Trương Đoan Nhiên đi đến soái trướng ở giữa quân doanh, tất cả mọi người đều đã tới đông đủ. Viên Tinh Dã đang đứng trước bản đồ trên bàn trầm mặc, không biết là suy nghĩ điều gì. Hạ Tử Mặc ở một bên uống trà, Viên Nam khoang tay đứng phía sau nàng. Lạc Nhan đang ở bên cạnh Viên Tinh Dã, trên tay còn cầm một quyển trương mục, cùng Viên Tinh Dã bàn bạc một chút chi phí đại quân mấy ngày vừa rồi.

Mấy tướng lãnh còn lại cũng đang ngồi tại vị trí của mình, Thẩm Băng dùng một chiếc khăn lau trường kiếm trong tay, Bùi Thập Viễn ở bên cạnh hắn có vẻ trầm ngâm suy nghĩ một chút, thi thoảng lại ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn sang Thẩm Băng. Triệu Quảng đang lôi kéo Tàng Thất nói nhỏ gì đó, mấy tên phó tướng khác cũng túm tụm lại một chỗ, nhẹ giọng hàn huyên vài câu.

Tuy rằng thương nghị trong quân ngày thường thập phần nghiêm túc, nhưng nếu Viên Tinh Dã không lên tiếng muốn đàm luận chuyện gì, thời gian còn lại cũng có thể tự tại tùy ý một ít. Bên trong quân trướng tuy rằng có thanh âm vang lên, nhưng cũng không hề ầm ĩ.

Trương Đoan Nhiên im lặng ngồi vào vị trí của mình, hai tên phó tướng thấy hắn đi vào liền tiến tới chào hỏi, "Tướng quân." Trương Đoan Nhiên lạnh lùng gật đầu, hai phó tướng lặng lẽ quay sang nhìn nhau, không biết Trương Đoan Nhiên đây là đang làm sao.

Hạ Tử Mặc trong lòng thở dài, khép lại nắp ly trà trên tay đưa sang một bên, Viên Nam nhanh chóng nhận lấy, sau đó lại đưa cho nàng khăn lụa mỏng. Hạ Tử Mặc dùng khăn lay chùi ngón tay một chút, đưa trở về cho Viên Nam.

Trương Đoan Nhiên nhìn chằm chằm một màn này, không hề lên tiếng. Viên Tinh Dã đúng là thật sự rất dung túng Hạ Tử Mặc, ở trong quân doanh còn có thể hưởng thụ như vậy. Nếu đổi lại là người khác, phỏng chừng Viên Tinh Dã đã sớm quở trách. Liền tính là Hạ Tử Mặc có làm đủ mọi loại sự tình trái với quân quy, hẳn là Viên Tinh Dã cũng sẽ chỉ cười cười cho qua.

"Mục đích của Dã Lợi Hợp là muốn đem chúng ta vây ở bên trong thành, chờ đến mùa đông tác chiến sẽ phi thường khó khăn, đến lúc đó hẳn là Khuyển Nhung quân sẽ quay trở về Uy Nhung tu dưỡng." Viên Tinh Dã bất chợt lên tiếng, những người khác nhanh chóng định thần, thu hồi toàn bộ tâm tư vui đùa khi nãy. Thẩm Băng đem trường kiếm thu lại vào trong bao, "Chúng ta đây hẳn là nên chủ động trước một chút?"

"Hiện giờ tiết trời đã vào thu, ta tính toán chờ đến ngày thu phân tiến hành tấn công." Viên Tinh Dã nói, "Nếu để đợi đến mùa đông, chiến sự lại không biết phải kéo dài tới khi nào. Cho nên một trận chiến tiết thu phân kia chỉ có thể thắng, nhất định không thể bại."

"Hiện giờ chỉ còn nửa tháng nữa là tới thu phân." Triệu Quảng cao hứng nói, mấy ngày nay hắn đã sớm buồn chán đến chết, hận không thể ngay lập tức xông tới đánh giặc. Viên Tinh Dã gật đầu, "Đến lúc đó vẫn là Hắc Y quân chủ lực tiến công như cũ. Bổn soái quyết định gia tăng nhân số Hắc Y quân từ hai vạn thành bốn vạn người, bổ sung cho nhân mã tổn thất trong mấy trận gần đây. Quân số tăng thêm này được điều động từ các đội quân khác, người được tuyển chọn sẽ do đích thân Thẩm Băng quyết định."

Thẩm Băng đứng dậy ôm quyền, "Vâng, mạt tướng đã biết." Hắc Y quân nguyên bản là Viên Tinh Dã dòng chính, hiện giờ muốn tăng thêm hai vạn người, bình quân ra mỗi tướng quân còn lại đều phải đưa năm ngàn binh lính, hơn nữa dựa theo lệ thường, hẳn vẫn sẽ là năm ngàn người lợi hại nhất mỗi bên.

Một câu nói này vừa dứt, biểu tình trên mặt mọi người có chút bất đồng. Bùi Thập Viễn dường như có phần chưa kịp hoàn hồn, thỉnh thoảng lại lén nhìn Thẩm Băng, khuôn mặt Tàng Thất tươi cười rạng rỡ như cũ, còn Triệu Quảng vẫn trưng ra bộ dáng hưng phấn bởi sắp được đi quyết chiến một trận.

"Mặt khác, mỗi quân lại rút ra thêm năm ngàn người, giao cho Lạc Nhan huấn luyện, trở thành cận vệ riêng của bổn soái." Viên Tinh Dã nói tiếp. Nàng trước giờ làm Nguyên soái vẫn luôn có vài người thân binh đi theo, nhưng lại không có cận vệ chính mình. Trước kia mọi người còn nghĩ hẳn là nàng tính toán dùng luôn Hắc Y quân làm thân vệ bản thân.

Sắc mặt Trương Đoan Nhiên tức khắc biến đổi, lập tức phải điều ra một vạn người, đổi lại là ai đều cũng sẽ không cao hứng. Trong quân nhìn thoáng qua có vẻ là Viên Tinh Dã đem toàn bộ quân quyền phân tán xuống dưới, nhưng trên thực tế nàng vẫn chặt chẽ khống chế được mỗi người, lúc này cho dù bất kỳ ai cũng không thể nói không được.

"Tiếp tục treo miễn chiến bài, Dã Lợi Hợp hẳn là sẽ vui vẻ biết được chúng ta không gấp rút giao tranh. Thủ thành vẫn là Tàng Thất phụ trách." Viên Tinh Dã nói, Tàng Thất đứng dậy hành lễ.

"Những người khác có thể đi được rồi, Thẩm Băng và Lạc Nhan lưu lại." Viên Tinh Dã phất tay.

"Mạt tướng cáo lui." Mấy tướng lãnh chắp tay lui xuống, nối đuôi nhau ra khỏi quân trướng.

Trương Đoan Nhiên đi cuối cùng, hai phó tướng đằng sau hắn đã lập tức thảo luận xem phải điều động một vạn người như thế nào cho hợp lý. Trương Đoan Nhiên nhìn Triệu Quảng bên cạnh, cuối cùng nhịn không được hỏi, "Triệu huynh, ngươi không để ý phải để thủ hạ binh lính chính mình đi theo người khác sao?"

Triệu Quảng sảng khoái vỗ bả vai hắn, "Thủ hạ của ta hay thủ hạ của ai cũng thế, không phải đều là Chinh Bắc quân hay sao, có quan hệ gì đâu. Chỉ cần không để ta đích thân đi sang Hắc Y quân là được, mỗi ngày đều nhìn thấy vẻ mặt người chết kia của Thẩm Băng, ta đây liền sớm tổn thọ. Hơn nữa chúng ta hiện đang có tám vạn người, rút đi một vạn vẫn còn bảy vạn nhân mã."

Trương Đoan Nhiên cười cười, không nói gì thêm nữa. Triệu Quảng lôi kéo phó tướng của hắn lại gần, "Chờ tới khi Thẩm Băng tới chỗ chúng ta chọn người, ngươi đi sát theo hắn xem xét, hắn muốn ai cũng được hết, trừ ta! Thật sự nếu là hắn muốn thì ngươi đi qua Hắc Y quân luôn cũng được!" Phó tướng nọ dở khóc dở cười. Tướng quân này của hắn không sợ trời không sợ đất, lại chỉ sợ một mình Thẩm tướng quân.

Sau khi tất cả mọi người đã rời khỏi, Hạ Tử Mặc cũng đi ra ngoài quân trướng, nhìn theo bóng dáng mấy người khuất dần, ánh mắt nhanh chóng biến đổi mấy lần. Đêm qua Yến Phi tới chỗ nàng, báo lại Trương Đoan Nhiên hôm qua đi tìm Hiền phi, hai người nói chuyện rất lâu, hẳn là Trương tướng quân đã đáp ứng hôn sự cùng với muội muội Hiền phi. Hạ Tử Mặc không khẳng định được liệu Trương Đoan Nhiên đã nói cho Hiền phi biết chuyện nàng bị Khuyển Nhung bắt đi hay chưa.

Nhưng hiện tại Trương Đoan Nhiên cảm thấy binh lực trong tay suy yếu, hẳn là sẽ bị kích động muốn thuật lại hết cho Hiền phi. Hạ Tử Mặc âm thầm cười lạnh, Viên Tinh Dã nếu thật sự muốn suy yếu binh lực trong tay hắn, hoàn toàn có thể trực tiếp lấy đi toàn bộ, hà tất phải dùng đến phương thức này.

Trường An, Thái Minh Cung.

Tấu chương của Hạ Tử Mặc, Viên Tinh Dã, cùng với Hiền phi đều đang đặt ở trên long án của Hạ Đế. Bên trong tấu chương của Hạ Tử Mặc viết Hiền phi ỷ vào phân vị chính mình, ở U Châu không coi ai ra gì, đặc biệt là phòng bếp nguyên bản muốn dùng để nấu thuốc trị thương cho binh lính lại bị Hiền phi tư dụng. Hơn nữa tướng lãnh nghị sự nàng ta cũng nháo lên muốn quản. Tuy rằng Hiền phi là Khâm sai, nhưng trên người không có quân chức, hẳn là không nên can thiệp vào quân vụ. Viên Tinh Dã vì niệm tình Hiền phi, lại không hề nghiêm khắc quản chế.

Viên Tinh Dã bên trong tấu chương cũng có đề cập tới Hiền phi và Hạ Tử Mặc phát sinh xung đột, nhưng lại không thuật thêm chi tiết điều gì, từ giọng văn cùng ngôn ngữ cũng có thể nhận ra vài phần bất đắc dĩ nhàn nhạt.

Trương Bình ở bên cạnh nhìn thấy Hạ Đế xem xong tấu chương của Viên Tinh Dã lại không hề tiếp tục cầm lấy tấu chương của Hiền phi, mà chỉ thấy hắn nhắm mắt lại, dường như đang suy nghĩ điều gì.

"Hoàng Thượng, còn có tấu chương của Hiền phi nương nương." Trương Bình lên tiếng.

"Xem cũng không để làm gì!" Hạ Đế có chút bực mình, "Tấn công Khuyển Nhung là đại sự quốc gia, Hiền phi trái lại coi U Châu như chốn hậu cung của nàng. Mỗi lần dâng tấu chương đều là Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc thế này thế nọ. Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều --- Quốc gia đại sự, lại không chịu vì quốc phân ưu, chỉ có biết đấu đá người khác. Rốt cuộc còn muốn dùng đến nàng ta làm cái gì!" Hạ Đế cầm tấu chương của Hiền phi ném sang bên cạnh.

Trương Bình cẩn thận sắp xếp lại lời nói trong đầu một lần. Hạ Đế trước giờ vẫn luôn ôn hòa khoan dung, bởi vậy mới hình thành cục diện phe phái ồn ào tranh quyền đoạt lợi lẫn nhau trên triều đình như hiện tại, nhưng hắn cũng không biết vì sao thái độ của Hạ Đế với Khuyển Nhung lần này lại có vẻ hơi khác thường.

"Hoàng Thượng, Binh Bộ Thượng Thư Lý đại nhân cầu kiến." Thanh âm của thái giám ngoài cửa vang lên. Hạ Đế gật đầu, Trương Bình thấy vậy cao giọng nói, "Truyền Lý đại nhân diện kiến."

Lý Di nhanh chóng đi đến, trên tay còn cầm tấu chương Yến Phi lén truyền tới kinh thành thông qua con đường bí mật chỉ bọn hắn biết, "Hoàng Thượng, Yến Phi có tin tức." Trương Bình đi xuống tiếp nhận, mang lên cho Hạ Đế.

Hạ Đế cầm lấy mở ra đọc kỹ một lần, sau đó hung hăng đem tấu chương quăng mạnh xuống mặt đất.

"Hoàng Thượng thỉnh bớt giận!" Trương Bình cùng Lý Di thất kinh, vội vàng quỳ xuống. Bên ngoài tấu chương này của Yến Phi có đóng dấu niêm phong, Lý Di từ khi nhận được cũng không xem qua, không biết Hạ Đế vì sao lại sinh khí đến như vậy.

Thiên uy khó dò, tuy rằng Hạ Đế trước giờ ôn hòa, rất ít khi giận chó đánh mèo lên người khác, bất quá lúc này Trương Bình cùng Lý Di quả thực có chút kinh hồn táng vía. Qua một lúc thật lâu sau Hạ Đế mới lên tiếng, "Lui xuống hết đi!" Dứt lời đứng lên đi ra khỏi cửa hông bên cạnh. Trương Bình biết Hạ Đế khẳng định là đang muốn đi tẩm cung của chính mình, cũng thức thời không có đi theo.

Chờ sau khi Hạ Đế rời đi, Lý Di lúc này mới đứng dậy xoa xoa mồ hôi trên trán, "Trương công công, Hoàng Thượng đây là làm sao vậy?" Trương Bình nói, "Đại khái chắc là sự tình tại tiền tuyến, hẳn là có can hệ tới Hiền phi."

Lý Di thở dài, "Tuyển chọn phi tử làm Khâm sai vốn dĩ đã là chuyện vạn phần mạo hiểm." Lúc trước, bởi vì có Hạ Tử Mặc cùng Viên Tinh Dã làm gương, đa phần quần thần trên tiền triều cũng không quá mức phản đối quyết định chọn Hiền phi đảm nhiệm chức vị Khâm sai này. Hơn nữa bởi vì sức ảnh hưởng và thanh danh của Viên Tinh Dã toàn quốc càng ngày càng tăng, số lượng nữ tử nhập quan cũng đã nhiều hơn đáng kể. Trước kia Đại Khải tuy rằng cũng có nữ quan, nhưng đều chỉ giữ một vài chức vị không quá quan trọng, hiện giờ tình thế đang dần thay đổi, cũng đã có vài người nắm giữ tới phân chức phẩm cao trên triều đình.

"Chỉ vì Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc bất phàm, không đại biểu cho những người khác cũng như vậy." Lý Di lại nói. Hắn trước kia đã từng gặp qua Viên Tinh Dã vài lần, kiến thức cùng khí độ của nàng đừng nói là nữ tử, kể cả nam tử cũng ít người có thể sánh bằng. Còn Hạ Tử Mặc chính là nữ nhi của Hạ Cư Chính, tự nhiên là danh môn chi hậu, phong thái bất phàm.

Ngoại thành U Châu, Dã Lợi Hợp nhìn về miễn chiến bài treo trên cao, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút may mắn, nói với Quân sư bên cạnh, "Nếu có thể kéo dài như thế này tới năm sau, chúng ta cũng có thêm thời gian nghỉ ngơi một chút."

Quân sư gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút bất an, "Viên Tinh Dã quân pháp xuất chúng, nàng đương nhiên phải biết nếu kéo dài đến mùa đông, các nàng khi đó chỉ có thể trú đóng trong thành, mà quân ta trước giờ quen thuộc địa hình rét buốt nơi đây, đưong nhiên khi đó không còn có gì phải sợ. Nhưng nếu biết vậy nàng vì sao lại không nhanh chóng tiến công?"

"Quân sư không phải nói Đại Khải phái một phi tử tới làm Khâm sai sao? Người Đại Khải thích nhất nội đấu lẫn nhau, không chừng lúc này đang bận đến túi bụi." Dã Lợi Hợp nói.

Quân sư quả thật không tin chỉ một tiểu phi tử nho nhỏ lại có thể khiến Viên Tinh Dã vướng bận, "Sự cố khác thường tất có quỷ kế, chúng ta vẫn nên cẩn tắc vô ưu."

Dã Lợi Hợp gật đầu, "Quân sư, ngươi tính toán làm thế nào với Trình Kinh kia?" Quân sư chậm rãi đáp lời, "Loại tiểu nhân thay đổi thất thường này chúng ta đương nhiên không thể trọng dụng. Nếu không phải là quan ngại hắn chết đi có khả năng sẽ khiến người khác ghi hận chúng ta, thần đã sớm muốn diệt trừ hắn. Quân nhu và lương thảo của ta hiện giờ không còn nhiều, bây giờ để hắn đi ra ngoài ruộng xem xét thu hoạch lương thực cũng được."

Dã Lợi Hợp gật đầu, "Vậy theo lời Quân sư."

Thời gian nửa tháng thực mau trôi qua, hiện giờ đã tới cách thu phân một ngày. Viên Tinh Dã lúc này đang ở bên trên vọng lâu, nhìn xuống binh lính chăm chỉ thao luyện phía dưới.

Bốn vạn Hắc Y quân đã được chỉnh hợp xong, đa phần người được Thẩm Băng tuyển chọn đều có phần nào hình bóng của chính hắn, cơ bản là tâm chí kiên định không dễ dàng dao động. Hai vạn Hắc Y quân mới gia nhập đa phần là cao thủ trong cung, bản lĩnh cưỡi ngựa bắn cung và công phu đều phi thường xuất chúng. Mỗi người toàn thân y phục áo choàng đen tuyền, sau lưng đeo trường cung, bên eo có loan đao. Hơn nữa còn được cấp một cây trường thương màu bạc, bạch mã hắc giáp, uy phong lẫm liệt, nhìn từ xa cũng có thể thấy được sát ý nhàn nhạt.

Trừ bỏ đội ngũ Hắc Y quân, hai vạn chúng tướng sĩ lợi hại nhất toàn quân liền trở thành thân vệ của Viên Tinh Dã. Đội quân này toàn thân y giáp màu tím, khoác áo choàng tím thêu đường viền kim sắc, vũ khí trên người đổi thành trường kiếm, cường cung, cùng loan đao ba loại, được Viên Tinh Dã ban danh là Kiêu Võ Vệ.

Trong Khải quân tại đây có không ít nữ binh, một lượt tuyển chọn này qua đi, nữ binh trong Hắc Y quân chỉ còn có mấy người, nhưng trong hai vạn thân binh của Viên Tinh Dã phỏng chừng lại có đến hơn một vạn là nữ tử.

Chúng tướng sĩ còn lại trong tứ quân có chút hâm mộ nhìn những người này. Viên Tinh Dã cơ hồ không tiếc bất kỳ chi phí gì trang bị cho bọn họ, ngân lượng cùng hoàng kim trước đây Khuyển Nhung dùng để chuộc lại Dã Lợi Cát hầu như đều dùng hết vào mục đích này, còn thừa đã phân lại cho các binh lính khác. Đối với tướng sĩ thuộc hạ dưới trướng mình, Viên Tinh Dã trước giờ vẫn luôn không hề keo kiệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play