Lúc này Khuyển Nhung công đột nhiên bộc phát sức chiến đấu cường đại, cư nhiên ngang ngạnh chống lại tứ phía công kích. Vòng vây bên ngoài của Khải quân cơ bản đã hành hình, chỉ là muốn đàn áp vào bên trong lại có chút khó khăn.

Cũng không phải là sức chiến đấu cuat sáu vạn người còn lại này có thể cầm cự được với ba mươi vạn nhân mã, mà là trong sáu vạn này chỉ có một bộ phận đang tiên phong từ hàng đầu kiềm chế vòng vây, tướng sĩ còn lại đều bị đẩy vào phía bên trong. Nhưng lúc này cũng có thế nhận ra thành quả huấn luyện mấy tháng vừa rồi của Khải quân quả thực không tệ, tuy rằng trận hình liên tục biến hóa không ngừng, nhưng vẫn một mực chỉnh tề, không nhìn ra được một tia hỗn loạn.

Viên Tinh Dã xuất ra vài thủ thế, Lạc Nhan từ phía sau vội vàng huy động quân kỳ. Trong tức khắc chỉ thấy kỵ binh nguyên bản đang vây quanh Khuyển Nhung nhanh chóng lùi lại phía sau, nhường cho bộ binh tiến tới, mỗi người trên tay cầm khiên chắn đặc chế từ nhôm tinh luyện, tay còn lại nắm chặt trường đao.

Trên không trung truyền tới vài tiếng diều hâu kêu vang, Lạc Nhan nghe thấy liền nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng lại bị Viên Tinh Dã ngăn lại.

Lúc này chỉ thấy từ nơi xa có vô số binh lính Khuyển Nhung chạy như bay tới gần, dẫn đầu chính là Quân sư từ sáng tới giờ đều không thấy xuất hiện. Viên Tinh Dã nhíu mày, nàng đã cố ý giấu đi một tay, không nghĩ tới Khuyển Nhung quân lại cũng như vậy.

Quân sư mang theo ước chừng năm vạn người, Dã Lợi Hợp thế nhưng lại đem toàn bộ binh lính thủ vệ tại Uy Nhung đều điều động tới đây. Năm vạn nhân mã này vẫn luôn trong trạng thái nghỉ ngơi, thể lực lúc này hoàn toàn sung túc, nháy mắt từ bên ngoài vòng vây Khải quân sáp lại thật gần. Chỉ thấy được vòng vây nguyên bản đã định hình của Khải quân tức khắc bị phá ra một lỗ hổng.

Lạc Nhan múa may quân kỳ, Khải quân nhanh chóng thuận thế mở ra một con đường, để Khuyển Nhung hai bên không còn gì ngăn cản nhanh chóng hội lại cùng ở bên trong. Quân sư thấy vậy nhíu mày thật sâu, không biết bên trong hồ lô của Viên Tinh Dã rốt cuộc là muốn làm cái gì.

Hạ Tử Mặc đứng ở trên tường thành hơi mỉm cười, tình huống này Viên Tinh Dã cũng đã sớm có dự đoán từ trước, hẳn là Khuyển Nhung sẽ không đem toàn bộ thực lực đều phô ra chính diện. Viên Tinh Dã cũng muốn nhân cơ hội rèn luyện năng lực phản ứng của Khải quân một chút, nhưng không biết kết quả hiện giờ Viên Tinh Dã liệu có thấy vừa lòng hay không.

Quân sư từ bên kia được thân binh bảo hộ xung quanh, nhìn về Viên Tinh Dã đứng ở phía xa. Hắn nguyên bản cho rằng Viên Tinh Dã sẽ chia quân ra ngăn chặn hắn lại gần, như vậy binh lực của nàng nhất định phải phân nhỏ, không nghĩ tới Viên Tinh Dã lại thật tự nhiên không có cản hắn lại, trực tiếp để Khuyển Nhung quân từ ngoài lọt vào bên trong vòng vây. Bất quá tuy rằng viện binh đã vào được, nhưng hiện giờ hắn vẫn cách Dã Lợi Hợp một khoảng phi thường xa.

Hai người cơ hồ đang cách nhau tầm hơn một trăm tượng*. Dã Lợi Hợp vẫn luôn bị Thẩm Băng trấn trụ, sau khi Dã Lợi Cát bỏ mạng, Bùi Thập Viễn nhanh chóng giục ngựa tới gần bên cạnh Thẩm Băng, nhưng lại không hề can dự vào chiến cuộc của hai người, chỉ xuất ra một lưỡi lê đâm chết một tên thân binh phía sau Dã Lợi Hợp.

(* trượng: Đơn vị đo lường độ dài, 1 trượng bằng khoảng hơn 4 mét)

Vốn dĩ thân binh hai bên đang đánh nhau kịch liệt, Bùi Thập Viên gia nhập nhanh chóng phá vỡ cục diện cân bằng. Thẩm Băng đã vài lần giao chiến với Dã Lợi Hợp, nhưng kết cục đến giờ vẫn chưa hề ngã ngũ. Tuy rằng Dã Lợi Hợp được xưng là đệ nhất dũng sĩ Khuyển Nhung, nhưng liên tục hòa nhau như vậy cũng khiến Thẩm Băng có chút không vui.

Thấy Bùi Thập Viễn hiểu ý không can thiệp chuyện của chính mình, trong lòng Thẩm Băng tràn lên ấm áp, sau đó lập tức gia tăng áp lực trên tay.

So với các tướng lãnh khác, vũ khí của Thẩm Băng luôn chỉ có một thanh trường kiếm, không hề cần tới bất kỳ thứ gì. Bùi Thập Viễn có đôi lúc cảm thấy, Thẩm Băng người này không giống như một võ tướng, phần nhiều lại như là một kỳ nhân chốn giang hồ. Từ vòng ngoài cũng có thể thấy kiếm pháp của Thẩm Băng biến hóa khôn lường, mọi người chỉ ngây ngẩn cảm thấy một thanh kiếm đơn độc kia tựa hồ huyễn hóa ra vô số trường kiếm xung quanh, đem tứ phía Dã Lợi Hợp vây kín thật chặt, nhất cử nhất động đều có mũi kiếm sắc bén hàm trụ.

Động tác của Bùi Thập Viễn rất nhanh, thân binh của Dã Lợi Hợp đã tử thương hơn phân nửa, Dã Lợi Hợp lại chỉ có thể trơ mắt nhìn. Trừ bỏ hắn và Dã Lợi Cát, nội quân Khuyển Nhung cũng không còn tướng lãnh nào, hiện giờ Dã Lợi Cát đã chết, không còn ai có thể ngăn được Bùi Thập Viễn nữa.

Lúc này bỗng nhiên nghe được tiếng trống trận dồn dập kéo tới, Viên Tinh Dã thế nhưng lại đích thân cầm dùi gõ trống, tương trợ sĩ khí binh lính Đại Khải. Toàn thể Khải quân chấn động, có thể nhận ra động tác trên tay nàng càng lúc càng nhanh, tựa hồ dũng mãnh không biết mỏi mệt, từng hồi mạnh mẽ giáng thẳng vào lòng địch nhân trước mắt.

Lương Minh thở dài, "Tiếng trống của Nguyên soái ngưng mà không tan, phấn chấn nhân tâm lại ngầm có sát khí. Đến cả nhạc sư trong cung cũng kém đến ít nhất vài ba phần."

Hạ Tử Mặc cười cười, "Nguyên soái tinh thông âm luật, trước kia còn ở trong cung, bản giám quân cũng thường xuyên nghe Nguyên soái soạn nhạc."

Lương Minh nghĩ thầm, "Trong cung mọi người đều cho rằng hai nàng bất hòa, nào biết được sự thật lại không phải như vậy." Một lời này hắn đương nhiên không dám nói ra, rốt cuộc hắn hiện tại đã lên thuyền của Hạ Tử Mặc, có một số việc tự nhiên phải biết thức thời một chút. Mà hai vị Trường Sử cùng Tư Mã phía sau hắn lúc này cũng liên tục cười cười với Hạ Tử Mặc, cố ý đón gió nói hùa.

Lương Minh đứng ở ngay đằng sau Hạ Tử Mặc, nhất cử nhất động của nàng hắn đều nhìn thấy thật rõ ràng. Từ lúc khai chiến đến hiện tại đã hơn hai canh giờ, ánh mắt Hạ Tử Mặc đều không hề dịch chuyển, vẫn một mực nhìn về phía xa kia. Hắn nương theo ánh nhìn của nàng, có thể thấy được chiến xa của Viên Tinh Dã trong tầm mắt. Hạ Tử Mặc chỉ thi thoảng ngẫu nhiên đảo mắt qua tình huống chiến trường một chút, thực mau đã quay lại hướng tới chỗ cũ.

Hắn cố ý thử hai lần, khen Viên Tinh Dã vài câu, Hạ Tử Mặc tuy rằng vẫn bảo trì đạm nhiên như cũ, nhưng ý cười trong ánh mắt kia lại không có cách nào che giấu được.

Hai người như vậy, nếu là đối địch còn bình thường, nhưng hiện giờ đã là thân mật bất phân, không biết có thể đem Đại Khải hướng tới nơi nào? Lương Minh suy nghĩ một lúc, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy, hẳn là sẽ tới vinh cảnh thịnh thế xưa nay chưa từng có đi.

Một trận chiến này hoàn toàn đơn thuần là cục diện lấy nhiều đánh ít, lấy cường khinh nhược. Quân sư mang đến năm vạn người, hợp lại với sáu vạn của Dã Lợi Hợp, tổng là mười một vạn, bất quá so với nhân mã của Khải quân vẫn là một chọi ba. Trước giờ chiến lực Khuyển Nhung quân thập phần hung hãn, một chọi ba ngày thường vẫn luôn không thành vấn đề, thế nhưng không ngờ lần này lại hoàn toàn bị Khải quân đánh áp.

Vòng vây bên ngoài của Khải quân khép chặt, Dã Lợi Hợp biết nếu cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ bại trận, trong lòng thoáng hoảng hốt một phen, liều mạng xuất kích một thương đánh lui Thẩm Băng, sau đó nhanh chóng thoát ly khỏi phạm vi công kích, giục ngựa chạy tới phía của Quân sư. Ánh mắt Thẩm Băng lạnh lùng, từ trên ngựa nhảy lên không trung, vận khinh công hướng thẳng tới Dã Lợi Hợp.

Trước khi ra trận, Viên Tinh Dã đã nói với hắn không thể giết chết Dã Lợi Hợp. Một khi Dã Lợi Hợp thân chết, toàn bộ Khuyển Nhung quân nhất định sẽ tan rã tại chỗ, đến lúc đó liền không còn biện pháp thực thi kế hoạch.

Cho nên một kiếm này của Thẩm Băng là hướng tới vai phải của Dã Lợi Hợp, ít nhất cũng muốn khiến Dã Lợi Hợp trọng thương. Tốc độ ra tay của Thẩm Băng phi thường nhanh, mấy tên thân binh còn sót lại của Dã Lợi Hợp nhìn thấy chỉ kịp rống lớn một tiếng, "Đại Hãn!"

Sau đó một tên cũng từ trên ngựa nhảy lên, liều mạng muốn dùng thân thể chính mình ngăn cản Thẩm Băng. Bùi Thập Viễn hừ lạnh một tiếng, đương nhiên sẽ không để bọn họ cản đường người kia, vứt trường thương trên tay xuống, rút đoản đao bên hông, phi thân tới trên đầu tên thân binh kia, một khắc chém xuống liên tiếp mấy đao. Chỉ thấy toàn thân thân binh nháy mắt chịu thương vô số, đầu cũng bị một đao của Bùi Thập Viễn bổ đôi, máu tươi vung vãi một mảnh chiến trường.

Mấy tên thân binh vừa bỏ mình, Thẩm Băng liền từ trên đầu bọn họ bay ngang qua. Thân hình Bùi Thập Viễn nhẹ nhàng đáp xuống trên chiến mã chính mình, lại vung đao giết chết mấy binh lính Khuyển Nhung tới gần muốn đánh lén, sau đó ánh mắt nhanh chóng khóa chặt trên người Thẩm Băng.

Tuy rằng mấy người vừa rồi không cản được Thẩm Băng, nhưng vẫn khiến hắn phải ngưng lại một chút. Thế công của Thẩm Băng theo đó yếu đi một phần, tuy rằng mũi kiếm đã đâm vào vai phải của Dã Lợi Hợp, nhưng Thẩm Băng có thể cảm nhận được một kiếm này không thương tổn đến xương cốt. Hắn đem trường kiếm rút ra, lại muốn bổ thêm vài đường, đã thấy binh lính Khuyển Nhung từ tứ phía nhanh chóng chạy tới.

Thân binh của Thẩm Băng lập tức nhảy tới chặn lại, nhưng Dã Lợi Hợp đã bị người khác kịp thời cứu đi. Thẩm Băng thở dài, tuy rằng Viên Tinh Dã thông tri hắn không được giết Dã Lợi Hợp, nhưng liền tính hắn có thật tâm muốn giết, cục diện vừa rồi hắn xác thật đã là tận lực, chỉ có thể đả thương Dã Lợi Hợp một lần.

Ánh mắt Thẩm Băng tỏa ra hàn khí, "Chư vị, theo ta xông lên!" Sau đó một kiếm bổ đôi địch nhân bên cạnh, Hắc Y quân phía sau hắn lập tức ứng lời, một lần nữa tập hợp trận thế, theo Thẩm Băng dẫn đầu xông tới.

Bùi Thập Viễn để phó tướng tiếp quản đội quân của mình, sau đó cũng giục ngựa tới bên cạnh Thẩm Băng, cùng Thẩm Băng kề vai chiến đấu. Hai người bọn hắn một đao một kiếm, một hắc một bạch, nhất thời thập phần uy vũ dũng mãnh, đánh tới đâu Khuyển Nhung quân liên tục ngã xuống, không có gì cản nổi, tức khắc tử thương vô số. Theo thế công tiên phong của hai người, Hắc Y quân phía sau cũng mạnh mẽ chém giết địch nhân, phút chốc trở thành một mảnh ác mộng đen nơi chiến trường.

Viên Tinh Dã nhìn Dã Lợi Hợp giục ngựa đi tới bên cạnh Quân sư, buông dùi trống trên tay. Khoảnh khắc tiếng trống vừa ngưng, Lạc Nhan phẩy mạnh quân kỳ, Khải quân thật nhanh nhường ra một lỗ hổng từ hướng Bắc, vòng vây hình tròn từ ban đầu một lần nữa hóa thành hình bán nguyệt.

"Lui!" Quân sư lên tiếng, hắn biết Viên Tinh Dã không muốn Khải quân nơi này chịu tử thương quá nhiều, lúc này nàng hoàn toàn có thể một trận triệt hạ bọn hắn, nhưng đến khi đó ba mươi vạn đại quân dưới trướng nàng phỏng chừng cũng sẽ bỏ mạng hơn phân nửa.

Dã Lợi Hợp nghe vậy gật đầu, thổi lên kèn lệnh lui binh, đích thân hắn bọc hậu phía sau, Quân sư dẫn theo toàn bộ binh lính Khuyển Nhung từ phương Bắc thoát ra khỏi vòng vây, một đường đào vong tới Hắc Phong Thành.

Thẩm Băng cùng Bùi Thập Viễn mang theo Hắc Y quân đuổi theo không rời, Lạc Nhan cũng rời khỏi bên cạnh Viên Tinh Dã dẫn theo Kiêu Võ Vệ truy kích tàn quân Khuyển Nhung. Triệu Quảng cùng Tàng Thất lưu lại trận địa, bắt đầu sửa sang chỉnh đốn quân đội.

Viên Tinh Dã quay đầu lại nhìn thoáng qua Hạ Tử Mặc ở trên tường thành, sau đó rời khỏi chiến xa lên ngựa, dẫn đầu toàn quân hướng tới phía Bắc mà đi.

Kỵ binh Khải quân lúc này rốt cuộc đã bước lên thổ địa nội quốc Khuyển Nhung.

Hạ Tử Mặc thở dài, lần trước nàng cũng là đứng ở chỗ này nhìn theo Viên Tinh Dã rời đi. Từ sau đó đã phát sinh thêm rất nhiều chuyện, hai người cơ hồ chung đụng thì ít xa cách lại nhiều, nhưng lần này đã không còn giống lần trước nữa, nàng đã không còn là Hạ Tử Mặc của trước đây.

Hạ Tử Mặc cười cười, nói với Trương Đoan Nhiên đang ở phía sau, "Trương tướng quân mau phái người xuống kiểm kê chiến trường, Lương Thái thú cũng cho người cùng đi."

"Vâng!" Hai người hiện giờ chính là đứng đầu hai bên quan võ cùng quan văn trong thành U Châu, nhiệm vụ này tự nhiên là tới phiên họ. Viên Tinh Dã dẫn quân đi vội vàng, đương nhiên không kịp kiểm kê chiến trường.

Hạ Tử Mặc lại nhìn về phương xa một hồi lâu, sau đó đi xuống khỏi tường thành. Đứng liên tục mấy canh giờ như vậy, lúc này nàng mới phát hiện chân mình đã tê đến lợi hại, nhưng là cũng không hề để tâm.

Vừa mới chia lìa, đã bắt đầu nhớ nhung. Nàng siết chặt bàn tay, có đôi khi thật sự hi vọng, hai người cứ như vậy vĩnh viễn rời khỏi đây, đi tới nơi chân trời góc biển, từng giây từng khắc đều không phải cách xa.

Chỉ là, thiên hạ rộng lớn là thế, các nàng lại có thể đi được tới đâu? Một phần cảm tình nghịch thiên như vậy, hai người chắc hẳn đã sớm trở thành tội nhân thiên cổ.

Nhưng nếu thật sự là thế thì cũng có sao? Có thể nắm tay người cùng bước trên con đường này, mỗi một ngày đều trân quý hơn vạn năm thiên thu.

"Bản giám quân hiện giờ đi viết tấu chương, báo lên Hoàng Thượng một trận này đại thắng, phòng thủ U Châu kiên cố, bá tánh an cư lạc nghiệp, công lao lần này cũng phải nhờ tới vài phần của các vị đây." Hạ Tử Mặc cười nói.

"Đa tạ Giám quân."

U Châu tiết thu phân thêm vài phần lạnh lẽo, Viên Đông bước tới giúp Hạ Tử Mặc phủ thêm áo choàng, Hạ Tử Mặc mang theo mọi người rời khỏi tường thành.

Trở lại bên trong quân trướng, hiện giờ không gian rộng lớn như vậy chỉ còn lại một mình nàng. Trước kia nguyên bản cũng không thấy có vấn đề gì, hiện giờ lại cảm giác trống vắng dị thường. Hạ Tử Mặc cởi áo choàng ra, ngồi vào trước án thư bắt đầu viết tấu chương.

Cục diện đến giờ đã định hình, tự nhiên không cần giữ lại Hiền phi nữa. Lần này nàng cũng không tính toán ra tay quá nặng, rốt cuộc căn cơ của hai người hiện giờ vẫn còn chưa vững, không nên gây thù chuốc oán quá nhiều.

Viết xong tấu chương, Hạ Tử Mặc lại viết tiếp một phong thư cho Hạ Tử Vân, để hắn thay nàng chuẩn bị tốt mọi sự. Đã nhiều ngày rồi Hạ Đế không đề cập tới tình hình U Châu, hẳn là hiện giờ đang mang thái độ cẩn trọng quan sát. Dù là Hiền phi hay là chính nàng, bất quá vẫn chỉ là lời nói từ một bên. Liền tính có thêm Yến Phi mật tấu tới kinh thành, Hạ Đế cũng sẽ không dễ dàng hạ quyết định. Vậy nên nàng mới cần đến Hạ Tử Vân trợ giúp một chút chuyện.

Một lúc sau, Viên Đông bưng cơm tối tiến vào, "Đại nhân, đến giờ dùng bữa." Chi phí ngày thường của Hạ Tử Mặc đều do đích thân Viên Tinh Dã tự mình phân phó, Viên Đông tự nhiên là không dám chậm trễ một khắc. Hạ Tử Mặc nhìn bữa tối trên tay Viên Đông, ngó sen dấm hà cùng đậu hũ hạnh nhân, món chính là một đĩa gà hầm, còn có thêm một nồi canh cá thanh đạm nhỏ, dùng cùng với một chén hương cơm.

Tất cả đều là món nàng thích, nhưng hiện giờ Hạ Tử Mặc chỉ cảm thấy không muốn ăn bất kỳ cái gì, nhàn nhạt nói, "Về sau không cần phiền toái như vậy nữa, tướng sĩ ăn cái gì ta cũng có thể ăn cái đó."

Không có Viên Tinh Dã bồi nàng, mấy thứ này nọ đều giống nhau. Đồ ăn trân quý mỹ vị đến đâu cũng chỉ như rau xanh đậu hũ, mười phần vô vị nhàm chán.

Viên Đông cười khổ, "Chuyện này mạt tướng quả thực không dám làm chủ, nếu để Nguyên soái biết được, chắc chắn phải chịu trách phạt mấy chục đại bản." Hạ Tử Mặc nghe vậy chỉ cười cười lắc đầu, "Thúy Nhi bên kia thế nào rồi?" Viên Đông đáp, "Mạt tướng đã thử dò hỏi vài lần, nàng chuyện gì cũng không nói."

Hạ Tử Mặc gật đầu, "Nàng quả nhiên có điểm trung tâm, Hiền phi xảy ra chuyện gì, khi đó nàng cũng không thoát khỏi can hệ. Ngươi nếu muốn thì có thể nói cho nàng biết, bên cạnh ta hiện giờ cũng đang thiếu khuyết nha hoàn tùy thân."

"Chỉ là ---" Viên Đông do dự.

"Lần này không cần nàng làm chuyện gì, người có thể sẵn sàng bán đứng chủ tử ta tự nhiên cũng không cần tới." Hạ Tử Mặc nói, "Ngươi đi phủ Thái thú nói lại cho nàng, thuận tiện cũng gọi thị nữ trước kia của ta tới đây." Từ khi tới U Châu, nàng vẫn luôn không lưu Ngọc Nhi bên cạnh, hiện giờ Viên Tinh Dã không ở, hẳn là cũng đã tới lúc dùng tới.

Nguyên bản nàng tính toán muốn dùng Thúy Nhi làm mật thám bên cạnh Hiền phi, nhưng hiện giờ đã có Yến Phi, tự nhiên không cần nhọc lòng đến Thúy Nhi nữa. Chỉ là một Hiền phi nho nhỏ, không cần dùng đến nhiều người để đối phó như vậy.

"Vâng." Viên Đông nhận lệnh rời đi. Hạ Tử Mặc nhìn bữa tối Viên Đông để lại, không khỏi thở dài một hơi. Cầm đũa lên miễn cưỡng ăn một chút, sau đó lại lục ra hai cái mặt người mua được từ hội chùa hôm trước đùa nghịch một hồi, tiếp tục ăn được thêm vài miếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play