Viên Tinh Dã đặt bản đồ trên tay xuống, bộ dáng có chút thất thần, Lạc Nhan bước vào nói, "Nguyên soái, hết thảy đã chuẩn bị ổn thỏa, nhân mã đều đã tề tựu lại một chỗ, chỉ còn Thẩm Băng và Bùi Thập Viễn vẫn đang đuổi giết Khuyển Nhung quân."
Viên Tinh Dã gật đầu, một lần nữa nhìn xuống bản đồ trên bàn, được một lúc ánh mắt lại vô thức rời đi. Lạc Nhan trong lòng buồn cười, chỉ là không dám biển hiện ra bên ngoài. "Ngươi nói Tử Mặc liệu có gặp nguy hiểm hay không?" Viên Tinh Dã nhẹ giọng hỏi.
Lần trước nàng rời đi, bên trong U Châu có một Trình Kinh, hiện giờ là Hiền phi cùng Trương Đoan Nhiên, trong lòng Viên Tinh Dã không khỏi bất an. Lạc Nhan nín cười nói, "Nguyên soái quan tâm quá tất loạn, Giám quân đại nhân tài trí vô song, lần trước chỉ là vì nhất thời không điều tra kỹ, Giám quân dứt khoát sẽ không để sự tình như vậy phát sinh lần nữa."
Viên Tinh Dã đương nhiên là biết đạo lý này, nhưng vẫn không nhịn được lo lắng, đi lại vài vòng trong doanh trướng, lúc sau lại thở dài, "Không biết Tử Mặc có chịu ăn cơm đúng bữa không?"
"Viên Đông sẽ trông chừng Giám quân dùng bữa." Lạc Nhan cười cười. Loại chuyện tình cảm này, thật đúng là không thể dính vào, bởi một khi dính phải sẽ mất đi sức phán đoán cùng lý trí ngày thường. Viên Tinh Dã từ trước tới giờ đều chưa từng để tâm đến một người như vậy, hiện giờ mới rời đi chưa đến một ngày, đã mất hồn mất vía.
Lạc Nhan lắc đầu, nàng nguyện ý cả đời này đều không cần dính phải chuyện như vậy. (Ed: Haha mấy người nói như thế đều dễ bị nghiệp quật lắm nè, mai sau chị lại chả mém xíu nữa bỏ mạng tại chỗ vì người ta, dính hay không dính được quyền lựa chọn chắc =))
Viên Tinh Dã phẩy tay, ra hiệu Lạc Nhan lui xuống. Nếu không phải lo lắng trên đường hành quân mệt nhọc, nàng thực sự hy vọng có thể mang Hạ Tử Mặc theo. Mấu chốt hơn nữa là hiện giờ tình thế hai quân đối chọi căng thẳng, Viên Tinh Dã cũng không dám đảm bảo tuyệt đối an toàn.
Canh giờ sau nửa đêm, lúc này Viên Tinh Dã mới đi ngủ, vừa đặt lưng xuống đã nghe được bên ngoài có tiếng ồn ào huyên náo, lại thêm thanh âm vài người kêu lên, "Địch nhân tập kích!" Viên Tinh Dã đứng dậy đi ra ngoài doanh trướng, nhìn thấy ánh lửa từ phía xa, không ít người đang tổ chức chống cự. Phía bên đó là doanh trại đội quân của Triệu Quảng, Viên Tinh Dã thực mau đã tìm thấy Triệu Quảng giữa đống hỗn loạn.
Lúc này Triệu Quảng trên người không mặc khôi giáp, chỉ vận một kiện trung y, cầm trường thương chém giết vài tên địch nhân đánh lén. Nhân số quân đánh lén cũng không nhiều, sơ qua thì phỏng chừng có khoảng vài ngàn người. Những người này hẳn là bị rớt lại trong quá trình Thẩm Băng cùng Bùi Thập Viễn đuổi giết, giao chiến một lúc lâu cũng không thấy có quân viện trợ tới. Viên Tinh Dã lấy ra một cái tên lệnh, phóng thẳng lên không trung.
Tên lệnh bạch ngân giữa trời nổ tung, đánh người đánh lén chỉ nghe được tứ phía truyền đến tiếng hô vang, sau đó Lạc Nhan mang theo một đội nhân mã đã sớm mai phục từ trước vọt ra, thực mau liền đem toàn bộ nhóm người này chế phục.
Viên Tinh Dã lúc đầu cũng không chắc được liệu có phát sinh tình cảnh đánh lén hay không, chỉ có thể kêu Lạc Nhan chuẩn bị một chút phòng ngừa vạn nhất.
Thẩm Băng và Bùi Thập Viễn trải qua một ngày liên tục đuổi giết, hiện giờ đã sớm người mệt ngựa mỏi. Hai người để tướng sĩ nghỉ ngơi tại chỗ, mỗi người lấy ra lương khô tự thân mang theo, vừa ăn vừa nghỉ ngơi hồi phục thể lực.
Tác phong Hắc Y quân trước giờ vẫn luôn kỷ luật nghiêm minh. Dọc một đường này đại khai sát giới, gặp địch nhân toàn bộ triệt sát, Thẩm Băng không lưu lại tù binh, dù có đầu hàng hay không cũng đều xử trảm.
Âu cũng là hết cách bất đắc dĩ, bọn họ hiện giờ đơn độc đuổi theo, liền tính muốn lưu tù binh cũng không thể phân ra nhân thủ canh giữ. Lão binh Hắc Y quân vẫn luôn quen thuộc với chuyện này, chỉ là hai vạn quân mới gia nhập có chút chưa kịp tiếp thu, nhưng vẫn lựa chọn phục tùng mệnh lệnh.
"Nguyên soái hẳn là đã có kế hoạch, xem ra ngày diệt trừ toàn tộc Khuyển Nhung sắp tới." Bùi Thập Viễn ăn lương khô trên tay, nói với Thẩm Băng bên cạnh. Thẩm Băng cười cười, "Hẳn là trước mùa hè sang năm là có thể." Nếu không phải là Viên Tinh Dã cố ý kéo dài, phỏng chừng trong năm nay đã có thể khải hoàn hồi triều.
Bùi Thập Viễn hiện tại có phần uể oải, ăn qua loa một chút rồi nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần. Thẩm Băng thấy thế liền cởi áo choàng của mình đắp lên người hắn, ôn nhu nhẹ giọng, "Buổi tối có chút hàn ý, cẩn thận cảm lạnh." Bùi Thập Viễn nghe vậy mở mắt ra nhìn Thẩm Băng, thần sắc hiện lên vài phần phức tạp, một lúc sau đột nhiên mở miệng hỏi, "Ngươi hy vọng ta đi Tây Bắc sao?"
Thẩm Băng vẫn mỉm cười như cũ, "Chính ngươi tự cân nhắc, dù là quyết định thế nào ta cũng sẽ không phản đối."
"Ngươi biết quan hệ của Nguyên soái cùng Giám quân." Một lời này chính là khẳng định nói ra, không hề mang ý tứ dò hỏi. Thẩm Băng nghe vậy cười cười hỏi lại, "Quan hệ gì cơ?" Bùi Thập Viễn nghẹn lời, trong nhất thời cũng không biết phải nói ra sao.
Trầm mặc một lúc, lại nghe được Thẩm Băng lên tiếng, "Ngươi cảm thấy hai người cùng là nữ tử hay cùng là nam tử yêu nhau là loại chuyện nghịch luân bất đạo sao?" Ánh mắt Thẩm Băng ấm áp nhìn hắn, trong màn đêm dường như tỏa sáng hơn hàng vạn vì tinh tú trên cao.
"Ta không phải là có ý này, luân lý bình thường ta cũng không quá mức để tâm. Chỉ là hai người các nàng ---" Bùi Thập Viễn hết sức ngập ngừng. Thẩm Băng nhìn hắn một lúc, duỗi tay vuốt vài sợi tóc hỗn độn trên đầu người kia, "Chỉ là cái gì?"
Vuốt vuốt một hồi, Bùi Thập Viễn có chút ngốc lăng ngơ ngẩn, quay đầu đi nhỏ giọng nói, "Hai người đều là phi tử Hoàng Thượng." Ý cười trên mặt Thẩm Băng càng sâu, "Trong hậu cung hoàng đế có hơn ba ngàn giai lệ, trong lòng các nàng lại chỉ có một mình đối phương."
"Chính là ---"
"Ngươi cảm thấy thiên hạ này là của ai?" Thẩm Băng đột nhiên hỏi. Bùi Thập Viễn liền đáp, "Là thiên hạ của bá tánh." Hắn đột nhiên minh bạch ý tứ Thẩm Băng muốn nói, thiên hạ chính là bá tánh, không phải chỉ của một người, tự nhiên không phải là của một mình Hạ Đế.
Bùi Thập Viễn im lặng không nói gì nữa, Thẩm Băng ngưng động tác trên tay, vỗ đầu hắn cười nói, "Không cần nghĩ ngợi sâu xa làm gì, chờ đến khi ngươi đi Tây Bắc rồi, sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì nữa. Nếu như ta có thời gian sẽ tới thăm ngươi." Sắc mặt Bùi Thập Viễn trầm xuống, chỉ cảm thấy trong lòng bứt dứt khó chịu, đã không còn tâm tư suy nghĩ thiên hạ bá tánh gì đó này nọ, chậm rãi đem hai mắt nhắm lại lần nữa.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Tử Mặc từ sớm đã tỉnh, mấy ngày này đã hình thành thói quen chung giường với Viên Tinh Dã, hiện tại chỉ còn một mình, nàng ngủ thế nào cũng không thấy an ổn.
Viên Đông mang điểm tâm tới, sau đó đứng một bên lên tiếng. "Đại nhân, sáng nay Lương Thái thú phái người đến truyền lời, nói là Hiền phi muốn hắn đem toàn bộ sự vụ tại U Châu bẩm báo cho nàng ta."
Hạ Tử Mặc khẽ thổi chén trà trên tay, nhàn nhạt nói, "Nàng sớm muộn gì cũng phải trở về, không biết còn muốn tranh quyền đoạt lợi ở chỗ này làm cái gì. Viên Tây có tin tức gì truyền đến không?"
"Không có." Viên Đông đáp lời. Hạ Tử Mặc gật gù, "Hằn là còn phải mấy ngày nữa. Nói cho Lương Minh bên kia, Hiền phi muốn thì cứ cho nàng."
"Vâng." Viên Đông nói, "Đây là danh sách kiểm kê chiến trường hôm qua, thỉnh đại nhân xem xét."
Hết thảy quân vụ tại U Châu hiện giờ do Hạ Tử Mặc phụ trách, nàng đương nhiên là muốn xem kiểm kê thương vong. Nhận lấy danh sách từ trên tay Viên Đông mở ra, Khuyển Nhung để lại ước chừng hai vạn thi thể, cùng với trên dưới một vạn tù binh bị bắt giữ. Đại Khải trận này cũng tử vong ba vạn nhân mã. Nhân số Khải quân vẫn luôn đông đảo, tuy rằng số lượng tử thương tương tự Khuyển Nhung quân, nhưng Hạ Tử Mặc vẫn thực vừa lòng với kết quả này.
Khải quân trước kia ba mươi vạn cũng không nắm chắc thủ thắng mười vạn binh lính Khuyển Nhung, hiện giờ lực chiến như vậy cũng tính là đã tiến bộ không nhỏ. Hạ Tử Mặc gật đầu, "Binh khí đã thu về hết chưa?"
"Đã kiểm kê toàn bộ, lần này Khuyển Nhung cũng để lại không ít binh khí." Đa phần binh khí bị bỏ lại đều đã hư hỏng không thể tiếp tục dùng nữa, nhưng vẫn cần thu thập lại hết thảy, liền tính phải rèn đúc lại một lần, so mới chi phí mua mới toàn bộ cũng đỡ hơn rất nhiều.
Hạ Tử Mặc thở dài, lúc trước Viên Tinh Dã không tiếc ngân lượng trang bị cho Kiêu Võ Vệ cùng Hắc Y quân, tuy rằng hiện giờ vẫn còn đủ dùng hàng ngày, nhưng hẳn cũng nên vì mai sau mà xem xét một chút. Dù tương lai hai người có thế nào đi nữa, vẫn phải cần tới tài lực phòng thân.
Huấn luyện binh mã cần tiền, lương thưởng cho tướng sĩ cần tiền, chuyện gì đều cũng phải tiền. Không biết bên trong hoàng thất Khuyển Nhung có nhiều tiền hay không đây? Hạ Tử Mặc mơ mơ màng màng bắt đầu đánh chủ ý đến nội thành Vương Cung Khuyển Nhung. Cùng là hoàng thất như vậy, hẳn là phải có không ít kỳ trân dị bảo và ngân lượng đi?
Trương Đoan Nhiên hiện giờ đang dẫn binh tuần tra, tuy rằng không thể theo đại quân xuất chinh, nhưng cục diện lúc này hắn cũng phi thường thích ý. Hiện giờ chủ tướng bên trong thành U Châu chỉ còn một mình hắn, tuy rằng Viên Tinh Dã đem toàn bộ quân vụ giao lại cho Hạ Tử Mặc, Trương Đoan Nhiên cũng biết Hạ Tử Mặc không phải phàm nhân, nhưng hắn tự nhận thâm niên trong quân đã lâu, hẳn là Hạ Tử Mặc không thể địch lại được với hắn.
Hiểu theo cách này, hiện giờ sự vụ trong U Châu đều do một tay hắn điều khiển. Khoé miệng Trương Đoan Nhiên khẽ cong lên, cảm giác không có người đè đầu cưỡi cổ chính mình xác thực không tồi.
Lúc này một tên tâm phúc đi tới nói nhỏ bên tai, "Tướng quân, Hiền phi thỉnh người đi qua."
Trương Đoan Nhiên gật đầu, dặn dò phó tướng tiếp tục tuần tra, còn bản thân nhanh chóng hướng phủ Thái thú đi tới. Hiền phi đang ở trong đình hóng mát thưởng hoa, trước mặt còn có vài món điểm tâm cùng trà thượng hạng.
"Nương nương," Trương Đoan Nhiên hành lễ. Hiền phi lộ ra vẻ mặt tươi cười, "Trương tướng quân." Chờ Trương Đoan Nhiên ngồi xuống trước mặt, Hiền phi tự mình rót cho hắn một chén trà, sau đó mới nói, "Tướng quân, bổn cung có chuyện muốn cùng ngươi thương lượng."
Thời điểm buổi sáng vừa tỉnh dậy, Hiền phi đã suy tư tự hỏi làm thế nào để diệt trừ được Hạ Tử Mặc. Viên Tinh Dã đã rời khỏi, lúc này đúng là thời cơ tốt để xử lý Hạ Tử Mặc, sau đó đem toàn bộ tội danh đẩy hết lên đầu Viên Tinh Dã.
Hiền phi cho gọi Chu Lãng tới thương nghị một chút, lại nghe Chu Lãng nói, "Nương nương, hiện giờ đây là U Châu, không phải kinh thành. Thứ lỗi mạt tướng đại bất kính, chính là lúc này nếu có lập tức giết chết Hạ Tài Tử, chân tướng sự việc cũng không ai có thể biết được. Hoàng Thượng ở tận Trường An, khi đó còn không phải đều dựa theo lời nói của nương nương mà quyết định sao?"
Hiền phi nghe xong sửng sốt, tức khắc cảm thấy toàn thân như vừa bừng tỉnh. Trước kia tuy rằng Hạ Đế không để tâm hậu cung, nàng ở trong cung cũng phải cẩn thận từng chút một. Hiện giờ đã đang ở U Châu, trời cao hoàng đế xa, thị phi thực hư thế nào cũng không có ai hay.
Hiền phi nguyên bản cho rằng Viên Tinh Dã lưu trữ Hạ Tử Mặc bên cạnh hoàn toàn là vì Hạ Tử Mặc là Giám quân đích thân Hoàng Thượng phái tới, không thể để nàng xảy ra chuyện gì. Nhưng mấy hôm trước Trương Đoan Nhiên có nói với nàng, giao tình giữa Hạ Tử Mặc cùng Viên Tinh Dã phi thường tốt, thời điểm Hạ Tử Mặc bị Khuyển Nhung bắt đi, Viên Tinh Dã cũng đích thân không quản nguy hiểm đi cứu nàng.
Chẳng trách hộ vệ bên người Hạ Tử Mặc đều là Viên Tinh Dã phái tới. Thu được tình báo tốt như vậy, Hiền phi đương nhiên lập tức viết tấu chương, nhanh chóng gửi về cho Hạ Đế.
Bất quá nàng cũng không trông chờ vào Hạ Đế xử lý Hạ Tử Mặc, dù sao đây cũng là U Châu, sinh tử quả thực là sự tình dễ dàng định đoạt. Hơn nữa nếu như Hạ Tử Mặc xảy ra chuyện gì, khi đó Viên Tinh Dã chắc chắn không thoát khỏi can hệ. Hẳn là Hoàng Thượng cũng không hy vọng một phi tử bị địch nhân bắt đi xuất hiện trước mặt hắn lần nữa.
Nghĩ thông chỗ này, Hiền phi trong lòng âm thầm gật đầu, nhưng bên người Hạ Tử Mặc lúc nào cũng có hộ vệ của Viên Tinh Dã, cũng không phải có thể dễ dàng giết được nàng. Đang lúc Hiền phi trầm ngâm suy nghĩ, lúc này Chu Lãng lại đề cập tới Trương Đoan Nhiên.
Cơ hội tốt như vậy, Hiền phi tự nhiên sẽ không bỏ qua, cho nên lúc này mới cố tình gọi Trương Đoan Nhiên tới giao phó.
Trương Đoan Nhiên nghe được yêu cầu của Hiền phi, không khỏi cảm thấy kinh hãi, "Nương nương, đây chính là đại tội, nếu như bị người khác phát hiện, chắc chắn sẽ phải tru di cửu tộc."
Hiền phi chậm rãi nói, "Trương tướng quân quá lời rồi, dựa theo tình hình của nàng ta, hẳn là sớm đã nên tự sát lấy mạng mình tạ thiên hạ. Ngươi dù có làm như vậy cũng bất quá là muốn vì Hoàng Thượng phân ưu mà thôi. Bổn cung đã dâng tấu chương tới Hoàng Thượng, hẳn là thực mau sẽ nhận được ý chỉ định đoạt của Hoàng Thượng."
Trương Đoan Nhiên nhíu mày, "Hoàng Thượng sẽ giết Hạ Tài tử sao?" Hiền phi cười lạnh, "Uy nghiêm hoàng thất không thể bị vấy bẩn, Hoàng Thượng nhất định sẽ làm như vậy."
"Vậy không bằng chúng ta đợi ý chỉ của Hoàng Thương tới." Trương Đoan Nhiên vẫn còn có chút nghi hoặc. Hiền phi tự nhận hiểu rõ tính tình Hạ Đế, liền tính Hạ Tử Mặc thật sự bị bắt giữ, Hạ Đế cũng sẽ không ban chết cho nàng, phỏng chừng còn có thể ban thưởng là đằng khác. Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã tuyệt đối không phải loại người có thể lưu lại lâu dài, vẫn là chết đi sớm được ngày nào hay ngày đó.
Viên Tinh Dã không ở, chính là cơ hội động thủ tốt nhất.
Hiền phi cười nói, "Tuy rằng hiện tại không biết Viên Tinh Dã đã minh bạch quan hệ giữa chúng ta hay chưa, nhưng chờ đến khi hôn sự của ngươi cùng muội muội bổn cung thông cáo ra toàn thiên hạ, đến lúc đó Viên Tinh Dã có muốn không biết cũng không được. Ngươi nghĩ rằng khi đó nàng và Hạ Tử Mặc sẽ bỏ qua cho ngươi, một người đã biết được nhiều bí mật của các nàng như thế sao?"
Trương Đoan Nhiên lại nhíu mày.
"Nếu các nàng liên thủ với nhau, chính là một văn một võ. Viên gia tuy rằng không còn nhiều người, nhưng trên triều còn có Hạ Tể Tướng, khi đó chúng ta một phần cũng không thể thắng. Chỉ còn có cách ám sát nàng ta lúc này, biến sự tình thành một cái chết vô đối chứng." Hiền phi tiếp tục. Nếu Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc thật sự liên thủ với nhau, địa vị tại hậu cung của nàng cũng tràn ngập nguy cơ.
Huống chi hai người hiện còn nắm quân quyền trong tay. Hiền phi nguyên bản cũng không quá coi trọng hai người các nàng, rốt cuộc hai người không hợp nhau như vậy, nhất định sẽ là lưỡng bại câu thương*, nhưng lại không nghĩ tới quan hệ hai người thật ra là thân mật đến thế. Một khi đã biết, nàng thực mau minh bạch nguyên nhân Đức phi quá cố bỏ mạng, đương nhiên cũng lập tức viết thư về cho Lý Quý Phí.
(* lưỡng bại câu thương: cả hai bên đều bị tổn thương trong cuộc giành giật, chẳng bên nào được lợi cả. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ Sử ký - Truyện Trương Nghi Liệt, hơi dài nên mình để chú thích cuối chương.)
Náng dứt khoát không thể để bản thân trở thành Đức phi thứ hai, nhất định phải xuống tay trước.
Nhìn bộ dáng Trương Đoan Nhiên suy sụp tinh thần, Hiền phi cười cười, thân thủ giúp hắn rót thêm một chén trà, "Binh lính bên trong thành hiện giờ có tới một nửa là thủ hạ của tướng quân, bên cạnh Hạ Tử Mặc lúc này chỉ còn vài người, đương nhiên sẽ không thể chống chọi được."
Hạ Tử Mặc đi lại bên trong quân doanh có một chút trống vắng, dọc đường đi không ngừng có tướng sĩ cung kính hành lễ. Hạ Tử Mặc còn nhìn thấy Trương Đoan Nhiên sắc mặt có chút tái nhợt, hắn hiện giờ đang cúi đầu đi thẳng, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì, có phần mất hồn mất vía.
"Trương tướng quân." Hạ Tử Mặc lên tiếng. Lúc này Trương Đoan Nhiên mới như bừng tỉnh, nhìn thấy nàng trước mặt liền hành lễ, "Đại nhân."
Hạ Tử Mặc cười cười, "Thân mình Trương tướng quân có điểm không thoải mái sao?"
Trương Đoan Nhiên nghe vậy đáp, "Đa tạ đại nhân quan tâm, mạt tướng chỉ là có chút mệt nhọc."
"Hiện giờ ở U Châu chỉ còn mình tướng quân, tướng quân nhất định phải bảo trọng thân thể," Hạ Tử Mặc nói, "Tử Mặc không tinh thông quân vụ, hết thảy đều dựa vào tướng quân."
"Vâng, mạt tướng sẽ không cô phụ đại nhân gửi gắm." Trương Đoan Nhiên cúi đầu nói. Hạ Tử Mặc vẫn duy trì mỉm cười, chỉ là trong tươi cười này có thêm vài phần thâm ý, nhưng Trương Đoan Nhiên đang cúi đầu nên hoàn toàn không nhận thấy.
Sau khi Trương Đoan Nhiên đi khỏi, Viên Đông mới lên tiếng, "Đại nhân, có muốn mạt tướng bám theo hắn không?" Hạ Tử Mặc lắc đầu, "Kệ hắn đi, đã nhiều ngày rồi không có việc gì. Sau giờ ngọ chúng ta đi trà lâu uống trà."
Viên Đông gật đầu, thời điểm Viên Tinh Dã còn ở đây, hai người các nàng đặc biệt thích đi trà lâu lớn nhất trong thành U Châu. Mấy ngày gần đây Hạ Tử Mặc cũng không có sự tình gì quan trọng, lão bản trà lâu mỗi ngày đều sẽ giữ lại gian phòng tốt nhất cho Hạ Tử Mặc.
Qua ngày hôm sau, Hạ Tử Mặc nhận được tin báo từ tiền tuyến, Dã Lợi Hợp đã về tới Hắc Phong Thành, Thẩm Băng cùng Bùi Thập Viễn mang theo Hắc Y quân đóng quân ngoại thành ba mươi dặm, Viên Tinh Dã phỏng chừng đến trời tối là có thể tới hội hợp với hai người.
Kế sách của Viên Tinh Dã thâm thúy khó dò, người bình thường hẳn là có chút khó hiểu. Công thành đa phần đều sẽ chịu tử thương khá lớn, thế nhưng Viên Tinh Dã lại cố tình không tiêu diệt toàn bộ nhóm người Dã Lợi Hợp ngay tại thời điểm có ưu thế nhất, mà thả bọn họ về Hắc Phong Thành.
Hạ Tử Mặc tính toán một chút, hẳn là nửa tháng sau sẽ có kết quả.
- ----------------------------------------
Chú thích:
* Điển tích câu nói Lưỡng bại câu thương:
Thời Chiến Quốc, cuộc chiến tranh giữa hai nước Hàn Ngụy đã kéo dài hơn một năm, mà vẫn chưa phân thắng bại. Tần Huệ Vương muốn xuất quân can thiệp việc này, mới triệu tập quần thần lại bàn bạc. Các đại thần mỗi người một ý khiến Tần Huệ Vương chẳng biết quyết đoán ra sao.
Bấy giờ, có một người nước Sở tên là Trần Chẩn mới kể truyện Biện Trang Tử giết hổ cho mọi người nghe: "Một hôm, Biện Trang Tử nhìn thấy hai con hổ đang ăn thịt một con trâu, ông định rút kiếm ra đâm chúng thì có một người đi theo ông vội ngăn lại và nói: Hiện nay chúng đang mải ăn, nhưng đến lúc ăn ngon miệng rồi thì chúng tất tranh giành cắn xé nhau. Như vậy thì con hổ to hơn tất bị thương, còn con hổ nhỏ kia chắc chắn sẽ bị cắn chết. Đến lúc đó, ông mới ra tay đâm chết con hổ bị thương kia, thì chẳng phải trong một lúc mà giết được cả hai con hổ ư? Biện Trang Tử nghe nói rất có lý, bèn dừng tay ngồi đợi. Cuối cùng quả đúng như người này đã nói, chỉ trong một lúc mà ông giết được hai con hổ ".
Kỳ thực thì Trần Chẩn đã ví hai nước Hàn Ngụy là hai con hổ, khuyên vua Tần hãy đợi khi hai nước này đánh nhau thiệt hại nặng nề rồi mới tiến đánh, thì sẽ chẳng khác nào Biện Trang Tử ngồi không mà được lợi. Tần Huệ Vương nghe xong vô cùng mừng rỡ, liền tạm ngừng xuất quân để chờ thời cơ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT