Sa Bình Bá nhìn tin tức thủ lĩnh tử sĩ truyền về, có chút do dự. Hắn xoay người nói, "Truyền lệnh bổn soái, không cho phép xuất thành tấn công, thu thập toàn bộ lương thực vào trong thành. Sai người báo tin tới Toái Diệp, bất luận có chuyện gì xảy ra cũng không được rời khỏi thành."
"Nguyên soái, đây là cơ hội thật tốt, vì sao không tấn công Xiển Thành?" Một tên tướng lãnh khó hiểu hỏi.
Sa Bình Bá chỉ nhìn bản đồ trên bàn, không hề đáp lại, một lúc sau mới tiếp tục, "Phái một ngàn người trấn thủ cửa hậu, không cho bất kỳ kẻ nào xuất nhập thành."
"Nguyên soái ---"
"Lời ta nói không nghe thấy gì sao?" Sa Bình Bá quay đầu lạnh giọng hỏi. Tướng lãnh trong lòng run lên, không biết vì sao muốn khuyên ngăn lại không thể mở miệng được nữa, chỉ thấp giọng đáp, "Không có, thuộc hạ nghe rõ."
"Nếu đã nghe được liền y theo lời ta mà làm." Sa Bình Bá nhàn nhạt nói, tướng lãnh nuốt nước miếng, cúi đầu khom người đi ra. Chỉ còn một mình trong phòng, Sa Bình Bá đạm cười, "Không biết lần này, ngươi có thể đạt được như mong muốn hay không?"
Bên trong sơn cốc một mảnh bình nguyên, một chiếc xe ngựa chạy xuyên qua khoảng đất bằng phẳng. Đột nhiên một mũi tên phá không bay tới, trực tiếp bắn thẳng về phía người đang đánh xe.
Mũi tên còn đang ở giữa không trung lập tức bị một viên đá cản lại, bật ngược trở về cắm trên mặt đất. Từ trong xe ngựa truyền ra thanh âm nhàn nhạt, "Khách quý đã tới, vì sao còn không chịu hiện thân."
"Nguyên soái Đại Khải đã mở lời, ta làm sao lại không dám tuân lệnh, chỉ là không biết liệu Nguyên soái có thể toàn mạng vượt qua chỗ này hay không." Tiếng người cười nhạt vang đến, sau đó từ trên sườn núi cách đó không xa xuất hiện một đội nhân mã, đen kịt không biết quân số là bao nhiêu, trên tay mỗi người đều cầm trường cung, eo cột bội kiếm. Bên trên trường cung đã lắp sẵn vô vàn mũi tên, nhằm thẳng tới xe ngựa.
"Sa Bình Bá thế nhưng lại phái đội quân tinh nhuệ nhất tới đây, xem ra là nhất định phải mang được đầu ta về rồi." Ngữ khí người trong xe ngựa vẫn thong dong đạm nhiên như cũ.
"Nếu đã biết vậy, thỉnh Nguyên soái xuống xe đầu hàng đi!" Tướng lãnh đối diện cao giọng.
Hai người đánh xe bước xuống, một trái một phải bảo hộ bên cạnh xe ngựa. Người bên trong cũng không xuất hiện, chỉ nghe thấy nàng cười một tiếng, "Vậy tướng quân thử tới một lần đi." Vừa dứt lời, tướng lãnh liền phát hiện tứ phía xung quanh không biết từ khi nào đã xuất hiện một đám hắc y nhân khác.
"Tuyệt sát, không lưu lại người sống." Người trong xe ngựa hạ lệnh.
"Vâng!" Hành động của đám hắc y nhân mới tới phi thường nhanh gọn, nháy mắt đã bay tới giữa đội nhân mã, sau đó chỉ nghe được một trận tiếng kêu la thảm thiết truyền đến.
Ám vệ bên người Hạ Tử Mặc là do Viên Tinh Dã đích thân tuyển chọn một trăm cao thủ lợi hại nhất toàn quân, sau đó vẫn luôn đi theo nàng chấp hành một ít nhiệm vụ, cộng với thi thoảng còn được Viên Tinh Dã chỉ điểm, công phu mỗi người bọn họ đều tiến bộ rất lớn. Hơn nữa Hạ Tử Mặc cũng hao tốn thật nhiều ngân lượng trên người bọn họ, bất luận là chủy thủ cường đao hay là ám khí bí mật, đều là tìm đại sư tốt nhất toàn quốc chế tạo.
Mấy tướng sĩ trước mặt hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ, căn bản còn không thể đánh trả một lần.
Nữ tử khoác áo choàng nhìn cảnh tượng bên ngoài, nhẹ giọng nói, "Đám người này của Tử Mặc muội muội thật là lợi hại, chỉ sợ đến cả hoàng thất cũng không có được thủ vệ công phu tốt như vậy."
Nữ tử áo tím cười nói, "Cao thủ bên cạnh hoàng thất không ít, bất quá đại nhân quả thật dụng tâm trên người bọn họ, còn tìm đủ loại bí pháp rèn luyện nội công tới cho bọn họ tu luyện. Tuy rằng nhóm ám vệ này không có chức quan, nhưng rất nhiều người đều mong mỏi có thể gia phập, mấy năm nay cũng chiêu mộ thêm vài cao thủ giang hồ."
Dứt lời liền nâng tay hạ mành xe ngựa, sau đó dùng thiết phiến* chặn cửa sổ xe, ôn thanh nói, "Một hồi sau ngươi không cần xuất hiện, cao thủ còn đang ẩn nấp, đã có Lưu Vân và Canh Gia ở bên ngoài."
(* thiết phiến: Quạt chiến - một loại quạt được thiết kế để sử dụng trên chiến trường, có khung làm bằng gỗ hoặc kim loại với giấy sơn mài được gắn với khung và bọc ngoài kim loại.)
"Ta sẽ không sao." Nữ tử khoác áo choàng, cũng chính là Doãn Tố Tâm, cười nói, "Ngươi yên tâm."
Lạc Nhan vẫn có chút lo lắng, nàng lôi một cái rương từ trong góc xe ngựa lại gần, "Đây là phích lịch đạn ta hỏi xin Nguyên soái trước khi đi, nếu như có nguy hiểm ngươi có thể châm lửa ném ra ngoài."
Hai nàng sử dụng một chút tiểu xảo trang điểm trên mặt, nếu như nhìn không kỹ thật sự có vẻ tương tự như Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc. Còn Viên Tinh Dã chân chính vẫn đang ở Xiển Thành, biến thành Lạc Nhan chỉ huy quân đội tấn công Tân Lan. Doãn Tố Tâm cười nói, "Đã biết, không cần lo lắng."
Tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng ít, Lạc Nhan trái lại dần lo lắng hơn. Nàng không đồng ý Doãn Tố Tâm lấy thân mạo hiểm, nhưng người này vừa nghe đã đáp ứng, nàng căn bản không có cách nào phản đối.
Nhìn vẻ mặt Lạc Nhan lo lắng, Doãn Tố Tâm thật bất đắc dĩ lắc đầu, "Được rồi, nhanh xử lý xong xuôi một chút, chúng ta rời khỏi chỗ này, chỉ cần tới được Hiệp Hồ là an toàn."
"Ngươi đáp ứng ta, bất luận có nghe được nhìn được cái gì, cũng sẽ không ra khỏi xe ngựa. Nguyên soái đã an bài thỏa đáng, ngươi chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm."
"Vậy còn ngươi?" Doãn Tố Tâm đang đùa nghịch một ít phích lịch đạn trong tay liền dừng lại, ngẩng đầu nhìn Lạc Nhan, đợi nàng trả lời.
Lạc Nhan cười cười, "Ta sẽ tận lực không để bản thân bị thương." Nàng vươn tay nắm lấy tay Doãn Tố Tâm, Doãn Tố Tâm giật mình muốn rút tay lại, nhưng Lạc Nhan nhất quyết không chịu buông.
"Kỳ thật ta vẫn luôn muốn nói với ngươi ---" Lạc Nhan vừa muốn mở miệng, thanh âm tiếng người kêu la bên ngoài đã biến mất, đám hắc y nhân tụ tập xung quanh xe ngựa, quỳ gối nói, "Đại nhân, đã tuyệt sát toàn bộ."
Lạc Nhan gật đầu, sức chiến đấu của nhóm người này tuy rằng không thể nói là lấy một địch trăm, nhưng muốn một chọi mười vẫn là có thể.
"Ám vệ bên người Hạ Tử Mặc quả nhiên lợi hại." Nam tử đeo mặt nạ cười nói, sau đó nghe được thanh âm người trong xe cười khẽ, "Nếu thủ lĩnh đã đích thân tới đây, ta cũng nên hiện thân."
Chỉ thấy một người bay ra từ trong xe ngựa, trên tay cầm trường kiếm, toàn thân áo tím, uyển chuyển nhẹ nhàng quay một vòng trên không, đáp xuống nóc xe. Trường kiếm rũ xuống bên người, gió nhẹ thổi bay góc áo, bốn phía là một đám hắc y nhân cung kính quỳ phục trên mặt đất, càng thêm có vẻ tiêu sái tự tại.
Nam tử đeo mặt nạ nói, "Khinh công của Nguyên soái thực tốt, chỉ là không biết đối mặt với chúng ta đây, liệu Nguyên soái có thể dựa vào sức một người mà bảo toàn tính mạng được hay không." Nói xong liền huýt sáo một tiếng, mấy trăm người đột nhiên xuất hiện xung quanh.
Lạc Nhan nheo mắt quan sát đám người mới đến, bọn họ cũng vận hắc y, nhưng điểm khác biệt với nhóm ám vệ của Hạ Tử Mặc chính là mỗi người bọn họ đều đeo mặt nạ.
"Thổ Phiên Vương thật đúng là đề cao bổn soái, thế nhưng lại xuất động toàn bộ tử sĩ." Lạc Nhan đạm mạc nói, sát khí toàn thân nhanh chóng tản ra. Doãn Tố Tâm từ trong xe ngựa nhìn lên trên nóc, Lạc Nhan lần này trang điểm cực kỳ giống Viên Tinh Dã, nhưng nàng lại không thể tìm được hình bóng Viên Tinh Dã trên người Lạc Nhan như trước.
Nam tử mang mặt nạ cười nói, "Nếu như có thể giết được Nguyên soái, liền tính toàn bộ chúng ta đều phải bỏ mạng tại đây cũng không sao."
Lạc Nhan trong lòng thầm đếm nhân số nhóm người này, cười lạnh một tiếng hạ lệnh, "Lưu lại một nửa bảo hộ xe ngựa, còn lại đều tiến lên, không giữ người sống."
"Vâng!"
Lạc Nhan phi thân bay đến, nháy mắt chém chết hai tên tử sĩ trước mặt, sau đó mượn lực trên đầu một người khác, phóng thẳng về phía thủ lĩnh đám người.
Thủ lĩnh vội vàng tránh đi, tử sĩ phía sau nhanh chóng vọt lên.
Bọn họ tuy rằng chủ yếu thiên về ám sát, nhưng công phu cũng tính là cao siêu, trong lúc nhất thời hai bên bất phân thắng bại. Lạc Nhan vung kiếm vài lần, xung quanh đã có không ít tử sĩ ngã xuống.
"Lui về phía sau, bao vây các nàng." Thủ lĩnh cao giọng. Đám tử sĩ bắt đầu lùi xuống, Lạc Nhan cũng không hạ lệnh truy kích, mang theo ám vệ quay về bên cạnh xe ngựa.
Nhân mã hai bên một lần nữa hình thành cục diện giằng co, đám người Lạc Nhan dùng nước rửa sạch miệng vết thương. Lạc Nhan nói, "Bao vây xung quanh xe ngựa." Một trăm người liền chia ra vây quanh xe ngựa chính giữa, cẩn thận nhìn địch nhân xung quanh.
Thủ lĩnh tử sĩ cười cười, "Nghe nói Nguyên soái tinh thông y thuật, không biết lúc này có thể cứu được thuộc hạ của mình hay không." Lạc Nhan không quay đầu lại, nam tử tiếp tục nói, "Nguyên soái không chịu tin tưởng ta sao?"
Lúc này tâm tình hắn rất tốt, Viên Tinh Dã chết trong tay hắn, đây chính là sự kiện đáng để cao hứng một lần. Vì để có thể giết được Viên Tinh Dã, hắn đã cố tình hạ độc trên người đội quân kỵ binh tiên phong ban nãy, thời điểm ám vệ của Hạ Tử Mặc giao chiến với kỵ sĩ cũng trúng độc theo, hiện giờ hẳn là chỉ còn chờ độc phát tác.
Vừa giao chiến một phen như vậy, hắn cơ bản có thể xác định Viên Tinh Dã không có hậu chiêu gì, bằng không chắc chắn không thể đến tận bây giờ còn chưa xuất hiện.
Lạc Nhan đứng ở phía trước, không hề quay đầu nhìn đám ám vệ sau lưng, nhưng chỉ cần nghe hơi thở của bọn họ cũng biết đã xuất hiện dấu hiệu trúng độc. Một nhóm bắt đầu quỳ xuống trên mặt đất, tựa hồ kiệt sức không thể đứng lên, còn có thật nhiều người vô lực không cầm nổi đao, đao kiếm rơi xuống phát ra vài thanh âm leng keng chói tai.
"Thế nhưng lại lấy thủ hạ làm vật hi sinh, ta quá xem trọng Sa Bình Bá rồi." Lạc Nhan lạnh giọng nói, nam tử đeo mặt nạ thoải mái cười cười, "Sa Bình Bá là cái gì, bất quá chúng ta chỉ tạm thời dùng hắn để ngăn cản Viên Tinh Dã ngươi mà thôi."
Lạc Nhan bật cười, trận hình mấy người ám vệ xung quanh co lại. Nam tử đeo mặt nạ cũng không truy kích, hắn nhìn nữ tử trước mặt, trong lòng không nhịn được tán thưởng.
Tuy rằng dường như có chênh lệch nhất định so với trong lời đồn, nhưng một nữ tử võ công như thế, kinh hiểm không loạn, hơn nữa sát khí nhàn nhạt cùng khí chất lãnh tụ quanh thân, đều khiến cho hắn âm thầm cảm thán. Trong đầu lại nghĩ đến Nữ Hoàng Tân Quốc, cùng là nữ tử như nhau, nhưng so với người trước mặt này, thủ lĩnh mau chóng minh bạch nguyên nhân vì sao Tân Quốc đến giờ vẫn liên tục bại trận.
Lạc Nhan cười cười, thổi một tiếng huýt sáo, thanh âm vang vọng quanh quẩn trong sơn cốc, thật lâu vẫn chưa ngừng. Sắc mặt thủ lĩnh tử sĩ biến đổi, "Không ổn, chúng ta mau lui."
Hắn đột nhiên cảm thấy nguy hiểm ập đến, trước giờ hắn vẫn luôn dựa vào trực giác chính mình mới có thể thuận lợi tồn tại đến ngày hôm nay, lúc này cũng không hề do dự tin tưởng giác quan bản thân. Mới vừa chạy được vài bước, liền nghe được một trận tiếng nổ ầm ầm, sau đó cây cối cùng đá tảng xung quanh bắt đầu đong đưa.
"Không xong, là phích lịch đạn!" Nam tử mang mặt nạ tức khắc minh bạch nguyên nhân. Sự tình ngày trước Viên Tinh Dã cho nổ tung Hắc Phong Thành mọi người trong thiên hạ đều biết, nhưng hắn quả thực không ngờ Viên Tinh Dã lại không màng nguy hiểm bản thân như vậy. Khoảng cách giữa hai bên rất gần, chắc chắn đám người Viên Tinh Dã cũng sẽ chịu thương tổn. Loại chuyện tổn hại tám trăm giết địch một ngàn này rõ ràng không phải tác phong của Viên Tinh Dã.
Lạc Nhan ở giữa vòng bảo hộ nói, "Đẩy xe ngựa cùng xuống."
"Vâng." Một đám cấp dưới ban nãy yếu ớt vô lực nhanh chóng xốc lại tinh thần, dùng chuôi đao đập mạnh xuống mặt đất, phá nát vài nhánh cây ngụy trang, để lộ một cái hố sâu thật lớn phía dưới.
Không cần Lạc Nhan lên tiếng chỉ huy, ám vệ sôi nổi nhảy xuống dưới, cũng mang theo xe ngựa bảo hộ bên trong, bày ra trận hình phòng ngự chỉnh tề, sau đó đồng loạt ngẩng đầu để ý trên cao, tránh khỏi bị đá vụn đả thương tới. Lạc Nhan cũng đã suy nghĩ đến chuyện này, nên mới không để Doãn Tố Tâm xuống xe, xe ngựa của Viên Tinh Dã là dùng huyền thiết đặc chế, hoàn toàn có thể đảm bảo an toàn tuyệt đối cho người ở bên trong.
Để có thể giết địch hiệu quả nhất, Viên Tinh Dã đã thông tri Thẩm Băng chôn thật nhiều phích lịch đạn ở chỗ này. Việc đám người Lạc Nhan cần làm là dẫn bọn họ tới đây, không ngờ nhóm tử sĩ thế nhưng lại lựa chọn ẩn nấp ngay ở chỗ này, vừa vặn giúp các nàng một lần.
Tiểng nổ mạnh vang vọng thật lâu, Lạc Nhan chờ đến khi tiếng nổ ngưng hẳn, lúc này mới phi thân nhảy ra khỏi hố. Cỏ hoang um tùm tứ phía đã hoàn toàn không thấy, thay vào đó là hàng đống đất bụi cùng bùn đất. Toàn bộ dải bình nguyên đều vương mùi lưu huỳnh nồng nặc.
Lạc Nhan cẩn thận bước từng bước, dọc đường nhìn thấy không ít thi thể. Trong đám tử sĩ này tuy rằng cũng có nhiều người khinh công thực tốt, nhưng vẫn không thể tránh thoát đống phích lịch đạn nổ tung tứ phía như vậy. Không khí ánh màu vàng của lưu huỳnh cùng bụi đất, khiến cho Lạc Nhan nhìn không rõ cảnh trí xung quanh. Nàng đi lại một lúc, trong lòng âm thầm đếm số lượng thi thể rải rác khắp nơi.
Dựa theo tình hình ở đây, đám tử sĩ nhận thương vong ước chừng tám chín phần. Viên Tinh Dã ước đoán, tổ chức tử sĩ tuy rằng chỉ có mấy trăm người, nhưng sát thương quả thực rất lớn, dễ dàng tạo thành tổn thất không nhỏ đối với Đại Khải, cho nên mới muốn trực tiếp dùng thủ đoạn như vậy diệt trừ bọn họ. Viên Tinh Dã cũng có nghĩ đến Sa Bình Bá sẽ không dễ dàng bị lừa, nhưng hiện giờ địa vị cùng quyền lực của hắn ở Tân Quốc bị Nữ Hoàng hạn chế, đám tử sĩ này sẽ không nghe theo mệnh lệnh của hắn, như vậy khả năng thành công của kế sách này rất cao.
Còn nếu như không thành công, Lạc Nhan sẽ tới Toái Diệp tiếp nhận quân đội, Thẩm Băng và Bùi Thập Viễn tiến đến Nam quân, cùng Triệu Quảng tổ chức tấn công biên cảnh Thổ Phiên.
Đi được một lúc vẫn không nhìn thấy bất kỳ người nào, cũng không cảm nhận được khí tức người sống. Vài trận gió thổi qua, cuốn trôi bụi đất cùng mùi lưu huỳnh còn tồn đọng, tầm nhìn xung quanh đã thoáng đãng hơn, mấy góc tối cũng không có uy hiếp gì.
Lạc Nhan thu hồi trường kiếm vào vỏ, nhàn nhạt nói, "Không có việc gì, có thể ---" Vừa nói tới đây liền đột nhiên xoay người, ngàn cân treo sợi tóc chặn được một lưỡi đao sắc bén.
Mặt nạ của nam tử đã có chút rách nát, lộ ra một phần da thịt bên trong, mũi kiếm chạm lưỡi đao phát ra thanh âm chói tai.
"Viên Tinh Dã, ngươi thật tàn nhẫn, thế nhưng lại dùng bản thân chính mình làm con mồi." Thủ lĩnh tử sĩ không nhìn thấy các nàng nhảy xuống hố sâu, trong giọng nói còn có chút nghi hoặc. Thanh âm của hắn mang theo vạn phần thống hận, "Ngươi thế nhưng --- đê tiện ---"
"Là các ngươi muốn chiếm đoạt quốc thổ chúng ta trước, sao có thể kêu chúng ta đê tiện. Thủ lĩnh đây chẳng lẽ không biết bốn chữ binh bất yếm trá viết như thế nào sao?" Lạc Nhan cười nói.
"Ngươi như vậy làm sao tính là anh hùng hảo hán, có bản lĩnh liền chính diện giao đấu với ta một phen!"
Lạc Nhan cười lạnh, "Nếu như là giao tranh trên chiến trường, chỉ sợ thủ lĩnh đây đã chết được vài lần rồi. Thời điểm thắng lợi có thể khinh thường nhìn lại, nhưng thất bại còn muốn hy vọng đánh giá cái gì đây?" Nàng ngăn cản thế công của nam tử, nhẹ nhàng bay lên không trung, hạ xuống cách đó không xa, thu hồi trường kiếm vào vỏ.
"Còn có, ý kiến của ngươi về Nguyên soái chúng ta, ta sẽ chuyển cáo đúng sự thật về cho người. Bất quá phỏng chừng Nguyên soái chúng ta cũng không muốn làm anh hùng hảo hán này nọ." Lạc Nhan cười nói.
"Cái gì --- ngươi ---" Nam tử phẫn nộ muốn tiến lên, lại phát hiện trước ngực chính mình không biết từ khi nào đã xuất hiện một vết chém thật sâu, đang dần dần mở rộng, bắt đầu có máu tươi ồ ạt phun ra, "Ngươi là ---"
"Tại hạ Lạc Nhan."
"Ngươi là Lạc Nhan ---" Nam tử kinh giận đan xen, tên tuổi Lạc Nhan hắn cũng từng biết tới, nhưng đa phần mọi người đều không để ý đến nàng cho lắm, không ngờ lại là loại người thâm tàng bất lộ như vậy. Lạc Nhan cười nhạt, "Nguyên soái nói, đối phó với thủ lĩnh không cần nàng phải tự mình ra tay. Tại hạ liền cung tiễn thủ lĩnh ở đây, thủ lĩnh có thể lưu lại hoàng tuyền chờ Thổ Phiên Vương xuống làm bạn, tại hạ tin tưởng sẽ không cần đợi quá lâu."
"Ngươi ---" Thủ lĩnh vừa tiến về phía trước một bước, miệng vết thương trên ngực tức khắc đổ máu ồ ạt. Hắn cố chấp đi thêm một lúc, sau đó không cam lòng ngã xuống mặt đất. Đến tận lúc chết hắn vẫn không chịu tin, tổ chức tử sĩ tồn lại bao nhiêu đời của hắn thật sự dễ dàng bị diệt trừ toàn bộ ở chỗ này.
Lạc Nhan còn nhớ Viên Tinh Dã từng nói, đám tử sĩ này tuy rằng phi thường lợi hại, nhưng đã lâu không rời khỏi lãnh thổ Thổ Phiên, hàng năm đều được hoàng thất chu cấp nuôi dưỡng, đã sớm đánh mất tâm huyết ban đầu. Bọn họ nếu gặp phải ngoại nhân sẽ không biết phân biệt phải trái, dễ dàng mù quáng tự đại, lúc này chính là thời cơ tiêu diệt bọn họ tốt nhất.
Nghĩ đến đây, Lạc Nhan gật gù quay trở về, nhóm ám vệ từ trong hố nhảy ra, tính toán muốn đi kiểm kê nhân số. Lạc Nhan mỉm cười hài lòng, rốt cuộc cũng có thể thả lỏng tâm tư một chút, rảo bước về phía xe ngựa, đột nhiên nghe thấy từ xa truyền tới thanh âm dồn dập, sau đó một tên ám vệ rống lớn, "Không ổn! Có cự thạnh đang lăn tới!"
Lạc Nhan cả kinh, vừa xoay người liền nhìn thấy một tảng cự thạch đường kính ước chừng bằng chiều cao một người trưởng thành đang từ trong sơn cốc lăn xuống. Tuy rằng dọc đường có không ít đá vụn trì hoãn tốc độ, nhưng cự thạch vẫn nhanh chóng lăn đến, hiện giờ đã ở khoảng cách không còn xa. Nhìn theo phương hướng có thể thấy là đang tiến thẳng tới hố sâu, mà một khi rơi vào hố sâu, chắc chắn sẽ đè nát xe ngựa bên dưới.
Lời Editor: Chương trước mình dùng xưng hô "ta - nàng" để các bạn độc giả không dễ dàng đoán được là Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc giả thôi, chương này đổi về như cũ, chờ đến khi nào mối quan hệ giữa Lạc tướng quân và Mai phi có biến chuyển thì sẽ đổi lại (sắp rồi)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT