*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tình huống đã thành ra như vậy, Viên Tinh Dã cũng không rảnh lo lắng đám người trước mặt có bao nhiêu chân thành bao nhiêu giả ý. Nàng suy nghĩ kỹ càng một chút, sau đó nhàn nhạt hỏi, "Các ngươi có quen thuộc năm ngàn nhân mã này hay không?"
"Hồi Nguyên soái, chúng ta đều là binh lính dưới trướng Sa phó tướng, ngày thường vẫn hay lui tới." Viên Tinh Dã gật đầu, lại hỏi thêm một chút tình huống cơ bản. Nàng quay đầu nhìn Hạ Tử Mặc phía sau, đường núi chỗ này liền tính giục ngựa chạy nhanh cũng phải mất ít nhất hai ngày, hiện giờ mới qua được một nửa lộ trình, chặng đường còn lại mới là nguy cơ cao nhất.
Cân nhắc một lát, nàng thả lỏng bàn tay đang nắm bồ câu, bồ câu vỗ cánh thực mau bay lên không trung, sau đó biến mất không còn bóng dáng.
"Nguyên soái ---" Trình Hổ có chút kinh ngạc.
Viên Tinh Dã cười cười, cũng không có giải thích gì, chỉ thấp giọng phân phó bọn họ một phen, sau đó mang theo Hạ Tử Mặc trở lại trong xe ngựa, nói với Chu Tử Ly, "Tiếp tục đi."
Mệnh lệnh của Viên Tinh Dã luôn là kỷ luật nghiêm minh, Chu Tử Ly tuy rằng có chút nghi hoặc nhưng vẫn tuân lệnh đánh xe rời đi.
"Đại ca ---" Đám hắc y nhân nhìn chằm chằm nam tử cầm đầu. Trịnh Hổ trong lòng có phần do dự, lại nghe thấy một tên kêu lên, "Đại ca, lúc này ngươi còn chần chừ cái gì, ngươi thật sự muốn bán mạng cho Sa Bình Bá hay sao?"
"Chính là ---"
"Chính là cái gì! Dựa theo mưu trí của Nguyên soái, ngươi thật sự cho rằng nàng không có chuẩn bị gì hay sao. Chờ đến khi nàng trở lại Toái Diệp, sinh tử của chúng ta chắc chắn không thoát, hơn nữa nếu như liên lụy đến thân nhân thì phải làm thế nào?"
Nam tử cắn răng nói, "Đi! Đi theo Nguyên soái."
Chu Tử Ly đánh xe đi theo đường núi, Hạ Tử Mặc lo lắng kéo tay Viên Tinh Dã, lúc này nàng thực cảm thấy bản thân mình quá mức vô dụng. Nếu như không phải có nàng đi theo, Viên Tinh Dã ở trong ngọn núi này hoàn toàn có thể thoái mái tới lui, bất luận là kẻ nào cũng không thể ngăn cản được.
"Sa Bình Bá học binh pháp cùng võ nghệ từ nhỏ, lúc này chính là thủ hạ lợi hại nhất trong toàn bộ võ tướng và mưu sĩ dưới trướng Mục lão tướng quân. Hơn nữa đã nhiều lần lập công giết địch, Mục lão tướng quân từng muốn hắn trở thành người nối nghiệp chưởng quản Nam quân, thậm chí còn có kỳ vọng cao hơn nữa."
"Kỳ vọng cao hơn ---" Hạ Tử Mặc nhìn Viên Tinh Dã.
"Không sai, chính là kỳ vọng hắn có thể trở thành Nguyên soái Đại Khải, thống lĩnh binh mã Khải quân trong bàn tay." Viên Tinh Dã nhàn nhạt nói, "Mấy năm trước ta từng gặp qua Sa Bình Bá, khi đó hắn bất quá tuổi còn nhi lập nhưng cũng đã là một người rất có tài năng, sau khi Mục lão tướng quân qua đời chắc chắn vị trí của hắn sẽ do Sa Bình Bá tiếp nhận. Hơn nữa, nếu như mọi chuyện thuận lợi, mười mấy năm sau Sa Bình Bá hẳn sẽ có thể thật sự trở thành Nguyên soái Đại Khải, rốt cuộc từ trước tới giờ ta đều chưa từng gặp bất kỳ kẻ nào lợi hại hơn hắn."
Hạ Tử Mặc chậm rãi nói, "Nhưng nàng đột nhiên xuất hiện, chính là đánh vỡ tất cả khả năng này."
"Đúng vậy ---" Viên Tinh Dã thở dài, "Mục lão tướng quân có thể nói là tướng lãnh có danh vọng nhất trong Khải quân, chỉ đứng sau một mình phụ thân ta, phàm là người được hắn đề cử tuyệt đối sẽ được tướng sĩ coi trọng. Nếu như không có ta, Sa Bình Bá tự nhiên sẽ là bình bộ thanh vân*. Nhưng đến khi ta xuất hiện, hắn nhiều nhất lại chỉ có thể trở thành thủ tướng một phương, thay thế cho Mục lão tướng quân."
(* bình bộ thanh vân: Bước lên mây xanh.)Hạ Tử Mặc trầm mặc, nàng biết Viên Tinh Dã nói những lời này là hy vọng nàng không cần phải loạn tưởng, "Sự tình lúc này bất quá chỉ là lễ vật ra mắt lần đầu Sa Bình Bá muốn gửi cho ta. Nếu như ta có thể vượt qua, tiếp theo hẳn sẽ còn nhiều chuyện khác đang chờ đợi."
"Vậy ---" Hạ Tử Mặc sửng sốt, "Chẳng lẽ trong triều cũng có người ---"
"Trong triều đương nhiên có người, nhưng mấu chốt hơn vẫn là trong quân." Viên Tinh Dã gật đầu. Hạ Tử Mặc thầm điểm qua bố trí nhân thủ trên triều của mình một chút, sau khi xác nhận sẽ không để xảy ra bất kỳ chuyện gì mới yên tâm phần nào.
Chu Tử Ly đột nhiên dừng xe, Viên Tinh Dã thực mau kéo Hạ Tử Mặc vào trong lồng ngực, tránh để nàng phải giật mình.
"Người mới tới là kẻ nào?" Tĩnh Ngôn lạnh giọng hỏi.
Trước mặt các nàng xuất hiện mấy chục người, phục sức toàn thân giống hệt đám hắc y nhân ban nãy, trên mặt đeo mạng che không nhìn rõ được diện mạo. Đám người này nghe được Tĩnh Ngôn lên tiếng, quay sang nhìn nhìn lẫn nhau, sau đó một tên cao giọng hô to, "Lên, giết hết không tha!"
Tĩnh Ngôn rút kiếm ra khỏi vỏ, lại nghe được thanh âm Viên Tinh Dã truyền tới, "Không được giết, chỉ có thể đả thương." Tĩnh Ngôn lặng lẽ gật đầu, phi thân nhảy tới phía trước, mặt đối mặt với đám người kia. Chu Tử Ly cũng cầm kiếm chặn trước xe ngựa, hai người cường ngạnh giao chiến với tiểu đội hơn trăm người ở đây.
Viên Tinh Dã chỉ im lặng ngồi một chỗ, không hề đích thân ra tay. Cách đó không xa, một con bồ câu trắng bay lên không trung, sau đó thực mau biến mất không còn bóng dáng. Viên Tinh Dã nhíu mày, lạnh lùng nói, "Đi thôi, không cần giao chiến nữa."
Chu Tử Ly và Tĩnh Ngôn nghe được, dùng kiếm đả thương mấy hắc y nhân xung quanh, nháy mắt liền nhảy tới phía trước xe ngựa. Viên Tinh Dã ôm Hạ Tử Mặc bước ra ngoài nói, "Chúng ta đi thôi." Dứt lời vận khinh công bay đi, biến mất trước mặt đám hắc y nhân kia. Chu Tử Ly và Tĩnh Ngôn nhanh chóng bám sát phía sau.
"Chúng ta không đuổi theo sao?" Một tên hắc y nhân hỏi.
"Không cần, toàn bộ ngọn núi này đều đã bị chúng ta bao vây, các nàng có chắp cánh cũng không thể chạy thoát. Mau truyền tin báo hành tung của các nàng về cho tướng quân." Một người khác ra lệnh.
"Vâng."
Bốn người Viên Tinh Dã hạ xuống tại một địa phương không người, Chu Tử Ly huýt sáo một cái, tứ phía lập tức xuất hiện một đám hắc y nhân, nguyên lai chính là nhóm binh lính khi nãy vừa mới tách ra không lâu.
"Nguyên soái!"
Viên Tinh Dã gật đầu, Chu Tử Ly lấy một tấm bản đồ trải rộng xuống trên mặt đất.
"Ngọn núi này hiện giờ bị chia thành năm mươi ô vuông, mỗi ô đều có một trăm người mai phục, không được phép rời khỏi địa phận được giao phó, một khi bắt gặp chúng ta liền thả bồ câu đưa tin, nhân mã từ bốn ô vuông xung quanh sẽ lập tức tập trung chạy tới." Viên Tinh Dã đơn giản vẽ vài đường trên mặt bản đồ.
"Kế sách của Sa Bình Bá rất đơn giản, nhưng lại cũng rất thực dụng. Nếu như bài trí cẩn thận, chúng ta đây dù có chắp cánh cũng khó lòng chạy thoát. Hiện giờ bọn hắn đã phát hiện hành tung của chúng ta, hơn nữa còn biết được nhân số cùng tình báo. Lúc này chỉ cần có thể phá rối bố cục của bọn họ, tức khắc sẽ mở ra lối thoát."
"Nguyện nghe theo Nguyên soái phân phó."
Viên Tinh Dã cười cười, "Bố cục như vậy tuy rằng thực có lợi, nhưng là một khi nhóm người ở bất kỳ ô nào thả bồ câu bay đi, nhân mã bốn khu xung quanh sẽ bị hấp dẫn tới, đến khi đó tứ phía chẳng khác nào nơi không người, chúng ta có thể nhân cơ hội vòng qua tới được khu vực khác. Việc các ngươi cần làm bây giờ là đổi y phục với bọn ta, chia làm bốn người một tổ, đi lại vài vòng hấp dẫn lực chú ý của bọn họ. Một khi phát hiện ra có kẻ truy kích thì lập tức cởi quần áo đào tẩu."
Hạ Tử Mặc lẳng lặng nhìn Viên Tinh Dã, khóe miệng nhịn không được khẽ cong lên, mang theo mỉm cười nhàn nhạt. Thời điểm tấn công Khuyển Nhung là thế, hiện giờ cũng vẫn như vậy, phàm là tình cảnh càng nguy hiểm Viên Tinh Dã lại càng thêm bình tĩnh trấn định.
Viên Tinh Dã cảm nhận được ánh mắt của Hạ Tử Mặc, quay đầu cười cười với nàng, sau đó tiếp tục nói, "Chỉ cần qua được ngọn núi này, thực mau là có thể tới Toái Diệp, khi đó Sa Bình Bá không còn khả năng ra tay nữa."
Nàng không phải chưa từng nghĩ tới thu phục đám hắc y nhân khác, nhưng làm như vậy quả thực quá mức mạo hiểm, không biết liệu trong một trăm người rốt cuộc có lẫn kẻ nào là người của Sa Bình Bá hay không. Chỉ là một tiểu đội trước mặt này đã là hết sức, Viên Tinh Dã nhất định sẽ không dễ dàng giao vận mệnh bản thân cho kẻ khác.
Hắc y nhân túm năm tụm ba thay quần áo, bởi vì y phục quả thực hữu hạn, nhiều người chỉ khoác một kiện ngoại bào tượng trưng. Viên Tinh Dã cũng không đòi hỏi nhiều, phẩy tay ra hiệu bọn họ tản ra hành động.
Sau khi hết thảy mọi người đều đã rời khỏi, các nàng nghỉ ngơi tại chỗ một lát, lúc sau mới đứng dậy rời đi.
Hạ Tử Mặc lo lắng hỏi, "Chúng ta có thể giấu được Sa Bình Bá sao?"
"Không có khả năng, nhưng nếu muốn giấu một ít tướng sĩ vẫn là có thể. Đến khi đó khắp nơi đều có bồ câu bay tứ tung, binh lính tức khắc sẽ bị rối loạn."
"Hắn thật sự là muốn giết nàng sao?"
"Thế cục tại đây tuy rằng không khó để phá giải, nhưng nếu muốn thuận lợi đi ra ngoài cũng không phải dễ dàng. Nếu như ta chết ở đây tự nhiên chính là chuyện tốt. Nếu như ta toàn mạng rời khỏi, khi đó hẳn là hắn sẽ công khai trở thành đối thủ của ta. Rốt cuộc thời điểm gặp mặt lần trước, ta khi đó chỉ là một thủ hạ nho nhỏ dưới trướng phụ thân, Sa Bình Bá không phục cũng là lẽ thường."
"Đối thủ công khai ---"
"Tam quốc sát nhập, Hiểu Mộng đảm nhiệm Nguyên soái. Nhưng nàng biết rõ bản lĩnh chính mình, vị trí Nguyên soái này bất quá chỉ mang ý nghĩa tượng trưng mà thôi. Vậy quyền lợi thật sự của Nguyên soái sẽ nằm trong tay ai?"
Hạ Tử Mặc nghe vậy sửng sốt, "Tam quốc ngoại trừ Hưu Mật Độc cũng không còn đại tướng nào hữu dụng, nếu như nói đến Nguyên soái chắc chỉ có thể là Sa Bình Bá."
Viên Tinh Dã gật đầu, "Bất luận là thế nào, nếu như hắn không màng tới thây cốt Mục lão tướng quân còn chưa kịp lạnh, vậy cũng đừng trách ta hạ thủ vô tình." Hạ Tử Mặc cười cười, "Hắn không phải là đối thủ của nàng." Trong lòng Hạ Tử Mặc, trên thế gian này không ai có thể sánh bằng Viên Tinh Dã của nàng.
Vừa dứt lời lại nghe Viên Tinh Dã nói, "Nhân sinh đời này của ta, chỉ nguyện ý bại dưới tay một mình nàng."
Sắc mặt Hạ Tử Mặc ửng hồng, xoay người không để ý tới Viên Tinh Dã nữa. Viên Tinh Dã cười cười vòng tay quanh eo nàng, sau đó vận sức ôm nàng bước đi. Đoạn đường phía trước còn rất xa, xe ngựa đã bỏ lại đằng sau, Viên Tinh Dã đương nhiên không muốn nàng phải quá mức mệt nhọc. Chu Tử Ly bất đắc dĩ nhìn hai người, đến tận bây giờ vẫn còn tình chàng ý thiếp như vậy.
Viên Tinh Dã đột nhiên dừng bước, dẫn theo ba người đi tới bên cạnh, tránh ở phía sau một gốc đại thụ. Vừa nấp vào liền thấy mấy chục hắc y nhân chạy tới từ hướng khác.
"Chỗ này còn chưa tới một trăm người."
"Không có gì bất ngờ, Sa Bình Bá sẽ không phân phó bọn họ tập trung toàn bộ ở một chỗ." Viên Tinh Dã nhàn nhạt nói, "Xem ra chúng ta cần phải cẩn thận hơn một chút." Cách đó không xa đột nhiên truyền tới tiếng người kêu la, sau đó thực mau im bặt, cũng không biết nhóm người giả trang thành các nàng kia đã đào tẩu thành công hay xảy ra chuyện rồi.
Hạ Tử Mặc nhấp khóe miệng, Viên Tinh Dã cũng nhíu mày nói, "Đi thôi."
Bốn người tiếp tục men theo đường núi mà đi. Trên đường phi thường cẩn thận, tuy rằng có gặp phải địch nhân vài lần nhưng đều thuận lợi né tránh vòng qua. Một đường hữu kinh vô hiểm, xung quanh thi thoảng sẽ ngẫu nhiên có vài tiếng kêu la, nhưng thực mau đều biến mất.
Chu Tử Ly nhịn không được nói, "Liền tính là bị bắt lại, nhưng bọn họ cũng là đồng bào, hẳn là sẽ không ---" Các nàng đều không muốn phải xảy ra loại chuyện Khải người tàn sát lẫn nhau như thế.
Tĩnh Ngôn cũng phẫn nộ nói, "Sa Bình Bá quả thực đáng chết. Dù cho chúng ta có toàn thân thoát được khỏi đây đi chăng nữa, cũng sẽ vĩnh viễn không thể quên được chuyện này."
Ánh mắt Viên Tinh Dã đạm mạc, cách đó không xa lại truyền tới tiếng kêu. Nàng nhíu mày hỏi, "Một đường này của chúng ta đã nghe được mười tiếng kêu sao?"
"Đây là lần thứ mười ba." Hạ Tử Mặc đáp.
Viên Tinh Dã gật đầu, vòng tay càng ôm chặt Hạ Tử Mặc hơn, "Chúng ta đi xem thử, coi như là đánh cuộc một lần, nếu như thật sự phải chết chính là thiên ý đã định." Hạ Tử Mặc chỉ cảm thấy cả người ngây ngẩn, sau đó nhẹ giọng, "Có thể cùng nhau xuống hoàng tuyền cũng không tồi."
Viên Tinh Dã bật cười, vận khinh công mang theo Hạ Tử Mặc bay tới hướng vừa phát ra tiếng người kêu la vừa rồi. Chu Tử Ly cùng Tĩnh Ngôn nhìn thoáng qua nhau, sau đó cũng nhanh chóng bám theo.
Cách đó không xa, bốn đại hán đang bị một đám người vây quanh, trên người bọn hắn tuy rằng chịu nhiều thương tích nhưng vẫn không tính là nguy hiểm tới tánh mạng. Mấy người xung quanh cả giận nói, "Các ngươi đây là đang làm cái gì? Nếu như không bắt được phản tặc thì phải công đạo với tướng quân thế nào?"
"Phản tặc sao, các ngươi có biết người mình muốn giết là ai hay không?" Một đại hán phản đối, "Bên ngoài luôn miệng nói phản tặc, nhưng nếu như thật sự giết phản tặc trong lời ngươi, khi đó tất cả chúng ta mới chân chính biến thành phản tặc."
"Ngươi --- đều là đồng bào, các ngươi mau cùng ta trở về lĩnh tội, chỉ mong tướng quân không giết các ngươi." Một tên hắc y nhân lắc đầu.
"Lĩnh tội, người chúng ta muốn giết chính là Nguyên soái, ngươi nói xem kẻ nào mới phải lĩnh tội đây?" Một tên trong bốn đại hán lớn tiếng mắng, "Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy nhiệm vụ lần này quá mức kỳ quái sao? Chúng ta ban nãy quả thực vừa gặp được phản tặc mà tướng quân muốn giết kia, chính là Phượng Vĩnh Tướng quân, cũng là Nguyên soái Đại Khải ta."
"Cái gì ---" Trong lúc nhất thời mọi người đều ngây ngẩn khó tin. Lời nói không có bằng chứng xác thực, hơn nữa Sa Bình Bá ngày thường đều rất có uy tín với tướng sĩ trong quân, tuy rằng tin tức này thật sự chấn động, nhưng lại không khiến nhiều người tin tưởng.
"Các ngươi chắc chắn là bị lừa gạt, mấy ngày trước Nguyên soái vừa ở Kiến Thước, hiện giờ hẳn là chuẩn bị hồi Toái Diệp, như thế nào lại ---" Vừa nói tới đây, nam tử cầm đầu ngây ngẩn cả người, trên trán lập tức xuất hiện một trận mồ hôi lạnh.
Nếu như Nguyên soái thật sự đang từ Kiến Thước quay về Toái Diệp, xác thực cũng có khả năng đi con đường này. Hắn thấp giọng lẩm bẩm, "Không thể a! Nguyên soái vì sao lại không đi quan lộ, đường núi này hẻo lánh khó đi, lại còn xa hơn vài phần." Hắn đi đi lại lại mấy vòng, sau đó cương quyết nói, "Tướng quân chắc chắn sẽ không làm ra chuyện gì bất lợi đối với Nguyên soái. Các ngươi vẫn nên theo chúng ta trở về trước thôi, đến khi gặp tướng quân lại tính tiếp."
Bốn người nhìn nhìn lẫn nhau, trong lòng đều biết nếu như lúc này quay về khẳng định không thoát khỏi cái chết, chỉ cảm thấy vạn phần bi thương.
Bỗng nhiên nghe được thanh âm vọng tới, "Nếu như ngươi dẫn bọn hắn trở về, chẳng phải là đưa huynh đệ chính mình tới chịu chết hay sao?"
"Là ai?"
Bốn đại hán bị thương nghe được thanh âm này, lộ ra vài phần ngạc nhiên, sau đó có chút kinh hỉ kêu lên, "Nguyên soái!"
- ---------------------------------------
Lời Editor: Hôm nay phải mày mò ngồi vẽ phác thảo sơ qua vị trí của mấy quốc gia cùng với thành trì tương ứng, chứ không thi thoảng mình lại bị lẫn vài nơi với nhau (tác giả cũng hay bị nhầm nữa =))Update 23/01/2022: Vì có nhiều người thắc mắc không hình dung được nên mình đính kèm ảnh vẽ vị trí các quốc gia và thành trì của mình vào đây nhé. Mình mù công nghệ nên chỉ có thể phác thảo đại khái như thế này thôi, mong các bạn thông cảm:( Nếu bạn nào có hứng thú vẽ lại cho đẹp thì mình cực kỳ hoan nghênh nhé ạ!