Sáng sớm hôm sau, Lạc Nhan phải trở lại trong quân doanh. Lý Di Đình đã sớm rời khỏi, Lạc Nhan do dự một chút, cuối cùng quyết định không đem sự tình tối hôm qua nói cho Mai phi. Trước khi điều tra được manh mối rõ ràng, tốt nhất vẫn không nên để Mai phi phải lo lắng.

Mai phi tiễn Lạc Nhan ra khỏi cửa, Lạc Nhan vừa đi được vài bước đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn sang một bên. Lý Di Đình mỉm cười bước ra hỏi, "Tướng quân vì sao lại biết ta đang ở đây?"

Lạc Nhan âm thầm thở dài, "Có chuyện gì?"

"Sáng nay bồi mẫu thân ra ngoài đi dạo một chút, vừa vặn gặp được tướng quân." Phía sau nàng xác thực có một phụ nhân tuổi tầm khoảng ngũ tuần, trên mặt không che giấu được vẻ mỏi mệt, nhìn thấy Lạc Nhan có chút giật mình, "Đình nhi, vị này là?"

"Mẫu thân, đây là Lạc Nhan tướng quân." Lý Di Đình đáp, mẫu thân nàng càng sửng sốt hơn, lùi về phía sau vài bước nói, "Nếu là Lạc tướng quân, thiếp thân cũng không tiện quấy rầy, xin cáo lui." Dứt lời liền vội vàng xoay người rời đi, không màng tới Lý Di Đình còn đang đứng nguyên tại chỗ.

Lý Di Đình bất đắc dĩ, tiến lên nói, "Mẫu thân ta đã nhiều ngày nay có vẻ mệt mỏi, không thích tiếp xúc với người lạ, thỉnh tướng quân đừng trách. Tướng quân đang muốn đi đâu vậy?"

Lý Di Đình vừa hỏi xong, đã thấy thân ảnh Lạc Nhan biến mất, sau đó thấy nàng xuất hiện ở cách đó không xa, đang đỡ mẫu thân chính mình đứng lên.

"Làm sao thế?"

"Nàng vừa vấp phải cục đá, dường như bị trật mắt cá chân." Lạc Nhan nhàn nhạt nói, "Nhà ngươi ở chỗ nào? Ta đỡ nàng trở về."

Lý Di Đình trong lòng vui vẻ, chỉ về một viện môn cách đó không xa, "Ở ngay bên kia."

Tiểu viện nơi Lý gia cư ngụ là do đích thân Hạ Tử Mặc lựa chọn, một mặt đại môn ba mặt phòng ở, tuy rằng không tính là đại trạch nhà cao cửa rộng, nhưng so với người thường vẫn tốt hơn thật nhiều. Lý gia chỉ có tộc trưởng, cũng là phụ thân Lý Quý Phi, bị chém đầu, toàn bộ hạ nhân đều tống cổ đuổi đi, số lượng người tới Toái Diệp chỉ có chưa đến ba mươi người. Lý Di Đình chính là muội muội Lý Quý Phi, hiện giờ ca ca nàng tiếp quản chức vụ tộc trưởng Lý gia thay thế cho phụ thân.

Lạc Nhan đỡ mẫu thân nàng về tới Lý gia, sau đó lấy cớ trong quân còn có việc liền vội vàng rời đi. Thời điểm Lạc Nhan vừa bước chân ra khỏi Lý gia, thị nữ trong phủ đệ Mai phi tìm được chủ tử đang ngồi trong phòng.

"Chủ tử, vừa rồi nô tì vừa thấy tiểu thư Lý gia chờ Lạc tướng quân ở góc rẽ cuối đường, Lạc tướng quân còn đưa nàng về nhà." Thị nữ nói. Mai phi sửng sốt, thầm nghi hoặc mục tiêu của Lý Di Đình có lẽ nào không phải là nàng, mà đặt ở trên người Lạc Nhan?

Thị nữ thấy nàng sững sờ liền tiếp tục nói, "Chủ tử, người không cảm thấy Lý tiểu thư kia có điểm kỳ quái sao? Hôm qua vừa gặp Lạc tướng quân lần đầu, hôm nay đã chờ nàng ở giao lộ, hẳn là có âm mưu quỷ kế gì đó. Lạc tướng quân tay nắm trọng binh, lại là tâm phúc của Nguyên soái, Lý tiểu thư này sợ là muốn nịnh bợ Lạc tướng quân, hy vọng kiếm được chỗ tốt nào đó."

Mai phi nghe vậy bật cười, "Lạc Nhan có thể tự xử lý." Nếu như Lý Di Đình thật sự chỉ muốn mượn sức Lạc Nhan để trở lại kinh thành, vậy thì cũng không cần phải phòng bị, chỉ lơ đi không để ý tới là được.

"Ai --- chủ tử ---" Thị nữ lắc đầu, "Nô tì không thích nàng thân cận với Lạc tướng quân. Tối hôm qua Lạc tướng quân uống rượu ở trong viện, nàng liền chạy tới bồi cả đêm." Thị nữ cũng không biết chính mình vì sao lại không thích như vậy, nhưng Lạc tướng quân đối đãi với chủ tử thật tốt, quan hệ giữa hai người rõ ràng không còn lạnh nhạt như trước, hiện giờ nếu như ở giữa có thêm một người, thị nữ quả thật cảm thấy có chút không đúng.

Mai phi kinh ngạc hỏi lại, "Tối hôm qua các nàng uống rượu sao?"

"Đúng vậy, còn hàn huyên xuyên đêm." Thị nữ cả giận đáp. Mai phi lắc đầu, nàng và Lạc Nhan chỉ là bằng hữu, Lạc Nhan muốn kết giao với ai nàng cũng không có quyền can thiệp. Chỉ là đột nhiên nghe vậy khó tránh khỏi cảm thấy kinh ngạc một chút.

Lạc Nhan cũng không có sự tình gì cần làm trong quân, chiến sự nơi tiền tuyến không có tin tức mới, nàng chỉ trở về xem xét tình báo một lúc. Vừa mới bước đến gần quân doanh đã nghe được thanh âm tiếng gió truyền tới, sau đó một con hùng ưng đáp xuống trên vai. Lạc Nhan vui vẻ cười cười, "Hôm nay thế nhưng lại biết ra nghênh đón ta." Nàng vuốt đầu chim ưng, tản bộ đi vào trong quân doanh.

Nàng không định đi tìm Viên Tinh Dã. Thời điểm Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc ở bên nhau, Viên Tinh Dã hoàn toàn coi như bỏ quên nhiệm vụ. Trừ tịch vài năm trước, khi còn ở Khuyển Nhung, Viên Tinh Dã kiến tạo một tòa lều băng tặng Hạ Tử Mặc, không biết năm nay còn muốn khoa trương thế nào nữa.

Sự thật không giống như Lạc Nhan nghĩ, tân niên năm nay của Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã lại phi thường đơn giản. Hai người chuẩn bị đồ ăn khuya một chút, sau đó chui vào trong lều lớn vừa uống rượu vừa tán chuyện phiếm một đêm. Hai năm vừa rồi đều vào trong cung đón trừ tịch cùng Hạ Đế và các phi tử khác, hiện tại tuy rằng đơn giản hơn rất nhiều, nhưng lại thực trân quý.

Bất quá thời điểm Hạ Tử Mặc nhìn thấy bàn đồ ăn tất niên trước mặt, vẫn nhịn không được ngây ngẩn cả người.

Toái Diệp là biên cương nơi Tây Vực, trước giờ rất hiếm khi có cá hay các loại hải sản khác, đến cả trái cây cũng không thể phong phú được như ở Trường An. Mấy ngày trước nàng đột nhiên nói có chút nhớ món cá phi hồng kho cốt cùng cánh sen ướp đường của ngự trù trong cung. Nguyên bản chỉ là muốn nói chuyện vài câu, nào ngờ Viên Tinh Dã thế nhưng lại nhớ kỹ trong lòng.

Đồ ăn trước mặt, từ màu sắc cùng mùi hương đều có thể nhận ra rõ ràng chính là tác phẩm của đầu bếp Viên phủ tại kinh thành. Trừ bỏ mấy món nàng nói muốn ăn, còn có cua hấp và tôm càng ngũ vị hương, bên cạnh là một liễn trái cây tươi mới. Hạ Tử Mặc ngây người nhìn một hồi lâu, sắc mặt Viên Tinh Dã càng lúc càng đỏ, quay đầu sang một bên.

"Nàng đây là?" Hạ Tử Mặc thật bất đắc dĩ. Sai người ra roi giục ngựa mang hải sản từ Giang Nam tới, còn cố ý gọi đầu bếp từ tận Trường An đến, đây là đang học tập hôn quân nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu* sao?

(* nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu: Trích từ bài thơ Quá Hoa Thanh Cung của tác giả Đỗ Mục:

Trường An hồi vọng tú thành đôi,

Sơn đính thiên môn thứ đệ khai.

Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu,

Vô nhân tri thị lệ chi lai.

Dịch nghĩa:

Quay lại trông thấy Trường An như gò thêu gấm,

Trên đỉnh núi, nghìn cửa lần lượt mở ra.

Một người cưỡi ngựa tung bụi hồng, phi tử mỉm cười.

Không ai biết rằng quả vải đã về tới cung.

Dịch thơ:

Ngoảnh lại Trường An tựa gấm thêu,

Đầu non nghìn cửa mở liền nhau.

Bụi hồng ngựa đuổi, phi mỉm cười,

Vải tiến mang về ai biết đâu.

Bài thơ này liên quan đến điển tích về Hoa Thanh Cung thời Đường, hơi dài nên mình để chú thích cuối chương.)

Viên Tinh Dã chỉ nói, "Hiện giờ chiến sự yên ổn, cũng không cần phải hành động gì." Nàng gắp một con tôm, bóc vỏ đưa cho Hạ Tử Mặc, "Ăn thử xem có ngon không?"

Nhìn dung nhan người kia gần sát bên cạnh, vẻ mặt thâm tình cùng ý cười chân thành, Hạ Tử Mặc muốn nói rồi lại thôi, "Ăn ngon." "Vậy ăn nhiều thêm một chút." Viên Tinh Dã híp mắt cười cười. Hạ Tử Mặc hết cách, giận Viên Tinh Dã còn không bằng giận chính mình lập trường không kiên định, chỉ một mạt tươi cười của người kia cũng đủ khiến nàng thúc thủ vô sách.

"Nàng đây là lấy quyền mưu tư." Hạ Tử Mặc nói.

"Ân, không sai."

"Nếu như các tướng sĩ thấy được sẽ nghĩ thế nào?"

"Nguyên soái dụng tâm sâu vô cùng, chính là tấm gương sáng cho chúng tướng sĩ tam quân." Viên Tinh Dã điệu bộ nghiêm trang đáp lại.

"Nàng nếu là hoàng đế nhất định chính là hôn quân." Hạ Tử Mặc nhịn không được bật cười thành tiếng, vươn tay nhéo mũi Viên Tinh Dã.

"Danh hiệu hôn quân như vậy cũng quá dễ dàng rồi. Ta nếu như là hoàng đế, hậu cung ba ngàn giai lệ cũng chỉ có một mình nàng. Có nàng ở cạnh ta có muốn làm hôn quân cũng không có khả năng, Tử Mặc nhà ta khẳng định là tâm địa hiền hậu nhất toàn thế gian."

"Quả thực là Nguyên soái mồm miệng ba hoa, gần đây làm sao lại ngọt như thế? Là ăn mật ong sao?"

"Nàng có muốn nếm thử không?" Viên Tinh Dã chỉ chỉ chính mình. "Muốn!" Hạ Tử Mặc xáp lại hôn nàng một cái, "Toàn hương vị cua hấp."

"Sao có thể như vậy, ta rõ ràng là ăn tôm bóc vỏ, nàng thử lại lần nữa xem." Viên Tinh Dã giả bộ nhíu mày khó hiểu. Hạ Tử Mặc cười cười tiến tới một lần, "Cũng có vẻ giống tôm bóc vỏ."

"Hương vị thế nào?" Viên Tinh Dã cười híp mắt.

"Cũng không tệ lắm." Hạ Tử Mặc thấp giọng nói nhỏ bên tai nàng. Ánh mắt Viên Tinh Dã tối đi, "Nàng thử lại lần nữa xem, có lẽ càng thử càng cảm thấy không tồi." Nàng vung tay lên, ánh nến bên trong quân trướng vụt tắt. Viên Tinh Dã kéo Hạ Tử Mặc sát lại gần, "Ta quyết định ăn cái khác trước một chút."

Thời điểm Hạ Tử Mặc tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, Viên Tinh Dã đang ngồi ở bên cạnh nàng, "Tỉnh rồi."

"Ân." Hạ Tử Mặc lười biếng dụi mắt, Viên Tinh Dã cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán nàng, "Ta đã gọi người chuẩn bị canh giải rượu, có muốn uống một chút không?"

Khuôn mặt Hạ Tử Mặc nháy mắt đỏ lên, hôm qua hai người đầu tiên là náo loạn một hồi, sau đó lại bò dậy ăn sạch đồ ăn trên bàn. Hạ Tử Mặc nhịn không được uống nhiều rượu hơn ngày thường một ít, Viên Tinh Dã cũng tùy ý nàng. Cuối cùng hai người uống liên tục ---

Nghĩ đến một chút cảnh tượng sau đó, mặt Hạ Tử Mặc càng đỏ hơn. Hai người ở bên nhau đã lâu như vậy, tuy rằng về mặt tâm tư cùng tính cách đều vô cùng hòa hợp, nhưng loại chuyện hoàn toàn buông thả bản thân phóng túng đến như thế, hôm qua vẫn là lần đầu tiên.

Nghĩ đến đây, Hạ Tử Mặc cuộn mình chui vào trong chăn, "Không uống, tự nàng uống đi!"

"Ta còn chuẩn bị cháo hạt sen nàng thích nhất, có muốn ăn một chút hay không?" Viên Tinh Dã ôn nhu nói, chỉ thấy đống chăn kia lại lắc lắc, "Không ăn."

"Thật sự?" Viên Tinh Dã cười nói, "Vậy được rồi, ta ăn trước một chút. Hôm qua vận động cả đêm, quả thực có phần đói bụng." Nàng bưng chén cháo trên tay, ngồi xuống mép giường, "Ta cố ý gọi người mang hạt sen tươi từ Giang Nam tới đây. Nàng không phải nói là nước ở chỗ này không hợp sao? Lần này ta dùng nước sơn tuyền trên núi, vốn dĩ muốn giữ lại để nàng pha trà."

Hạ Tử Mặc nghe thấy thanh âm Viên Tinh Dã húp cháo, bụng không kiềm được kêu vài tiếng. Nàng quả thực nghẹn thở, Viên Tinh Dã trước giờ khi ăn uống đều không phát ra tiếng, lần này khẳng định là cố ý.

Hạ Tử Mặc bật dậy, bọc chăn bên người rớt xuống, "Cháo là của ta, nàng không được ăn."

"Được, ta không ăn, nàng mau đến ăn một chút, hôm qua uống quá nhiều rượu." Viên Tinh Dã tươi cười bưng chén cháo nhìn nàng, "Tới, ăn một miếng đi."

Hạ Tử Mặc ngoan ngoãn hé miệng, tiếu ý trong mắt Viên Tinh Dã càng thêm rõ ràng, còn có thể thấy được sủng nịnh nhàn nhạt, "Cháo là do ta đích thân nấu, hương vị thế nào?"

"Cũng không tệ lắm." Hạ Tử Mặc nén cười tiến tới ôm eo Viên Tinh Dã, Viên Tinh Dã cũng tùy ý nàng làm nũng trong lòng.

Có lẽ trên đời này có một vài người, khi đã quyết định đi theo con đường này, mai sau sẽ cảm thấy hối hận, nhưng Hạ Tử Mặc trước nay đều chưa từng như thế. Nàng vẫn luôn cảm thấy, điều may mắn nhất trong cuộc đời chính là không bỏ lỡ Viên Tinh Dã. Nàng và Viên Tinh Dã sẽ không bao giờ cho đối phương cơ hội hay thời gian để hối hận, chỉ cần hai người ở bên nhau, bất luận hoàn cảnh xung quanh có như thế nào, cũng sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương đối phương.

Chẳng sợ không thể đi được tới cuối con đường, nếu như kết cục đã được định sẵn là thịt nát xương tan, cũng sẽ không bao giờ hối hận nắm tay nhau bước về phía trước.

Lúc này, ở Hiệp Hồ Thành phương xa, Bùi Thập Viễn và Thẩm Băng đang ngồi trên nóc nhà cao nhất trong thành, yên tĩnh uống rượu nhìn về phía Khẩu Bình Thành bên kia. Bốn người Đông Tây Nam Bắc cũng mang theo mấy tên thân tín tìm tới một tửu lâu có tiếng ở Toái Diệp, một đám trò chuyện vui vẻ náo nhiệt. Lạc Nhan sau khi xử lý quân vụ liền trở lại trong phủ Mai phi, cùng Mai phi đánh cờ.

Triệu Quảng ở tiền tuyến, cùng tướng sĩ trong quân ăn cơm tất niên, đứng ở trước quân doanh nhìn tòa Xiển Thành đối diện, cười nói, "Đến khi tuyết tan chính là lúc công phá thành."

Tàng Thất trấn thủ tại U Châu, thi uống rượu với mấy tên phó tướng, một mình nốc cạn mấy vò rượu mạnh, chờ đến khi mấy người bên cạnh say đến lảo đảo ngã xuống, hắn nâng mắt nhìn về phương Tây phía xa, trầm ngâm tự hỏi, "Không biết Nguyên soái cùng mọi người thế nào?"

Trường An cũng thế, U Châu và Toái Diệp cũng vậy, hết thảy đều được bao phủ bởi ánh đèn dầu rực rỡ ấm áp, không khí điền viên vui vẻ, thanh âm cười nói rộn ràng. Thứ mà đám người Viên Tinh Dã một lòng muốn bảo hộ vẹn toàn, chính là mảnh an yên cùng bình đạm khắp chốn nơi đây.

Không khí hoan hỉ vẫn còn vương vấn tới tận sau tiết trừ tịch vài ngày, sự vụ trong quân đã chất chồng thành đống. Lương thảo từ khắp nơi vừa được vận chuyển tới Toái Diệp, nhóm tiểu quan phụ trách quân nhu đang bận bịu kiếm kê, chỉ chờ đến khi tuyết tan liền tổ chức tấn công.

Tân Quốc bên kia, Hiểu Mộng mặc long bào kim sắc, quăng mạnh tấu chương trên tay xuống đất.

"Không có lương thảo, vì sao lại không có lương thảo?" Hiểu Mộng cả giận quát, "Lương thảo đi đâu hết rồi?"

"Nữ Hoàng bệ hạ, trước khi có chiến sự, lương thảo của chúng ta vẫn luôn là nhờ mua bán với thương nhân từ Đại Khải. Hiện giờ khai chiến, hai bên không cho phép thương nhân qua lại với nhau, nên mới ---"

"Trẫm không muốn nghe biện hộ này nọ, không có lương thảo làm sao có thể hậu thuẫn binh lính nơi tiền tuyến. Ngoài Đại Khải ra chẳng lẽ không còn quốc gia nào khác hay sao? Dù có phải bỏ tiền ra mua cũng phải mua được về cho trẫm." Hiểu Mộng bực bội nói.

Vẻ mặt mấy tên đại thần quả thực bất đắc dĩ, Đại Khải quốc lực giàu có, thổ địa phì nhiêu, lương thực phi thường sung túc đầy đủ, thương nhân Lâu Lan mới có thể trao đổi mấy thứ đặc sản Tây Vực để lấy về lương thảo. Hiện giờ hai bên đoạn tuyệt quan hệ, sản lượng lương thực Tân Quốc có thể tự mình làm ra không đủ, vài quốc gia lân cận đều chỉ là tiểu quốc bé nhỏ, cũng rất khó dư thừa lương thảo.

Đã nhiều ngày nay, thanh âm quan viên lên tiếng đề nghị giảng hòa càng ngày càng nhiều, đến cả mấy vị đại thần trụ cột cũng thượng thư muốn hòa đàm với Đại Khải, xưng thần tiến cống. Lâu Lan Vương và Thổ Phiên Vương cũng ra sức khuyên nhủ Hiểu Mộng thật lâu.

Nhưng mấy quan viên này nọ đều bỗng nhiên bất đắc kỳ tử chỉ trong một đêm, dần dần trên triều đã không còn ai dám mở miệng khuyên can Hiểu Mộng nữa.

- -------------------------------------------------

Chú thích:

* Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu: Điển tích về Hoa Thanh Cung:

Hoa Thanh là cung điện được xây dựng bên dòng suối nước nóng trên núi Ly Sơn, thuộc huyện Lâm Đồng, tỉnh Thiểm Tây, năm 723 để Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi cùng quần thần thi thoảng hội họp ăn chơi, nguyên bản có tên là Ôn Tuyền Cung. Năm 747 đổi tên thành Hoa Thanh Cung và xây thêm Trường Sinh Điện cùng với Tập Linh Đài dùng để cúng tế thần linh.

Bài thơ Quá Hoa Thanh Cung nói về nếp sống xa hoa của Dương Quý Phi. Nàng thích ăn quả vải tươi, nên thường xuyên sai binh lính cưỡi ngựa ngày đi đêm nghỉ để đem vải từ huyện Bồi Lăng tỉnh Tứ Xuyên (quãng đường xa hơn ngàn dặm) về tới Hoa Thanh Cung vẫn còn tươi mọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play