Bên hồ Thái Dịch đèn đuốc sáng trưng, không chỉ có văn võ bá quan, phi tử hậu cung cũng được triệu kiến tới tham khán rất nhiều. Hạ Đế gọi người bày biện thật nhiều bàn thấp bốn phía xung quanh, bên trên còn có trái cây cùng đủ loại điểm tâm, nhìn qua xác thực phi thường ung dung nhàn nhã.

Hách Liên Cẩn càng cảm thấy chua xót hơn, nguyên bản muốn luận võ dương oai một phen, hiện giờ dường như lại biến thành làm xiếc ảo thuật mua vui cho phi tử hậu cung cùng các loại quan viên lớn nhỏ.

Viên Tinh Dã ngồi bên cạnh Hạ Tử Mặc, cầm điểm tâm đẩy tới trước mặt nàng, ôn thanh cười nói, "Vừa nãy không ăn được nhiều, hiện giờ thử thêm một chút đi."

Hạ Tử Mặc nghe vậy cầm một khối lên nếm thử, Viên Tinh Dã lại châm trà cho nàng, "Nếu cảm thấy ngọt quá thì ăn ít một chút cũng được, lúc sau trở về trong phủ ta cho người làm món khác."

"Nàng cũng ăn thêm một chút đi, tay nghề ngự trù trong cung xác thực không tồi." Hạ Tử Mặc cười nói. Lúc này lực chú ý của mọi người đều đặt ở chỗ khác, không ai để tâm tới hai người nơi này.

"Nàng cảm thấy trong hồ lô Đại Kiến là đang muốn làm cái gì?" Hạ Tử Mặc nhíu mày hỏi. Viên Tinh Dã chỉ khẽ lắc đầu, "Tạm thời còn chưa biết, nhưng lúc nãy Viên Đông vừa nói cho ta, hôm qua Lý Trung đi tới trạm dịch nơi sứ đoàn Đại Kiến dừng chân."

Động tác trên tay Hạ Tử Mặc ngừng lại một chút, sau đó nói, "Lần này tới đây hẳn là không có ý tốt, chúng ta phải ứng phó thật cẩn thận."

Quay trở lại tình hình luận võ lúc này, bốn người Đông Tây Nam Bắc từ nhỏ đã đi theo Viên Tinh Dã học hỏi, công phu đương nhiên thuộc hàng bất phàm. Chu Tử Ly cũng tập võ từ thuở nhỏ, Tĩnh Ngôn thân binh kia của Hạ Tử Mặc chính là tuyển chọn công phu tốt nhất từ trong chín mươi ám vệ đi theo nàng. Bốn người còn lại xuất thân từ Hắc Y quân, là đội quân chủ lực mạnh nhất của Viên Tinh Dã, hiện có thể theo Thẩm Băng vào tới trong kinh thành đương nhiên phải là tinh anh trong tinh anh. Cho nên mười người luận võ này thoạt nhìn qua có vẻ chức quan cùng xuất thân không cao, nhưng trên thực tế lại không thể xem thường.

Luận võ trận đầu là một tên dũng sĩ Đại Kiến đối đầu với Tĩnh Ngôn. Tĩnh Ngôn làm người quả nhiên tên xứng với thực, ngày thường trầm tĩnh ít lời, thần sắc thập phần hờ hững, có thể thấy được đã có phần nào phong thái giống như Thẩm Băng. Khuôn mặt thoạt nhìn không có gì nổi bật, thời điểm đứng yên một chỗ trên võ đài dường như giống hệt một dân nữ bình thường trong thành.

"Tiểu cô nương vẫn nên đi xuống thôi, một lúc sau bị thương đến người quả thực không tốt." Dũng sĩ Đại Kiến lên tiếng. Thân hình hai người nhìn qua quả thực khác nhau một trời một vực, Tĩnh Ngôn chỉ im lặng không nói gì.

Trương Bình tiến lên cao giọng, "Luận võ bắt đầu!"

Lời nói vừa dứt, Tĩnh Ngôn đột nhiên rút kiếm xông đến, trường kiếm trong tay duỗi thẳng hướng tới trước ngực đối phương. Tên dũng sĩ kia phản ứng cũng thực mau, thân hình tuy đồ sộ nhưng lại thập phần linh hoạt, lập tức lăn một vòng tại chỗ, tránh đi thế công của Tĩnh Ngôn.

Hai người ở trên đài bắt đầu ngươi tới ta lui đánh nhau, mọi người bên dưới sôi nổi trầm trồ khen ngợi, nhưng Hạ Tử Mặc lại nhíu mày thật sâu. Nàng tuy rằng không tinh thông võ học, nhưng cũng nhận ra được công phu của Tĩnh Ngôn không chỉ đơn giản như vậy, lúc này là đang không xuất toàn lực đối đầu. Sau khi ngẫm nghĩ một chút cũng cảm thấy hợp lý, luận võ trận đầu quả thực không cần quá mức khoa trương.

Giao chiến được khoảng nửa khắc sau, thân hình Tĩnh Ngôn chợt lóe, chỉ thấy mũi kiếm bất chợt đổi hướng đâm thẳng vào trên vai của đối phương, sau đó nàng lập tức thối lui, ôm quyền nói, "Thất lễ."

Dũng sĩ Đại Kiến tức khắc suy sụp, "Đa tạ cô nương hạ thủ lưu tình." Vết thương của hắn không sâu, biết rõ Tĩnh Ngôn là cố ý lưu lại đường sống cho hắn, nên cũng thức thời không hề dây dưa gì thêm, nhanh chóng xuống khỏi võ đài.

Hạ Đế gật gù, cầm một chén rượu lên uống cạn, quan viên xung quanh cũng ồn ào tán thưởng. Vừa rồi bọn họ quả thực có chút lo lắng, rốt cuộc Hách Liên Cẩn đã lựa chọn cao thủ kỹ càng từ trước khi tới, còn phía chính mình lại là nhất thời thuận tiện chọn ra mười người.

Trận thứ hai là Chu Tử Ly lên đài, đối diện là một nữ tử tay cầm roi da. Chu Tử Ly ôm quyền nói, "Thất lễ."

"Người Trung Nguyên các ngươi thực lắm lễ nghĩa, luận võ liền luận võ đi, còn muốn nói này nói nọ." Nữ tử kia vừa dứt lời lập tức vung roi da tấn công Chu Tử Ly. Thế công phi thường sắc bén, Chu Tử Ly vội vàng xuất chiêu ứng chiến.

Hạ Đế ý vị thâm trường cười cười, "Không ngờ trong quân Đại Kiến cũng có nữ tử." Lời này vừa nói ra, sắc mặt quan viên Đại Khải bên này tức khắc biến đổi. Vừa rồi Hách Liên Cẩn nói mười người này là tuyển chọn từ dũng sĩ trong quân, nhưng mọi người ở đây đều biết Đại Kiến không chấp nhận nữ tử tòng quân. Liền tính Đại Khải lúc này dân phong mở ra, nữ tử có thể làm quan làm tướng cũng phải mất hơn trăm năm mới đạt được tới hiện trạng như bây giờ.

Hay nói cách khác, đám người Hách Liên Cẩn dẫn tới không phải tất cả đều xuất thân trong quân, rất có khả năng là tuyển chọn từ cao thủ võ lâm chốn dân gian Đại Kiến.

Viên Tinh Dã khẽ lắc chén rượu trong tay, nhàn nhạt cất lời, "Người này hẳn là nữ tử duy nhất trong Kiến quân, chính là Hưu Mật Độc tướng quân đứng đầu tứ quân. Người cũng như tên, quả nhiên danh bất hư truyền."

"Thế nhưng lại có vinh dự tiếp đón chiến thần Đại Kiến tới đây, chúng ta thật là thất lễ rồi." Hạ Tử Mặc đạm thanh nói.

Lúc này Hách Liên Cẩn bên kia cũng vạn phần bất đắc dĩ, ván thứ nhất thua trận, ván thứ hai này chỉ hy vọng có thể thắng để gỡ danh dự một chút, đành phải phái Hưu Mật Độc lên võ đài. Hạ Tử Mặc ngoài miệng tuy nói là thất lễ, nhưng tất cả mọi người ở đây đều minh bạch rõ ràng, muốn nói thất lễ hẳn là từ bên phía Hách Liên Cẩn mới đúng.

Giao chiến một hồi mới thấy được võ công của Chu Tử Ly quả thật không hề yếu, dưới thế công tới tấp của Hưu Mật Độc vẫn không loạn nhịp, trường kiếm trong tay múa lên vài đường, đem từng chiêu công kích của Hưu Mật Độc hóa giải toàn bộ.

"Công phu của Tử Ly không tồi, nhưng chỉ sợ lần này phải thất thủ rồi." Viên Tinh Dã nhẹ giọng nói nhỏ, Hạ Tử Mặc nghe vậy gật đầu, "Đối phương là Hưu Mật Độc, dù thua cũng không có gì đáng trách."

Mọi người bên dưới chỉ thấy được kiếm quang lấp lóe bên trên võ đài, cơ hồ không trông rõ được động tác hai người. Chỉ có nhóm người Viên Tinh Dã nhận ra được phòng tuyến của Chu Tử Ly đã dần lộ ra dấu hiệu thất bại, không tới vài hiệp nữa khẳng định sẽ không trụ nổi.

Ngay sau đó liền thấy roi da trên tay Hưu Mật Độc đột nhiên huyễn hóa ra vô số ảo ảnh, đem toàn bộ đường lui quanh thân Chu Tử Ly phong kín lại, Chu Tử Ly nếu muốn tránh thoát chỉ còn cách rời khỏi võ đài. Hưu Mật Độc là người có chút tâm cao khí ngạo, tham gia luận võ lần này cũng không phải sự tình nàng mong muốn, cho nên không nghĩ tới thương tổn Chu Tử Ly, vậy nên nếu có thể bức nàng xuống đài là tốt nhất.

Chu Tử Ly bị dồn áp chỉ còn có thể phi thân ly đài, Hưu Mật Độc thấy nàng nhảy lên cũng chậm thế công lại, nào ngờ thân mình Chu Tử Ly trên không trung tức khắc ngưng trọng, sau đó lại đột nhiên chuyển hướng, lực đạo thật mạnh bật thẳng đến Hưu Mật Độc bên dưới.

Hưu Mật Độc còn chưa kịp thu hồi roi da, đành phải hấp tấp dùng tay không xuất chưởng tiếp chiêu.

Phanh! Chu Tử Ly bay ngược ra ngoài, sau khi rơi xuống khỏi đài liền phun ra một búng máu tươi, sắc mặt Hưu Mật Độc bên kia cũng tái nhợt, bị chấn động lui về phía sau vài bước.

Mấy người Viên Đông nhanh chóng đi tới nâng Chu Tử Ly dậy. Chu Tử Ly quệt máu tươi vương trên khóe miệng, nhàn nhạt lên tiếng, "Ta thua." Nàng không chỉ có thua, còn bị nội thương nghiêm trọng, nhưng nàng biết Hưu Mật Độc lúc này khẳng định cũng không chịu nổi.

Ánh mắt Hạ Tử Mặc phát lạnh, đứng dậy cười cười, "Đa tạ Hưu Mật tướng quân hạ thủ lưu tình. Người tới, đỡ Tử Ly trở về nghỉ ngơi." Tuy rằng Tử Ly bại trận, nhưng lại có thể đả thương được Hưu Mật Độc, trong bại có thắng. Hẳn là Chu Tử Ly tự nhận không có khả năng giành chiến thắng mới nghĩ ra hạ sách lưỡng bại câu thương như vậy.

Hách Liên Cẩn cười khổ, "Thân binh của Phu nhân thân thủ như vậy, đảm đương vị trí thân binh quả thực là có phần phí phạm tài năng." Hạ Tử Mặc phẩy tay nói, "Chí hướng của Tử Ly là như vậy, đại nhân không cần phải lo lắng."

Mấy hồi luận võ lúc sau, bốn người Đông Nam Tây Bắc tự nhiên là thắng được, còn bốn gã Hắc Y quân một thắng một hòa hai thua. Đại Khải lấy sáu thắng một hòa làm thắng lợi chung cuộc.

Viên Tinh Dã nhíu mày, có chút không vừa lòng kết quả như vậy. Mười người được phái ra này có thể nói là thuộc tầng lớp lợi hại nhất toàn bộ Chinh Bắc quân, trừ bỏ đại tướng cùng phó tướng. Tuy rằng kết quả lần này đủ để thấy quốc lực và chiến lực của Đại Kiến vẫn còn chưa bằng được Đại Khải, nhưng cũng không khó để nhận ra đã xuất hiện tầng tầng lớp lớp nhân tài.

Hạ Đế trái lại thực vừa lòng, bất luận thắng hay bại đều có ban thưởng, các đại thần khác cũng là vui vẻ. Đại Khải trước giờ trọng văn khinh võ, có được kết quả như vậy bọn họ cũng đã thấy đủ. Một màn luận võ khôi hài như vậy kéo dài đến tận gần đến hừng đông mới ngã ngũ.

Trở lại bên trong Viên phủ, Hạ Tử Mặc mệt mỏi ngủ thẳng đến mặt trời lên cao ba sào mới tỉnh. Thời điểm vừa dậy đã không thấy Viên Tinh Dã đâu, nàng có phần nghi hoặc. Hai người vẫn luôn ngủ chung với nhau, Viên Tinh Dã do có nội công thâm hậu nên ngày thường sẽ tỉnh giấc trước nàng sớm hơn một chút, nhưng đều luôn ở bên cạnh chờ nàng tỉnh ngủ.

Có chút vội vàng khoác lên ngoại bào, Hạ Tử Mặc đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Tĩnh Ngôn đang đứng thủ vệ trước cửa, "Tinh Dã đâu rồi?"

"Nguyên soái vừa đi tới lò luyện dược, có dặn nếu đại nhân tỉnh lại thì thỉnh qua xem một chuyến." Tĩnh Ngôn đáp lời. Dược lò là địa phương Viên Tinh Dã dùng để điều chế các loại thuốc, ngày thường rất ít khi sử dụng tới. Sư phó Nam Cung Lưu của nàng trừ bỏ võ học cùng binh pháp bất phàm, đối với dược vật và độc dược cũng là phi thường tinh thông.

Còn chưa đi tới dược lò đã thấy Viên Tinh Dã gấp gáp quay lại, hai người chạm mặt nhau giữa đường.

"Nàng tỉnh rồi." Viên Tinh Dã tới gần nắm lấy tay Hạ Tử Mặc, cười nói, "Ta còn định nhanh chóng chạy trở về. Vừa rồi đã phân phó phòng bếp chuẩn bị một ít thức ăn thanh đạm, hiện tại để bọn họ mang tới."

Hạ Tử Mặc nheo mắt, "Tỉnh ngủ liền ăn, ăn xong lại ngủ, cứ như vậy ta thực nhanh sẽ biến thành heo."

"Vậy cũng sẽ thành heo ưa nhìn nhất toàn thiên hạ." Viên Tinh Dã bật cười thành tiếng, "Ăn xong chúng ta nên vào cung một chuyến, nàng đưa cái này tới cho Hoàng Hậu." Dứt lời liền lấy ra một bình sứ nhỏ màu trắng.

"Đây là ---"

"Hộ Tâm Đan, là dược vật bảo mệnh tốt nhất do sư phó ta nghiên cứu chế tạo ra."

"Nàng nói là đưa cho Hoàng Hậu, chẳng lẽ ---"

"Mấy ngày nay ta đã quan sát thực kỹ, thân mình Hoàng Hậu càng ngày càng yếu, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không qua nổi nửa năm nữa." Viên Tinh Dã nói, "Trong này có mười viên dược, mỗi tháng dùng một viên, đủ để đảm bảo mười tháng không có gì bất trắc."

"Vậy lúc sau thì sao?"

"Khi đó còn phải xem xét tình huống mười tháng này. Tâm bệnh trong lòng Hoàng Hậu tích tụ đã lâu, liền tính là sư phó của ta cũng khó lòng xoay chuyển thiên địa, chỉ còn có thể kéo dài thời gian." Viên Tinh Dã tiếp tục. Hạ Tử Mặc nghe vậy thở dài. Sau khi các nàng rời đi, hậu cung cơ hồ trở thành thiên hạ của Lý Quý Phi, Hoàng Hậu chỉ còn có một mình, độc mộc không thể thành rừng.

Nhưng nếu Hoàng Hậu chết đi lúc này, như vậy khả năng cao Lý Quý Phi sẽ bước lên hậu vị. Xưa nay hậu cung cùng tiền triều vẫn luôn có muôn hình vạn trạng quan hệ khăng khít, địa vị Hoàng Hậu này hẳn là không nên để Lý Quý Phi nắm được trong tay mới tốt.

"Khi trước ta có thể xuất cung lãnh binh cũng có phần nào là nhờ Hoàng Hậu khuyên can, lần này có thể tỏ ý quy phục đầu nhập hướng nàng." Viên Tinh Dã ôn thanh nói. Hoàng Hậu biến thành bộ dáng như ngày hôm nay, ít nhiều cũng có nguyên nhân là bởi các nàng. Nếu không phải các nàng dùng mưu kế trừ bỏ Đức phi, Lý Quý Phi hẳn không có khả năng một tay che trời như bây giờ. Vì lẽ đó, Hạ Tử Mặc vẫn luôn mang tâm tư bất an đối với Hoàng Hậu, Viên Tinh Dã làm vậy là muốn giúp nàng tiêu trừ áy náy trong lòng.

"Nhưng còn Hoàng Thượng bên kia ---"

"Hiện giờ chúng ta cùng nhau đắc thắng hồi kinh, quan hệ nếu vẫn còn như nước với lửa giống lúc trước cũng không phải hợp tình hợp lý cho lắm. Không bằng để bọn họ cho rằng chúng ta lén lút thành lập hiệp nghị gì đó với nhau là được." Viên Tinh Dã đề nghị, "Có thể xuất chinh tới Tây Vực hay không còn chưa biết, hiện chưa cần suy xét tới ý tứ của Hoàng Thượng."

Hạ Tử Mặc gật đầu, "Cũng được, khi còn giao tranh với Khuyển Nhung vài lần ta thượng thư về triều đình đều có thể thấy được là đang có ý giúp nàng, vậy cứ để bọn họ nghĩ rằng ta với nàng đạt thành hiệp nghị, ta giúp đỡ nàng đối mặt với áp lực triều đình khi tấn công Khuyển Nhung, điều kiện chính là muốn nàng đầu nhập vào phe cánh Hoàng Hậu."

"Chỉ cần để bọn họ vẫn nghĩ chúng ta bằng mặt không bằng lòng là được." Viên Tinh Dã cười nói, duỗi tay ra nắm lấy tay Hạ Tử Mặc kéo lại gần. Hạ Tử Mặc lại cảm thấy từng trận chua xót dâng lên trong lòng.

Có đôi lúc, nàng thật sự rất muốn nói cho cả thiên hạ đều biết, Viên Tinh Dã chính là ái nhân của nàng, là người nàng đặt thật sâu trong tim. Ôn nhu thiện lương, kiên cường mỹ lệ, võ công tuyệt thế, binh pháp bất phàm, mấu chốt nhất chính là người này thật tâm đối với nàng rất tốt.

Nhưng oán thay hai nàng đều là nữ tử, hơn nữa còn cùng là phi tử Hoàng Thượng, cho nên trước mặt ngoại nhân ngay cả bằng hữu đơn giản nhất cũng không thể làm được.

Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc dùng xong ngọ thiện, sau đó đi tới hoàng cung. Bên trong hậu cung lúc nào cũng luôn náo nhiệt phi phàm, dọc đường đi bắt gặp không ít người tới hành lễ chào hỏi.

Mai phi cùng mấy vị phi tử khác đang ở bên hồ Thái Dịch ngắm hoa, đột nhiên nghe được tiếng người truyền đến, "Kia không phải là Phượng Vĩnh Tướng quân cùng Hộ Quốc Phu nhân sao, hai người này như thế nào lại tiến cung?"

"Ai biết, ta cảm thấy Hoàng Thượng đối với các nàng quả thực là quá mức dung túng. Thân là phi tử lãnh binh còn chưa tính, thế nhưng lại quang minh chính đại trụ tại phủ đệ ngoài cung, đây không phải là muốn đem toàn bộ thể diện hoàng thất đều ném bỏ sao?"

Mai phi chỉ im lặng không lên tiếng, Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc đã tới thật gần, mấy phi tử kia nhanh chóng dừng lời, cùng nhau đứng dậy hành lễ. Dựa theo nội lực của Viên Tinh Dã đương nhiên là có thể nghe rõ nội dung mấy người tán phiếm vừa rồi, chỉ là nàng cũng không rảnh rỗi đi so đo với bọn họ.

"Tướng quân, Phu nhân." Địa vị Mai phi tuy rằng so ra không hề thấp hơn các nàng, nhưng lúc này lại muốn hành lễ, Viên Tinh Dã cười cười xua tay, "Mai phi không cần đa lễ." Hạ Tử Mặc cũng ứng lời, "Mấy ngày vừa trở về vẫn luôn thực bận rộn, đã lâu không gặp thế nhưng Mai phi tỷ tỷ lại khách sáo như vậy."

Mai phi đạm cười, "Lễ nghĩa không thể thiếu, hai vị muội muội đây là đang định đi đâu vậy?"

"Từ khi trở về kinh thành vẫn còn chưa có dịp bái kiến Hoàng Hậu nương nương, hôm nay có chút thời gian liền tới gặp Hoàng Hậu." Hạ Tử Mặc mỉm cười.

Ánh mắt Mai phi nhìn tới Viên Tinh Dã đang thẳng lưng đứng ở bên cạnh, thần thái tuy rằng vẫn đạm mạc như cũ, nhưng trên khóe miệng lại không giấu được tươi cười nhàn nhạt. Mai phi cúi đầu nói, "Vậy ta đây không quấy rầy nữa, nếu hai người rảnh rỗi có thể tới chỗ ta hàn huyên một hồi."

Cung Hoàng Hậu vẻ ngoài vẫn xa hoa tráng lệ như trước, tuy rằng Hoàng Hậu đã lâu không còn được sủng ái, nhưng Hoàng Thượng vẫn luôn nhất mực tôn kính Hoàng Hậu. Mỗi ngày của Hoàng Hậu trôi qua phảng phất vẫn thanh nhàn thoải mái như cũ, nhưng tư vị trong lòng hẳn chỉ có chính bản thân nàng mới rõ ràng.

Cẩm Hàn nhìn thấy Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã đi đến, lập tức ngây ngẩn cả người. Hạ Tử Mặc thấy vậy chỉ cười nói, "Cảm phiền thông truyền tới Hoàng Hậu nương nương." Thời khắc trông thấy Hoàng Hậu, Hạ Tử Mặc mới cảm nhận được rõ ràng, mấy năm vừa rồi Hoàng Hậu dường như đã già đi thật nhiều.

Trước kia mỗi lần gặp mặt Hoàng Hậu cơ hồ đều là ở trong đại điện, trang dung trên mặt Hoàng Hậu luôn luôn thực tinh xảo, hơn nữa là khoảng cách khá xa, Hạ Tử Mặc hoàn toàn không phát hiện hai bên thái dương Hoàng Hậu sớm đã có phần hoa râm, khí độ trên người cũng không còn ung dung tự tại như trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play