*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Xe ngựa chạy như bay giữa đường núi nhỏ hẹp, tâm tình Viên Tinh Dã đã bình phục hơn một chút, nhưng đôi mày kiếm vẫn nhíu chặt lại không hề giãn ra như cũ. Hôm nay đã là ngày thứ hai sau khi các nàng thay đổi lộ trình.
Thời điểm Viên Tinh Dã nhìn thấy đám người Trần Kha kia, trong lòng nghĩ tới nếu như lời hắn nói là thật, vậy bản thân chính mình rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm mất mạng, lúc đó cũng đã có ý muốn thay đổi cung đường. Nhưng là Trần Kha còn chưa đủ để khiến nàng thực sự tin tưởng, cho nên cũng không nói cho bọn họ lộ tuyến dự định của mình, chỉ phân phó Chu Tử Ly đem ngân phiếu đưa cho Trần Kha, để hắn đổi thành bạc mang tới chúc thọ Sa Bình Bá.
"Sa Bình Bá ẩn tàng lâu như vậy, đã nói lên bản tính hắn không hề tầm thường, vì sao lúc này lại đột nhiên để mọi người tới chúc thọ, không phải là có chút kỳ quái hay sao?"
"Ta cũng không nghĩ ra, nếu như tâm cơ đủ thâm trầm, hẳn là sẽ không để tâm nhất thời nửa khắc như này mới đúng." Viên Tinh Dã trầm tư, Hạ Tử Mặc cười nói, "Trở về phái người điều tra là được."
Vừa dứt lời, bỗng nhiên lại thấy sắc mặt Viên Tinh Dã biến đổi, sau đó nghe nàng nói, "Dừng xe." Chu Tử Ly vội vàng ghìm cương ngựa, Viên Tinh Dã dặn dò Hạ Tử Mặc, "Nàng ở trong đây, tuyệt đối không được ra ngoài."
Hạ Tử Mặc gật đầu, Viên Tinh Dã nhảy một cái ra khỏi xe ngựa, nói với Chu Tử Ly, "Các ngươi ở đây bảo hộ, không được rời đi nửa bước."
"Vâng." Chu Tử Ly và Tĩnh Ngôn ứng tiếng, điều khiển xe ngựa tránh sang một bên. Viên Tinh Dã duỗi tay xuống bên hông, chậm rãi rút ra một thanh nhuyễn kiếm, sau đó lắc người một cái, thân ảnh tức khắc biến mất không còn bóng dáng.
Cách đó không xa, một đám hắc y nhân đang lặng lẽ mai phục, mỗi người đều căng mắt chú ý động tĩnh trên đường cái, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ điều gì.
"Đại ca, ngươi nói các nàng sẽ đi con đường này sao?" Một tên sốt ruột lên tiếng hỏi. Hắc y nhân bên cạnh xoa xoa mồ hôi trên mặt, thấp giọng nói nhỏ, "Ta cũng không biết, chúng ta cứ nghe lệnh mai phục ở đây là được."
"Rốt cuộc là muốn giết ai a? Lại huy động nhiều nhân lực đến như vậy?" Người nọ không nhịn được cằn nhằn. Kẻ được gọi là đại ca kia lắc đầu, "Ta cũng không biết, chúng ta tuân lệnh là được, tướng quân đã nói thì cứ theo đi."
"Tuy rằng trước giờ vẫn luôn nghe theo tướng quân, nhưng loại chuyện chặn đường giết người như thế này đây vẫn là lần đầu tiên." Nam tử nói nhỏ một câu. Đại ca trong lòng nhịn không được thở dài. Người khác không biết, nhưng hắn lại minh bạch tướng quân là muốn giết kẻ nào. Nghĩ tới thân phận người cần phải giết, hắn không nhịn được run rẩy mấy lần.
Việc này nếu như hoàn thành, khi đó hắn chắc chắn sẽ trở thành tội nhân thiên cổ. Nhưng bản thân hắn cũng chỉ là tiểu binh, nghĩ đến tiền thưởng cùng với bị đe dọa đủ đường, hắn khổ sở nuốt nước miếng. Chuyện đã tới nước này, đã không còn cho phép hắn đổi ý nữa.
Chỉ là bọn hắn không biết, lúc này Viên Tinh Dã đang ở trên cao nhìn xuống bọn họ. Viên Tinh Dã nhíu mày, cảnh giới võ công của nàng cũng không phải bí mật gì, rất nhiều người đều biết đến, mấy người lẻ loi ở đây hoàn toàn không thể gây uy hiếp cho nàng. Suy nghĩ một hồi, nhóm lâu la này hẳn chỉ là quân cờ bị vứt bỏ mà thôi.
Nghĩ đến đây, Viên Tinh Dã lạnh giọng hỏi, "Người các ngươi muốn giết là ta sao?"
"Ai?" Nam tử cầm đầu sửng sốt, nhảy dựng lên trông ngóng tứ phía, chỉ là trong thanh âm có thể nghe được thiếu tự tin thật nhiều. Cũng không phải là hắn sợ hãi công phu của Viên Tinh Dã, mà là cố kỵ thân phận nàng.
"Các ngươi không phải là đang tìm ta sao?" Viên Tinh Dã phiêu diêu rơi xuống, nhuyễn kiếm vung lên, gió nhẹ thổi bay góc áo của nàng, mang theo vài phần sát khí nhàn nhạt.
Mấy tên khác chỉ nhìn Viên Tinh Dã chằm chằm, chờ hiệu lệnh của nam tử kia. Viên Tinh Dã thản nhiên cười cười, "Sa Bình Bá phái các ngươi tới đây, cũng quá coi thường Viên Tinh Dã ta rồi. Nam quân từ khi nào lại trở thành chó săn cho Sa Bình Bá?"
"Cái gì --- Viên --- Viên Tinh Dã --- Nguyên soái!" Người vừa lên tiếng thì thầm lúc nãy giật mình kinh ngạc, quay đầu nhìn nam tử nọ, "Đại ca --- nàng nói nàng là ---"
"Các huynh đệ, ta đã từng thấy bức họa Nguyên soái, nữ nhân trước mặt này là giả mạo, nàng chính là mục tiêu lần này của chúng ta, cùng ta giết!" Nam tử cầm đầu cả giận nói. Viên Tinh Dã lạnh lùng nhìn hắn, sau đó đảo mắt trông thấy phía sau có một người lùi lại vài bước, lấy một cái lồng chim từ trên mặt đất, lôi ra một con bồ câu.
Mọi người chỉ phát hiện Viên Tinh Dã trước mặt đột nhiên không thấy đâu, sau đó lại xuất hiện phía sau bọn hắn, trong tay cầm một con bồ câu trắng. Còn tên binh lính lúc nãy vừa lôi lồng chim ra hiện giờ đang nghiêng ngả tại chỗ, tiếp theo hắn chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn vạn phần, chậm rãi ngã xuống.
Hắn đến tận lúc chết cũng còn không biết vừa xảy ra chuyện gì. Viên Tinh Dã một tay cầm bồ câu, một tay nắm chuôi kiếm, lạnh giọng nói, "Bổn soái là Nguyên soái được đích thân Hoàng Thượng sắc phong, các ngươi đây là muốn tạo phản?"
Đám hắc y nhân nhìn nhìn lẫn nhau, một phần bị khí thế Viên Tinh Dã dọa sợ, một phần lại không biết phải xử trí thế nào. Nam tử dẫn đầu lớn tiếng, "Nếu như thật sự là Nguyên soái, như thế nào lại đơn độc một người chỗ này, chắc chắn phải có tùy tùng đi theo. Các huynh đệ, nàng chính là gian tế, không được để bị lừa gạt, cùng ta giết!"
Một bên là thống lĩnh quanh năm cùng nhau tác chiến, một bên là nữ tử xa lạ, đám hắc y nhân tự nhiên là lựa chọn tin tưởng người trước, không nói hai lời liền theo nam tử kia xông tới Viên Tinh Dã.
Viên Tinh Dã thở dài, tuy rằng trên tay nàng nhuốm máu nhiều người, nhưng loại chuyện giết hại đồng bào chính mình đây vẫn là lần đầu tiên, hạ thủ lúc này không khỏi có chút chần chừ do dự. Trường kiếm múa may trong gió, đa phần hắc y nhân đều chỉ bị thương nhẹ, mất đi sức chiến đấu, không có kẻ nào phải bỏ mạng.
Trong lòng Viên Tinh Dã minh bạch, dù có giết được đám người này ở đây hay không, hành tung của mình chung quy cũng đã bị bại lộ. Các nàng lựa chọn con đường núi vòng vèo này, trái lại khiến Lạc Nhan khó có thể kịp thời tới tiếp ứng.
Tâm tư còn đang mải suy nghĩ, trường kiếm vung lên lần nữa, tên hắc y nhân cuối cùng bị thương ngã xuống. Viên Tinh Dã đi tới trước người nam tử cầm đầu, dùng kiếm đẩy vải che mặt của hắn ra.
Một khuôn mặt tục tằng xuất hiện, còn có thể nhận rõ mang theo vài phần hoảng sợ.
"Ai phái ngươi tới?"
Nam tử không mở miệng, Viên Tinh Dã lạnh lùng hỏi, "Nếu như ta là gian tế, vì sao lại không dám nói là ai phái tới?"
"Muốn giết cứ giết, hà tất hỏi nhiều." Nam tử cương quyết nói. Lúc này hắn đã có thể bình thản đối mặt với cái chết, một khoảnh khắc hắn biết được bản thân phải đi giết Viên Tinh Dã kia, anh minh cả đời này lập tức đều bị hủy hoại trong nháy mắt. Trong lòng hắn âm thầm buồn khổ, trước kia vẫn nghĩ bản thân có thể chinh chiến sa trường, xả thân vì quốc, không ngờ cuối cùng lại nhận lấy một kết cục như vậy.
Sát khí trong mắt Viên Tinh Dã chợt lóe. Nam tử chỉ kịp nhìn thấy kiếm quang vung lên, nhắm chặt hai mắt, nhưng lại chậm chạp không cảm thấy đau đớn.
Mở mắt ra, nhuyễn kiếm trong tay Viên Tinh Dã đã không thấy đâu, còn tóc trên đầu chính hắn lại bị chặt đứt một đoạn, dây cột tóc rơi xuống trên mặt đất.
"Đại ca ---" Mấy tên hắc y nhân khác nhanh chóng bu lại xung quanh, trợn mắt nhìn Viên Tinh Dã trước mặt. Viên Tinh Dã tùy ý rút ra một hầu bao từ bên hông ném cho bọn họ. Nam tử mở hầu bao ra, hổ phù* bên trong rớt xuống mặt đất.
(* hổ phù: Một loại tín vật tượng trưng cho binh quyền mà đế vương trao cho các tướng lĩnh, hay còn được gọi là binh phù. Hổ phù thường làm bằng đồng, có hình dáng một con hổ, chia làm hai nửa có thể ghép khớp với nhau. Miếng phù bên phải do vua chúa nắm giữ, miếng phù bên trái được giao cho tướng lĩnh. Khi nhà vua cần điều động quân đội sẽ sai người mang nửa phù bên phải đến, nếu hai miếng phù vừa khít nhau thì quân đội mới chấp hành mệnh lệnh. Hổ phù này rất thịnh hành vào thời Chiến Quốc đến đời Tần, Hán.Ảnh minh họa: Hổ phù ở lăng mộ Triệu Văn Vương - vị vua thứ hai nhà Triệu nước Nam Việt, cháu nội của Triệu Đà)"Nhận ra không?" Viên Tinh Dã nhàn nhạt hỏi. Thân mình nam tử chấn động, hắc y nhân xung quanh nhìn đồ vật trên tay hắn thật kỹ, lúc sau mới thất thanh kêu lên, "Đại ca, đây là --- đây là hổ phù a!"
Viên Tinh Dã đi tới trước mặt bọn họ, từ trên cao nhìn xuống. Sắc mặt nam tử trắng bệch, bò dậy quỳ xuống, trán chạm sát trên mặt đất, "Mạt tướng Trình Hổ, tham kiến --- tham kiến Nguyên soái. Nguyên soái trách phạt mạt tướng là được, những người khác hoàn toàn không biết gì, thỉnh Nguyên soái khoan dung tha thứ."
Mấy hắc y nhân khác thấy thế cũng vội vàng quỳ xuống. Tuy rằng bọn họ trước giờ luôn ở dưới trướng Mục lão tướng quân, nhưng ngày thường vẫn khát khao thanh danh Viên Tinh Dã vạn phần. Chỉ là không ngờ tới lần đầu tiên được tận mắt diện kiến Viên Tinh Dã lại là ở tình huống như vậy.
Viên Tinh Dã lạnh lùng nói, "Người không biết không thể trách, đứng lên đi."
Nam tử tức khắc sửng sốt, quay đầu nhìn đống tóc của mình trên mặt đất, hồi lâu sau mới ngẩng lên nhìn Viên Tinh Dã trước mặt. Viên Tinh Dã trông thấy vẻ mặt sáng tỏ của hắn, liền biết đối phương đã nhận ra ý tứ của nàng.
"Đa tạ Nguyên soái." Nam tử lúc này mới dám buông lỏng một chút.
"Tập trung chỉnh đốn nhân thủ, một lát sau ta sẽ đến." Viên Tinh Dã nói. Đám người xung quanh chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, đến khi định thần lại đã không thấy bóng dáng nàng đâu nữa.
"Đại ca, nàng thật sự là Nguyên soái sao?" Một tên hắc y nhân lên tiếng hỏi. Người khác nghe vậy ngắt lời, "Quả thực giống hệt như trong truyền thuyết, chúng ta lần đầu tiên trong đời gặp được nữ nhân lợi hại tới như vậy, nếu như không phải là Nguyên soái thì còn có thể là ai?"
Một đám người trầm mặc hồi lâu. sau đó quay sang nhìn nam tử dẫn đầu, run giọng hỏi, "Đại --- đại ca --- chúng ta là muốn giết --- giết Nguyên soái sao?"
Nam tử im lặng, mọi người lại nhao nhao lên, "Đại ca, ngươi nói gì đi a! Huynh đệ chúng ta không phải sợ chết, chỉ là ---"
"Đại ca thực xin lỗi các ngươi." Nam tử cúi đầu nói, "Nàng xác thực chính là Nguyên soái." Mấy ngày nay hắn cũng không chịu đựng nổi, vừa rồi cho rằng bản thân liền phải bỏ mạng, hiện giờ đã hoàn toàn nản lòng thoái chí, không hề tính toán muốn tiếp tục phải giấu diếm nữa.
Đám người kia nghe vậy nhất thời không biết phải nói gì. Nam tử cầm đầu biết hiện giờ tâm tư mọi người chắc chắn là không tốt. Bọn họ đều là tướng sĩ trấn thủ biên quan, xả thân vì Đại Khải, đối với triều đình luôn trung thành tận tâm, chưa bao giờ nghịch ý quốc gia đại sự, hiện giờ thế nhưng lại suýt chút nữa ra tay ám sát Viên Tinh Dã.
"Đại ca, ngươi có biết, Viên Tinh Dã là chiến thần triều ta, nếu như nàng chết đi --- khi đó còn ai có thể ngăn cản liên quân tam quốc?" Một người nghẹn ngào nói, "Chúng ta không để tâm tới thanh danh chính mình, nhưng chẳng lẽ ngươi lại nhẫn tâm nhìn bá tánh vì chúng ta mà phải chịu chiến tranh khổ sở hay sao? Đến khi đó tình nghĩa huynh đệ đây của chúng ta còn tính cái gì? Gian khổ mấy năm nay cũng có tác dụng gì nữa?"
"Ta ---" Nam tử còn đang muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn chỉ cúi đầu không mở miệng.
Mọi người còn đang trầm mặc, một chiếc xe ngựa đã từ từ chạy tới. Viên Tinh Dã bước ra, sau đó đưa tay đỡ Hạ Tử Mặc xuống xe.
Một khi đã biết được thân phận Viên Tinh Dã, đương nhiên cũng sẽ nhận ra Hạ Tử Mặc là ai. Đám hắc y nhân nhanh chóng khom người hành lễ, "Tham kiến Nguyên soái, Giám quân." Chỉ là hiện giờ tình huống có chút trầm trọng, thanh âm của bọn hắn đều hạ xuống thật thấp. Hạ Tử Mặc ôn hòa cười cười, "Các vị thỉnh đứng lên."
Viên Tinh Dã mở lời, "Nam quân trước giờ tác phong nghiêm cẩn, các ngươi vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?" Trong lòng nàng đã tin tưởng bảy tám phần lời nói của đám người Trần Kha kia, nếu như Mục lão tướng quân còn ở, khẳng định sẽ không để phát sinh chuyện như vậy.
Nam tử cầm đầu đáp, "Không dám gạt Nguyên soái, là --- là Sa phó tướng hạ lệnh để chúng ta hành sự như vậy, mạt tướng đây cũng ---"
Hạ Tử Mặc nhìn sắc mặt tối sầm của Viên Tinh Dã, nhàn nhạt hỏi, "Vậy Mục lão tướng quân đâu?"
"Lão tướng quân đang trên đường tới Toái Diệp đột nhiên trở bệnh nặng, chúng ta đã thật nhiều ngày không gặp được người." Nam tử nói. Viên Tinh Dã gật đầu, xoay người phân phó Chu Tử Ly phía sau, "Chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này một lúc."
"Vâng."
Hạ Tử Mặc có chút lo lắng, Chu Tử Ly dẫn ngựa tới buộc ở một bên, Tĩnh Ngôn đi theo bảo hộ phía sau Hạ Tử Mặc để phòng ngừa bất trắc. Viên Tinh Dã cầm con bồ câu đưa tin vừa rồi, nhìn nhìn một lúc mới hỏi, "Các ngươi lần này tới đây tổng cộng bao nhiêu người?"
"Hồi Nguyên soái, chúng ta có tổng cộng năm ngàn người, chia làm năm hướng, mỗi hướng một ngàn người, một ngàn này lại phân thành mười tiểu đội, một khi phát hiện Nguyên soái lập tức dùng bồ câu đưa tin tới nhân mã phụ cận."
Viên Tinh Dã nhấp khóe miệng, lần này quả thực chính là tính thế nguy cấp nhất nàng từng trải qua. Năm ngàn nhân mã này đa phần đều là mơ mơ màng màng bị lừa tới đây, không biết rõ thực hư sự việc, nàng không thể xuống tay giết chết bọn họ. Nhưng nếu như không giết, một khi có người phát hiện các nàng, sẽ thực mau kéo theo kẻ khác chạy tới. Nếu như bị bao vây ở đây, ngọn núi cao nguy hiểm trùng trùng này quả thực không hề có lối thoát.
Trước đây mỗi khi nàng làm bất luận chuyện gì cũng đều thận trọng từng bước, nhưng lần này lại không hề chuẩn bị trước đã sa vào bẫy của Sa Bình Bá. Hiện giờ nghĩ lại, Sa Bình Bá hẳn là cố ý phóng thích đám người Trần Kha kia, chạy đến chỗ nàng dẫn dụ đi theo đường núi nhỏ hẹp này.
Cơ hội duy nhất bây giờ, chính là tiểu đội một trăm người trước mặt.