Lạc Nhan nhìn cự thạch càng ngày càng gần, tảng cự thành này hoàn toàn không có bất kỳ uy hiếp gì đối với nàng cùng đám ám vệ xung quanh, các nàng có thể trực tiếp né tránh. Nguy hiểm nhất chính là Doãn Tố Tâm còn đang ở trong xe ngựa, một tảng cự thạch lớn đến như thế rơi thẳng xuống, liền tính là xe ngựa đặc chế cũng dứt khoát không chịu nổi.
Lạc Nhan không kịp nghĩ nhiều, chỉ hô lớn một tiếng, "Tố Tâm, xuống xe mau!" Dứt lời liền rút kiếm vọt tới, vận toàn bộ nội lực trong người, trực tiếp đâm thẳng vào chính giữa cự thạch.
Chỉ thấy vài đạo kiếm khí bay ra, xuyên thủng qua cự thạch, sau đó biến mất không còn bóng dáng. Thanh âm tiếng vỡ vụn truyền tới, sau đó cự thanh liền vỡ ra thành hai nửa.
Lạc Nhan vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó cảm thấy toàn bộ nội lực trong người tựa như thủy triều rút xuống. Vừa rồi nàng mạnh mẽ đem nội lực bản thân truyền vào trường kiếm, chắc chắn đã đả thương tới gân mạch, trường kiếm của nàng cũng keng một tiếng, gãy thành hai nửa.
"Không ổn!" Lạc Nhan đại kinh thất sắc, cự thạch tuy rằng đã vỡ làm đôi, một nửa ngã xuống trên mặt đất, nhưng nửa còn lại vẫn tiếp tục lăn thẳng tới hố sâu, lúc này đã tới sát bên miệng hố. Lạc Nhan không kịp tự hỏi, ném trường kiếm đứt đoạn trên tay, trực tiếp nhảy tới trước cự thạch, dùng tay không vung chưởng chặn lại.
"Phanh" một tiếng, Lạc Nhan và cự thạch chạm nhau bên cạnh miệng hố. Lạc Nhan một chưởng rồi lại một chưởng, liên tiếp vận nội lực chống đỡ, thân mình không ngừng bị bật lùi về phía sau. Tốc độ của cự thạch dần dần chậm lại, cuối cùng ngừng hẳn đổ xuống một bên.
Doãn Tố Tâm nghe được tiếng hô của Lạc Nhan, không dám trì hoãn vội vàng mở cửa xe, vừa mới vén mành lên liền nhìn thấy Lạc Nhan đối đầu với cự thạch phía trên, còn chưa kịp định thần đã thấy cự thạch dừng lại, sau đó thân mình Lạc Nhan ngưng trọng giữa không trung, một giây sau lập tức rơi thẳng xuống dưới hố.
"Lạc Nhan!"
"Tướng quân!"
Doãn Tố Tâm và đám ám vệ vội vàng chạy tới xem xét. Hết thảy sự việc vừa rồi chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, thậm chí thật nhiều người còn chưa kịp phản ứng. Doãn Tố Tâm vừa nhìn thấy cự thạch liền minh bạch rõ ràng, nhanh chóng tiến tới ôm lấy Lạc Nhan.
Miệng và mũi Lạc Nhan đều không ngừng chảy máu, toàn thân đã bị máu thấm loang lổ. Doãn Tố Tâm chỉ cảm thấy tim mình run lên, cơ hồ không thể thở nổi, "Lạc Nhan, Lạc Nhan ngươi không sao chứ, mau tỉnh!"
Một tên ám vệ hốt hoảng tiến tới điểm vài huyệt đạo trên người Lạc Nhan, Lạc Nhan ho khan một tiếng, phun ra một búng máu tươi.
"Tướng quân bị trọng thương." Ám vệ thấp giọng nói. Doãn Tố Tâm tận lực áp chế tâm tư kinh hãi, cố gắng bảo trì trấn định, "Đại phu bình thường có thể cứu được nàng không?"
"Gân mạch tướng quân bị hao tổn, nội tạng cũng chịu tổn hại, khả năng ---" Ám vệ hít sâu một hơi, "Khả năng không thể sống qua ngày mai."
"Nói cái gì?" Doãn Tố Tâm cảm thấy bên tai tựa như thiên lôi giáng xuống, trong lòng nặng đến vạn lượng. Nàng ôm chặt Lạc Nhan, không thể tin được lời nói như vậy.
"Đại nhân, hiện giờ phải làm sao đây?" Mấy tên ám vệ lo lắng hỏi. Doãn Tố Tâm nhìn Lạc Nhan, kiên định nói, "Chúng ta quay lại Toái Diệp.".
Ngôn Tình SắcÁm vệ nhìn nhìn lẫn nhau, Doãn Tố Tâm chậm rãi nói, "Hiện giờ trừ bỏ Tinh Dã, không một ai có thể cứu được nàng, dứt khoát không được lãng phí thời gian nữa. Phái mười người giỏi khinh công dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Toái Diệp truyền tin, còn lại nâng xe ngựa lên đây, chúng ta toàn bộ đều về Toái Diệp."
Trước khi đi Hạ Tử Mặc đã dặn đám ám vệ này nhất định phải phục tùng lời nói của Lạc Nhan và Doãn Tố Tâm. Hiện giờ Lạc Nhan bị thương hôn mê bất tỉnh, bọn họ đương nhiên sẽ nghe theo mệnh lệnh của Doãn Tố Tâm.
"Đã muộn, các ngươi hiện giờ một người cũng đừng hòng rời khỏi." Từ phía xa truyền tới thanh âm nhàn nhạt. Doãn Tố Tâm nâng mắt nhìn tới, từ trên sườn núi xuất hiện một đội nhân mã khác, dẫn đầu chính là Hưu Mật Độc. Nơi này chỉ cách Khẩu Bình Thành mấy chục dặm, các nàng xuất hiện ở đây cũng là bình thường.
Hưu Mật Độc nhận được thư tín của Sa Bình Bá gửi tới, dặn nàng không được hành động thiếu suy nghĩ, nhưng nàng quả thực không cam lòng, đây rõ ràng là cơ hội tốt như thế. Bất quá Hưu Mật Độc cũng biết luận về mưu kế Sa Bình Bá cao hơn chính mình rất nhiều, đành phải yên tĩnh chờ đợi ở phụ cận. Không ngờ đám tử sĩ lại bị tiêu diệt nhanh như vậy, nhân thủ nàng mang theo cũng không nhiều, không dám tùy tiện xuất hiện.
Nhìn thấy nhóm ám vệ bên người Lạc Nhan thương vong ít ỏi, hơn nữa cũng không phải là Viên Tinh Dã, Hưu Mật Độc nguyên bản đã muốn lặng lẽ rời đi.
Nhưng tảng cự thạch kia lại giúp nàng một đại ân. Cự thạch nguyên bản ở nơi cao nhất trong sơn cốc, bởi vì bị phích lịch đạn ảnh hưởng nên chấn động lăn xuống dưới, Lạc Nhan cơ hồ sắp bỏ mạng vì chuyện này.
Có thể giết chết Lạc Nhan ở đây cũng là đả kích chí mạng tới Viên Tinh Dã. Bất luận là về công hay về tư, Lạc Nhan là tâm phúc đệ nhất của Viên Tinh Dã, nếu như chết đi chắc chắn sẽ khiến Viên Tinh Dã đau đớn không nguôi, cũng sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới sĩ khí Khải quân. Nghĩ đến đây, Hưu Mật Độc mới xuất hiện.
"Mở đường máu cho ta, bất kỳ ai cũng không được chặn đường xe ngựa." Doãn Tố Tâm lạnh giọng nói. Hưu Mật Độc nhíu mày, "Không màng tới kẻ khác, chỉ cần giết Lạc Nhan."
Doãn Tố Tâm chỉ cảm thấy tâm tư chấn động. Nàng tiến cung từ khi mười lăm tuổi, bắt đầu từ lúc đó đến tận bây giờ, dù là đi tới Đại Kiến hay là trở về Đại Khải, hết thảy nàng đều thong dong thuận theo thiên ý. Hay là thời điểm tự mình tiến cử hòa thân, dù cho người kia là Viên Tinh Dã, nàng cũng không có cảm giác mãnh liệt như lúc này.
Cảm giác hận ý, cảm giác phẫn nộ. Nàng trước giờ đều chưa từng muốn bất kỳ ai phải chết, Đại Kiến Vương cũng thế, Hiểu Mộng cũng vậy, nàng không hề muốn mạng của bọn họ. Nhưng tình huống lúc này, nếu như là có thể, nàng thực muốn tức khắc giết chết toàn bộ đám người trước mặt, trực tiếp đem Lạc Nhan về chỗ Viên Tinh Dã.
Doãn Tố Tâm cao giọng nói, "Hưu Mật tướng quân, ta trước giờ vẫn luôn kính nể ngươi. Nếu như hôm nay có thể thả bọn ta rời đi, ta ngày sau chắc chắn sẽ thâm tạ." Nàng vừa nói vừa ra hiệu cho đám ám vệ bên cạnh. Hưu Mật Độc nhàn nhạt đáp, "Bản tướng quân cũng thực ngưỡng mộ ngươi, nhưng cũng không thể thả ngươi rời đi được. Giết cho ta! Bất luận sống chết."
Mười mấy tên ám vệ kéo xe ngựa khỏi hố sâu, Doãn Tố Tâm được Lưu Vân giúp đỡ mang Lạc Nhan vào trong xe, Canh Gia phụ trách đánh xe. Sau đó đám ám vệ dàn trận bảo hộ xung quanh xe ngựa, giao chiến với nhóm người Hưu Mật Độc mang theo.
Nhân thủ Hưu Mật Độc không đông, nhưng cũng có tới hơn một ngàn người, những người này ngày thường tự nhiên không phải đối thủ của nhóm ám vệ. Nhưng ám vệ vừa trải qua một hồi đại chiến, thể lực tiêu hao quá lớn, mấu chốt hơn nữa chính là không có Lạc Nhan chỉ huy, sức chiến đấu của bọn họ giảm đi rất nhiều.
Doãn Tố Tâm cúi đầu nhìn Lạc Nhan trong ngực, xe ngựa chạy nhanh có chút xóc nảy, mỗi lần đều chấn động tới thân mình Lạc Nhan, khiến nàng nhịn không được phun ra máu. Doãn Tố Tâm ôm chặt Lạc Nhan, trong lòng không ngừng cầu nguyện, chỉ cần có thể thuận lợi trở về được Toái Diệp, nàng nguyện ý dùng tuổi thọ chính mình đổi lại.
Tựa hồ thiên cao nghe được thỉnh cầu của nàng, từ phía xa truyền tới tiếng vó ngựa rung chuyển mặt đất, Lưu Vân mừng rỡ nói, "Là Hắc Y quân!"
Hưu Mật Độc có chút tiếc nuối, nhìn thấy tính mạng Lạc Nhan đã tới tay rồi còn phải buông bỏ, nhanh chóng hạ lệnh, "Lui binh." Nàng vung đao chém chết một tên ám vệ trước mặt, dẫn theo nhân mã chạy đi.
Hắc y nhân nghe lệnh vòng qua hai bên hông xe, bám sát Hưu Mật Độc. Vài giây sau một kỵ sĩ mặc giáp trắng phi mã tới gần xe ngựa.
"Bùi tướng quân." Ám vệ chắp tay hành lễ. Bùi Thập Viễn nhìn bộ dáng chật vật của bọn họ, nghi hoặc hỏi, "Làm sao vậy? Lạc Nhan đâu?"
"Lạc Nhan tướng quân bị trọng thương, cần phải trị liệu ngay lập tức, chúng ta đang mang nàng trở lại Toái Diệp." Doãn Tố Tâm kéo cửa sổ ra nói. Bùi Thập Viễn vẫn luôn kính nể nàng, không hề do dự đáp, "Vậy mạt tướng liền phái người đi mở đường, cũng thả bồ câu đưa tin về cho Nguyên soái."
Biết rõ Doãn Tố Tâm muốn hồi Toái Diệp nhất định là tìm Viên Tinh Dã, Bùi Thập Viễn lập tức phân phó một tiểu đội mấy trăm người chạy đến đem tình huống nói lại cho Thẩm Băng, để hắn truy kích Hưu Mật Độc, sau đó để ám vệ tới Hiệp Hồ Thành nghỉ ngơi, còn bản thân dẫn Doãn Tố Tâm mang theo Lạc Nhan chạy thẳng về Toái Diệp.
Một đường chạy vội ---
Doãn Tố Tâm nhìn khuôn mặt Lạc Nhan, nàng đột nhiên hồi tưởng lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Nhan, hẳn là từ khi còn ở trong cung. Khi đó toàn bộ lực chú ý của nàng đều đặt trên người Viên Tinh Dã, không hề để ý tới người này.
Lúc sau Lạc Nhan hộ tống nàng tới Đại Kiến, dọc đường phi thường chiếu cố nàng, ngày ngày lo lắng nàng chịu khổ ở nơi đất khách quê người, thường xuyên viết thư thăm hỏi, uy hiếp Đại Kiến Vương không dám gây khó dễ cho nàng. Thời điểm nàng quay lại Toái Diệp cũng được Lạc Nhan cứu. Sau đó Lạc Nhan còn đích thân tới Đại Kiến mang đàn cổ về cho nàng.
Suy nghĩ một chút, mấy năm nay Lạc Nhan vẫn luôn giúp đỡ nàng, còn cứu mạng nàng mấy lần, bao gồm cả lúc này. Nếu không có Lạc Nhan, chỉ sợ nàng đã sớm trở thành vong hồn dưới cự thạch.
"Ngươi đừng chết có được không --- ngươi mà chết, ta biết phải làm thế nào đây?" Doãn Tố Tâm nhẹ giọng nói. Nàng vuốt mặt chính mình, lại phát hiện trên mặt không biết từ khi nào đã đầy nước mắt.
Nàng vẫn luôn nghĩ bản thân mình không dễ rơi nước mắt, đến cả thời điểm phải đi tới Đại Kiến cũng không khóc. Vừa rồi khi mới từ xe ngựa bước ra, lập tức nhìn thấy Lạc Nhan cường ngạng đối đầu với cự thạch.
"Ngươi cứ mặc kệ ta không phải tốt hơn sao, hà tất phải xông tới như thế. Người như ta có chết đi cũng không sao, ngươi sao lại cố tình liều mạng vì ta, ta còn có mặt mũi nào đối mặt với thế nhân đây."
Từ nhỏ đến lớn, bất luận là chuyện gì, đều là nàng thế chỗ cho người khác. Thế chỗ tỷ tỷ không muốn phải tiến cung, thế chỗ Viên Tinh Dã đi tới Đại Kiến. Hiện giờ lại xuất hiện một người, nguyện ý thế chỗ nàng thẳng xuống dưới hoàng tuyền như thế.
Thực mau đã tới Hiệp Hồ Thành, hiện giờ vẫn còn cách Toái Diệp một khoảng nhất định, liền tính dùng tốc độ nhanh nhất cũng phải ngày mai mới tới nơi.
Đã đến chạng vạng, Lưu Vân vén mành bước vào trong xe ngựa, Doãn Tố Tâm vẫn ôm chặt Lạc Nhan như cũ, tựa hồ chưa hề nhúc nhích. Lưu Vân nhẹ giọng hỏi, "Chủ tử, người có muốn ăn chút gì đó không? Cả ngày hôm nay người đều chưa ăn gì."
Doãn Tố Tâm lắc đầu, "Bao lâu nữa mới tới Toái Diệp?" Lưu Vân nhìn sắc mặt nàng, "Dựa theo tốc độ hiện giờ, hẳn là phải đến chính ngọ ngày mai." Lưu Vân không nói với nàng, tốc độ hành quân buổi tối chậm hơn rất nhiều, hơn nữa người và ngựa đều đã mệt mỏi, chỉ sợ khó có thể đến kịp.
Lại qua thêm hai canh giờ nữa, màn đêm phủ xuống tối đen như mực, tốc độ của mọi người không thể không chậm lại. Bùi Thập Viễn để binh lính châm lửa đốt đuốc, vài người dùng chung một cây, bảo trì tốc độ hành quân.
Doãn Tố Tâm lẳng lặng nhìn Lạc Nhan, bên trong xe ngựa có dạ minh châu chiếu sáng, nàng có thể nhận ra sắc mặt Lạc Nhan càng thêm tái nhợt so với lúc trước. Xe ngựa đột nhiên xóc mạnh một cái, Doãn Tố Tâm vội vàng ôm lấy Lạc Nhan, nhưng Lạc Nhan vẫn không kiềm được ho ra một búng máu.
"Ngươi không thể có việc gì, ngàn lần vạn lần không thể có việc." Doãn Tố Tâm nức nở nói, "Ta đem mạng ta chia cho ngươi một nửa, ngươi đừng chết có được hay không ---"
"Được --- vậy ta không chết." Người trong ngực đột nhiên lên tiếng. Doãn Tố Tâm đầu tiên là kinh ngạc, sau đó đại hỉ nói, "Lạc Nhan, ngươi tỉnh!"
"Ân." Thần sắc Lạc Nhan dường như đã tốt hơn một chút, cười hỏi, "Làm sao vành mắt lại hồng như thế, vừa khóc?"
"Ta không sao, ngươi thế nào? Có còn đau lắm hay không?" Doãn Tố Tâm lo lắng hỏi, Lạc Nhan lắc đầu, "Không đau ---" Sau đó mỉm cười nhìn nàng, "Ngươi không có việc gì là được."
"Ngươi vì sao lại ngu ngốc như thế!" Doãn Tố Tâm ôm Lạc Nhan, nước mắt nhịn không được tiếp tục chảy xuống, "Lần sau đừng như vậy nữa có được không ---"
"Khụ khụ ---" Lạc Nhan ho khan vài tiếng, Doãn Tố Tâm cuống quít nói, "Có phải thân thể không thoải mái hay không? Để ta gọi Bùi tướng quân vào xem thử."
"Không có việc gì ---" Lạc Nhan cười cười, "Năm đó đưa ngươi đến Đại Kiến, trong lòng ta phi thường khổ sở, có lẽ là bởi khi đó ngươi thay thế Nguyên soái rời đi ---" Lạc Nhan ngừng lại một chút lấy hơi, sau đó tiếp tục, "Có thể nhìn thấy ngươi trở về, ta thật cao hứng."
"Ta cũng thật cao hứng có thể tái kiến ngươi."
Lạc Nhan yếu ớt vươn tay, nắm lấy tay của nàng, "Ta vốn dĩ muốn chờ đến khi chiến tranh kết thúc, sẽ mang ngươi tới Giang Nam một chút, đến thăm cố hương của ta ---" Nàng đột nhiên ho dữ dội, dùng tay che miệng, nhưng máu tươi vẫn liên tục chảy ra từ kẽ hở trong lòng bàn tay.
"Lạc Nhan ---" Doãn Tố Tâm kinh hãi, "Ngươi đừng nói nữa, chúng ta thực mau sẽ trở lại Toái Diệp. Rượu ta vừa mới ủ ngươi còn chưa uống, đúng rồi --- lúc trước không phải bảo là có chuyện muốn nói với ta hay sao --- chờ đến khi ngươi khỏe lại liền nói cho ta có được không!"
Ánh mắt Lạc Nhan dần mất đi tiêu cự, Doãn Tố Tâm chỉ nghe được Lạc Nhan chậm rãi thở nhẹ, "Không có gì hết, còn may ta chưa nói ---" Ngữ khí càng ngày càng yếu, cơ hồ đã biến thành lẩm bẩm tự hỏi, sau đó thanh âm Lạc Nhan hoàn toàn biến mất.
"Không cần --- Lạc Nhan ----"