Mùa xuân Tây Vực năm nay tuy rằng tới muộn, nhưng sắc tuyết trắng ngà cuối cùng cũng thoái lui, nhường chỗ cho xanh tươi mơn mởn.

"Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô, thảo sắc dao khan cận khước vô*." Hạ Tử Mặc đứng ở trên tường thành nhìn về rừng cây phía xa. Chu Tử Ly từ sau tiến lên khoác thêm cho nàng một kiện áo choàng, nhịn không được nói, "Đại nhân, người mặc ít như vậy, nếu Nguyên soái biết được chắc chắn sẽ lo lắng."

(* Trích từ bài thơ Sơ Xuân Tiểu Vũ của tác giả Hàn Dũ:

Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô,

Thảo sắc dao khan cận khước vô.

Tối thị nhất niên xuân hảo xứ,

Tuyệt thăng yên liễu mãn hoàng đô.

Dịch nghĩa:

Mưa phùn làm đường đi bóng loáng,

Từ xa nhìn như có màu cỏ, lại gần chẳng có gì.

Đây là lúc đẹp nhất của mùa xuân trong môt năm,

Vì khắp kinh đô các hàng liễu như mờ trong sương khói.)

"Tiết trời rất ấm ---" Hạ Tử Mặc hết cách lắc đầu, kéo áo choàng sát lại quanh người một chút. Mấy ngày trước nàng bị nhiễm phong hàn, nằm liệt giường vài hôm, Viên Tinh Dã ngày đêm lo lắng cực nhọc, không thể an tâm nghỉ ngơi, cơ hồ mỗi giây đều canh giữ bên cạnh giường nàng.

Tây Vực chỗ này vốn dĩ hàn khí, một khi nhiễm phải phong hàn thường sẽ khó khỏi bệnh, còn may Hạ Tử Mặc được Viên Tinh Dã chăm sóc thực tốt, cuối cùng cũng khá hơn một chút, nhưng vẫn bị Viên Tinh Dã nhìn chằm chằm không cho đi đâu, hôm nay thật vất vả mới được đồng ý ra ngoài tản bộ.

"Tiết trời dù ấm cũng không được tùy tiện." Viên Tinh Dã bước tới, Hạ Tử Mặc cười gượng, hóa ra đã bị nghe thấy. Viên Tinh Dã nắm tay Hạ Tử Mặc, giúp nàng truyền nội lực ấm thân, ôn nhu hỏi, "Cảm thấy thế nào rồi?"

Lạc Nhan phía sau âm thầm lắc đầu, Nguyên soái chỉ khi ở trước mặt Giám quân đại nhân mới để lộ vẻ ôn hoà như thế. Hạ Tử Mặc gật đầu, nghiêng người dựa toàn bộ thân mình vào trong lồng ngực Viên Tinh Dã, "Đã khá hơn nhiều, nhưng thật sự rất nhàm chán."

"Ân, ngày mai mang nàng đi săn thú được không?" Viên Tinh Dã sủng nịnh hỏi, Hạ Tử Mặc gật đầu, "Được, săn thú hay đi đâu cũng ổn, chỉ cần nàng không bắt ta cứ ngây ngốc ở lỳ trong quân doanh là được, còn có bao nhiêu sự tình cần phải xử lý." Tình báo cùng triều vụ từ kinh thành truyền tới đều vẫn luôn là Hạ Tử Mặc giải quyết ổn thỏa, bằng không Viên Tinh Dã chinh chiến nơi này ít nhất cũng sẽ bị bọn họ gây khó dễ đôi chút.

Tỷ như quân nhu lương thảo vừa rồi, không thể tránh khỏi bị cắt xén dọc đường vài phần, còn may Hạ Tử Mặc dàn xếp chu toàn mới có thể tới quân doanh kịp thời. Rốt cuộc Viên Tinh Dã tuy rằng được Hoàng Thượng sủng ái, trên tay còn nắm trọng binh, nhưng mấy thứ quân nhu này đa phần đều thuộc quyền kiểm soát của đám hoàng thân quốc thích, đến cả Viên Tinh Dã cũng phải nhân nhượng bọn họ vài phần.

Mấy hôm nay nàng sinh bệnh, Viên Tinh Dã không cho nàng chạm tới những việc này, không muốn nàng lao tâm lao lực. Viên Tinh Dã cười nói, "Cũng ổn, mấy thứ tình báo đó không khó giải quyết."

"Tình huống thế nào?" Hạ Tử Mặc hỏi.

"Không tồi." Viên Tinh Dã đáp. Tuy rằng năm trước Tân Quốc thu hoạch tạm ổn, nhưng nếu muốn cung cấp đủ cho dân chúng trong nước vẫn là không đủ, huống hồ còn cần hậu thuẫn đại quân chinh chiến. Triều đình Tân Quốc cũng coi như hao tâm tổn lực, chi ra số tiền không nhỏ mua thật nhiều lương thảo từ các quốc gia lân cận, còn thu thập được thêm một ít từ trong dân gian.

Hạ Tử Mặc biết kế hoạch lần này của Viên Tinh Dã, hoàn toàn bất đồng với tấn công Khuyển Nhung khi trước, không hề dựa vào bất kỳ kế sách gì, chỉ đơn giản dùng binh lực áp đảo đối phương. Tình huống tại Tân Quốc lúc này xác thật thuận lợi cho ý đồ của nàng.

Viên Tinh Dã cũng thực bất đắc dĩ mới phải làm vậy, Sa Bình Bá luận về mưu lược quân sự hay luận về võ công đều không hề thua kém nàng một phân, Viên Tinh Dã không nắm chắc có thể đánh bại đối phương nếu như binh lực hai bên ngang bằng, hiện giờ nếu dùng mưu kế này nọ trái lại có khả năng tạo cơ hội cho Sa Bình Bá trở mình. Vậy nên Viên Tinh Dã tính toán đánh đâu chắc đấy, chiếm cứ từng tòa thành Tân Quốc.

"Binh lính trấn thủ tại Xiển Thành đa phần đều là tướng sĩ Đại Kiến. Mấy tháng trước có vài người tướng lãnh Đại Kiến bất ngờ chết đi, sau đó Hưu Mật Độc lại bị triệu hồi về Lâu Lan Thành, đám tướng sĩ còn lại ở đây đã sớm sinh ra bất mãn, hiện giờ chính là thời cơ tốt." Viên Tinh Dã nói.

Hạ Tử Mặc bật cười, "Nàng không phải là định không dùng bất kỳ kế sách nào sao?"

"Thời điểm công thành không thể không dùng mưu kế một chút." Viên Tinh Dã nghiêm trang đáp, "Phải biết rằng bổn soái đây chỉ là không muốn lập đại âm mưu mà thôi. Lạc Nhan."

"Nguyên soái." Lạc Nhan tiến lên.

"Gọi Đại Kiến Vương tới, để hắn mang theo một ít cư dân phụ cận."

"Vâng." Lạc Nhan chắp tay lui xuống. Đại Kiến Vương tuy rằng khôi phục quốc thổ Đại Kiến, nhưng dưới sự khống chế của Viên Tinh Dã, Đại Kiến lúc này không hề có quân đội riêng, Đại Kiến Vương chỉ có thể dựa vào Đại Khải mà sống. Mấy hôm trước Đại Kiến Vương cũng vừa cho người mang quân nhu tới đây.

Hạ Tử Mặc hỏi, "Nàng muốn làm gì?"

"Tứ phía thụ địch --- ta vẫn luôn muốn học theo một lần." Viên Tinh Dã nhàn nhạt đáp. Tường thành Xiển đã tổn hại bất kham, nếu không phải là có Sa Bình Bá trấn thủ, chỉ sợ Xiển Thành đã sớm bị công phá.

"Nghe nói sinh hoạt hàng ngày của Sa Bình Bá cũng không tốt lắm, Hiểu Mộng không hề coi trọng hắn, nếu không phải hiện giờ không còn ai thích hợp hơn, hẳn là Sa Bình Bá đã sớm bị thế thân." Hạ Tử Mặc nói.

"Sa Bình Bá không để ý mấy thứ tiểu tiết như vậy, chỉ e là sẽ ảnh hưởng ít nhiều tới phát huy năng lực chính mình."

"Nếu hắn bại dưới tay nàng như thế, hẳn sẽ không phục đi."

"Không đâu --- vận khí đôi khi cũng là một phần năng lực bản thân. Ta ở Đại Khải, hắn ở Tân Quốc, đây vừa là vận khí vừa là thiên mệnh. Bất luận nguyên nhân như thế nào, kết quả thắng bại rõ ràng, hắn sẽ thoái mái thừa nhận." Viên Tinh Dã cười cười, "Một người như vậy thật đáng tiếc, bất quá nếu như hắn còn lưu lại Đại Khải, ta cũng sẽ không trọng dụng hắn."

Không phải là vì Viên Tinh Dã không thể dung nạp người khác, có năng lực chỉ là một phương diện, phẩm cách của Sa Bình Bá như vậy chung quy sẽ không phải người chấp nhận ở dưới trướng kẻ khác. Nếu như hắn đồng ý lưu lại Đại Khải, bất quá chỉ là vì muốn đợi thời cơ, sớm muộn gì cũng sẽ gây hại tới các nàng.

Bên trong Xiển Thành, Sa Bình Bá đăm chiêu nhìn bản đồ trên bàn, sau đó nói, "Từ bỏ Xiển Thành, chúng ta lui về giữ Tân Lan."

"Nguyên soái, trước kia Nữ Hoàng hạ lệnh cho chúng ta ---" Một tên tướng lãnh dè dặt lên tiếng, Sa Bình Bá phẩy tay, "Mang binh bên ngoài, quân lệnh cao hơn mệnh vua. Hiện giờ nếu như cố thủ ở đây, một khi Xiển Thành bị công phá, chúng ta đều phải chịu chết, đến khi đó Tân Quốc chỉ càng thêm tràn ngập nguy cơ. Lui về giữ Tân Lan ít nhất vẫn còn tranh thủ được một phần cơ hội."

Sa Bình Bá cười lạnh, đối với lời đại bất kính hắn vừa nói, đám tướng lãnh thuộc hạ đều coi như không nghe thấy gì. Hắn cười nói, "Viên Tinh Dã quả nhiên lợi hại, không chịu cùng ta đọ ý chí, chỉ muốn cường ngạnh đối đầu. Quân lính Đại Khải đều là tinh binh, mấy ngày nay tuy rằng chúng ta chỉ cố thủ trong thành nhưng vẫn chịu tổn thất trầm trọng."

Các tướng lãnh im lặng nhìn nhau, thời điểm công thành tuy rằng đều là tinh binh, nhưng Kiêu Võ Vệ và Hắc Y quân tinh nhuệ nhất còn chưa thấy bóng dáng. Nếu không phải có Sa Bình Bá ở đây, chỉ sợ Viên Tinh Dã đã sớm chiếm được Xiển Thành, đặt chân lên lãnh thổ Tân Quốc.

"Được rồi, đi thu thập đồ vật một chút, tối nay chúng ta rời khỏi đây." Sa Bình Bá phẩy tay để đám tướng lãnh đều lui ra. Hắn thưởng thức một thanh chủy thủ tinh xảo trên tay.

Hiểu Mộng bất mãn với hắn, hắn cũng không để tâm. Điều hắn yêu cầu lúc này là có thể chân chính đối đầu với Viên Tinh Dã một lần, mà không phải là được Hiểu Mộng coi trọng.

Hiểu Mộng hoàn toàn không đủ tư cách làm quân chủ của hắn.

"Đại ca, Đại Kiến Vương mang theo một ít cư dân Đại Kiến tới bên ngoài thành tụ tập." La Thanh bước nhanh tới nói, Sa Bình Bá thu hồi chủy thủ trong tay, "Nhanh như vậy đã có hành động sao?"

"Đại ca, nàng muốn làm gì đây?"

"Chiến thuật tâm lý thôi, đằng nào đám binh lính Đại Kiến cũng không giữ lại được --- nói bọn họ nhanh chóng thu thập một chút, để binh lính Đại Kiến lưu lại trấn thủ, chúng ta đều rời đi." Sa Bình Bá cười nói.

Hiểu Mộng người này, quả thực là được việc thì ít mà hỏng việc lại nhiều. Binh lực Đại Kiến nguyên bản ít ỏi, Đại Khải bên kia nếu như tổn thất mười vạn cũng có thể nhanh chóng bổ sung. Dân cư Tân Quốc thưa thớt, căn bản không thể tìm được viện binh bù lại, chỉ mấy vạn binh lính Đại Kiến kia cũng là phi thường trân quý. Nhưng Hiểu Mộng lại không thèm suy nghĩ làm thế nào để thu phục bọn họ, trái lại triệt sát thêm một đống.

Chỉ vì thanh âm phản đối không thuận tai, liền mạt sát đại thần can gián. Hiện giờ e là trong lòng binh lính Đại Kiến đã sớm sinh ra oán hận, phẫn nộ không có chỗ phát tiết, sớm muộn rồi cũng sẽ tạo phản mà thôi. Nếu tiếp tục lưu giữ đám người bất ổn như vậy trong quân chỉ ngày càng thêm tệ.

Trên đầu có một quân chủ như thế, chỉ sợ hắn thật sự sẽ thua dưới tay Viên Tinh Dã, không --- không phải chỉ sợ, mà là nhất định. Sa Bình Bá thoải mải mỉm cười. Hắn tự nhận năng lực xuất chúng, trước giờ đều chưa từng đặt bất kỳ kẻ nào trong mặt, thời điểm Viên Tinh Dã nổi danh tựa như mặt trởi ban trưa hắn cũng chỉ cười nàng chạm được tới tâm đế vương.

Có lẽ đây chính là thiên mệnh đi, thiên mệnh khiến hắn uổng có một thân khát vọng, lại không cách nào thực hiện. Sa Bình Bá đứng lên, lúc trước hắn tới Tân Quốc cũng là bởi đối chọi gay gắt với Viên Tinh Dã. Hắn biết rõ Viên Tinh Dã không phải đơn giản như mình từng nghĩ, có một người như nàng ở Đại Khải, Đại Khải nhất định không có chỗ cho hắn thi triển tài hoa.

Sa Bình Bá mở cửa bước ra ngoài. Mấy ngày nay hắn ở Xiển Thành coi như thu được quân tâm, hiện giờ hạ lệnh lui lại trấn thủ Tân Lan cũng không gây ra chấn động gì quá lớn. Sa Bình Bá nhìn đám tướng sĩ trước mặt, thần sắc mỗi người đều mơ hồ mờ mịt, trong mắt là lo lắng tương lai vô định.

Đây là điểm bất đồng lớn nhất giữa quân đội Tân Quốc và Khải quân. Đại Khải cường thịnh khiến cho Khải quân vô cùng tin tưởng, trái lại binh lính Tân Quốc hoàn toàn không có được loại hơi thở tự tin như thế.

Tướng sĩ Đại Kiến lưu lại cũng có chút mê mang, Sa Bình Bá khẽ thở dài trong lòng, phỏng chừng chỉ trong đêm nay Xiển Thành sẽ thuộc về Đại Khải. Đến lúc đó khoảng cách tới đô thành Lâu Lan chỉ còn một tòa Tân Lan cách trở.

Kỵ binh dẫn đầu đoàn quân rời đi, Sa Bình Bá cùng La Thanh mang theo bộ binh bọc hậu phía sau. Còn chưa đi được bao xa, bỗng nhiên nghe được từ bên ngoài đại môn Xiển Thành truyền tới tiếng hát.

Là đồng ca Đại Kiến, tiếng hát càng lúc càng lớn, cuối cùng lan truyền tới toàn bộ bên trong Xiển Thành.

Tướng sĩ Đại Kiến đầu tiên là có chút kỳ quái, sau đó có rất nhiều người bắt đầu nhỏ giọng ứng thanh, không ít binh lính chạy tới trên tường thành, nhìn xem bên ngoài rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Sa Bình Bá cười nói, "Không ngờ Viên Tinh Dã hành động nhanh như vậy, xem ra Xiển Thành thực mau sẽ bị phá."

"Chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Đương nhiên là đi." Sa Bình Bá nói, "Bằng không, một khi binh lính Đại Kiến nổi loạn, chúng ta sẽ tổn thất trầm trọng." La Thanh quay đầu nhìn Xiển Thành, thở dài nói, "Chúng ta đến cùng vẫn không thể bảo hộ được chỗ này."

"Yên tâm, sẽ có một ngày chúng ta quay trở về nơi đây, đi thôi." Sa Bình Bá nói.

La Thanh giục ngựa đuổi kịp Sa Bình Bá, để lại đằng sau tòa Xiển Thành đã náo loạn thành một đoàn. Một đường chạy vội, cuối cùng trước khi trời trở tối cũng tới được Tân Lan. La Thanh nhịn không được lên tiếng hỏi, "Đại ca, Hiểu Mộng như vậy, ngươi vì sao không tự mình liên lạc với người ở Khải triều, cố ý ly gián Viên Tinh Dã và Hạ Đế?"

Sa Bình Bá cười đáp, "Chỉ cần Viên Tinh Dã không tạo phản, Hạ Đế tuyệt đối sẽ không làm gì nàng. Không phải Hiểu Mộng cũng tốn công mua chuộc vài tên đại thần cáo trạng Viên Tinh Dã công cao cái chủ rồi sao?"

"Nhưng chúng ta thậm chí còn không nghe được tin tức có bất kỳ ai thượng tấu tới Hạ Đế?"

"Đương nhiên, bởi vì tất cả những người này nếu không phải là do Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc diệt trừ, chính là bị Hạ Đế đích thân bí mật bãi quan cách chức." Sa Bình Bá bật cười.

"Vì sao lại thế? Tỷ như nữ nhân Hiểu Mộng kia, Hạ Đế hẳn cũng phải nảy sinh tâm tư cảnh giác đối với Viên Tinh Dã mới đúng?"

"Chỉ cần trong lòng Hạ Đế vẫn còn có người kia." Sa Bình Bá cười lạnh, "Ta không biết đời này của Hạ Đế từng có bao nhiêu ái nhân, nhưng người mà hắn đem lòng yêu nhất chính là Viên Thần Dã ca ca của Viên Tinh Dã. Vì thế mặc dù Viên Thần Dã đã qua đời nhiều năm như vậy, Hạ Đế vẫn luôn nhất mực sủng tín Viên gia. Hơn nữa Viên Thần Dã chết là do mưu kế của Hoàng Thái Hậu, Hạ Đế phi thường cảm thấy áy náy với Viên Thần Dã, đủ để tùy ý Viên Tinh Dã muốn làm gì thì làm."

Huống chi, Viên Tinh Dã là nữ tử như vậy, ai sẽ không động tâm đây. Tài hoa mỹ lệ đến như thế, hoàn toàn không giống với người thường.

Không phải đến cả hắn cũng không kiềm được động tâm với nàng sao.

Ngày hôm sau, đô thành Lâu Lan nhận được tin tức, Sa Bình Bá dẫn dắt tam quân rút khỏi Xiển Thành, lưu lại tướng sĩ Đại Kiến trấn thủ. Đêm đó Đại Kiến Vương xuất hiện dưới chân thành, toàn bộ tướng sĩ Đại Kiến liền mở cửa thành đầu hàng.

Xiển Thành đã mất.

Bên trong Lâu Lan Thành người người kinh hãi, quan lại đại thần dồn dập thượng thư, thỉnh cầu Hiểu Mộng rời đô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play