thái Hậu rõ ràng như vậy, không biết ý tứ Hoàng Thượng thế nào?"
"Cho dù có biết ý tứ Hoàng Thượng, vẫn cần phải điều tra chân tướng năm đó, mới có thể minh bạch nguyên nhân Thái Hậu cứ nhằm vào ta như thế."
Hạ Tử Mặc suy tư, "Mấy ngày sắp tới có thể nguy hiểm, không bằng nàng cáo ốm vài hôm, tránh đầu ngọn gió."
Viên Tinh Dã gật đầu, "Cũng được, đợi qua một đoạn thời gian. Hôm nay ta với Thẩm Băng so kiếm giữa triều, nếu không phải sau đó Hoàng Thượng ban thưởng ngự rượu, hẳn đã khiến nhiều kẻ ác ý dị nghị một phen."
Hạ Tử Mặc đem danh sách vừa thu được thuật lại một lần, sau đó nói, "Trên đường trở về ta đã an bài nhân thủ, lúc thượng triều ngày mai sẽ thượng tấu vài chuyện, coi như giết gà dọa khỉ vài người."
Viên Tinh Dã không có ý kiến, Hạ Tử Mặc hành sự luôn có chừng mực.
Lâm triều ngày hôm sau, mấy tên đại thần bị tố cáo tham ô trục lợi, trong đó có ba người là Hạ Tử Mặc nhất hệ, còn hai người là của Hoàng Hậu. Chứng cứ phạm tội của năm người được đưa đến trước mặt Hạ Đế, thực mau bị xử phạt nghiêm minh.
Vài ngày tiếp theo, lại có không ít quan viên liên tục bị cáo trạng, trong lúc nhất thời nhân tâm hoảng sợ, phàm là đại thần đứng ở triều đình ai mà chưa từng dính líu tới một ít chuyện bất chính, mỗi người đều âm thần bắt đầu xem xét toàn bộ sự tình cùng nhân thủ bên cạnh chính mình. Hạ Tử Mặc rửa sạch quan hệ với một ít quan viên, điều nhiệm rất nhiều người.
Nàng cũng nhân lý do tiền triều hỗn loạn, hạ triều liền đóng cửa không ra ngoài, cũng hiếm khi bước tới hậu cung.
Hạ triều hôm nay, Hạ Tử Mặc ngồi lên kiệu hồi phủ, vừa tới đường cái trước Chu Tước Môn liền thấy cỗ kiệu ngưng lại, sau đó có tiếng thị vệ kêu lên, "Có thích khách, bảo hộ đại nhân!"
Bên ngoài truyền tới tiếng binh khí chạm nhau, người qua đường hốt hoảng trốn tránh, Hạ Tử Mặc nói, "Bắt sống thích khách."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT