Tiết thu phân, bên trong doanh trướng của Viên Tinh Dã.
Hạ Tử Mặc cầm nhuyễn giáp trên tay, giúp Viên Tinh Dã mặc vào cẩn thận, lại đến bên tường lấy bội kiếm của Viên Tinh Dã xuống, cột chặt lại bên hông nàng.
"Vạn sự cẩn thận." Hạ Tử Mặc nói, Viên Tinh Dã duỗi tay khẽ vuốt khuôn mặt nàng, "Không sao, ta sẽ không gặp nguy hiểm gì." Hạ Tử Mặc chỉ đơn giản gật đầu, "Ta ở trong thành chờ nàng."
"Nàng ở trong thành cũng cần phải cẩn thận." Viên Tinh Dã nhíu mày, "Sau khi ta đi khỏi, U Châu do nàng toàn quyền làm chủ. Hiền phi nếu gây ra sự tình gì cũng có thể tiền trảm hậu tấu." Viên Tinh Dã dặn dò. Tuy rằng nàng biết Hạ Tử Mặc hẳn sẽ không để Hiền phi chiếm được tiện nghi gì từ trên người mình, nhưng là trong lòng vẫn không nhịn được có chút lo lắng.
"Yên tâm, ta sẽ không có việc gì." Hạ Tử Mặc cười cười.
Nhuyễn giáp đã mặc xong xuôi, Hạ Tử Mặc đứng thẳng dậy, Viên Tinh Dã dịu dàng ấn xuống một nụ hôn lên trán nàng, nâng rèm cửa lên bước ra ngoài. Bên ngoài quân trướng đã thấy các tướng lãnh đều đang đợi, Thái thú Lương Minh cùng cái vị quan văn khác ở U Châu cũng ở. Nhìn thấy Viên Tinh Dã bước ra, mọi người cùng nhau hạ bái, "Tham kiến Nguyên soái, Giám quân đại nhân."
Mấy tên chủ tướng cùng thêm phó tưởng, tổng cộng hơn mười mấy người, Viên Tinh Dã liếc mắt nhìn đám người đang quỳ, nhàn nhạt nói, "Đều đứng lên đi."
"Vâng." Mấy người lục tục đứng dậy, Hạ Tử Mặc nhìn thấy biểu tình trên mặt mấy vị tướng lãnh biến hóa khác nhau. Viên Tinh Dã lại nói, "Tàng Thất theo quân xuất chinh, Trương Đoan Nhiên lưu thủ U Châu, thời gian ta không ở trong thành, quân vụ tại U Châu đều do Giám quân phụ trách."
Tàng Thất cùng Trương Đoan Nhiên đồng thanh, "Mạt tướng lĩnh mệnh." Viên Tinh Dã quyết định để Tàng Thất theo quân xuất chinh khiến mọi người đều có chút kinh ngạc. Ở chỗ này không thể nghi ngờ bản lĩnh thủ thành của Tàng Thất là tốt nhất, mấy trận vừa rồi Khuyển Nhung tiến công Tàng Thất vẫn luôn không để lọt một khe hở, Dã Lợi Hợp đến cả một điểm tiện nghi cũng không hề chiếm được.
Trương Đoan Nhiên trái lại không có biểu tình gì khác thường, lần này có được xuất chinh hay không đối với hắn mà nói đều không quan trọng. Hắn đã đáp ứng hôn sự cùng với muội muội Hiền phi, nếu bây giờ đã gia nhập phe cánh Hiền phi, như vậy không còn cần phải để ý tới bên này của Viên Tinh Dã nữa.
Viên Tinh Dã gật đầu, tiếp nhận dây cương thân binh bên cạnh đưa tới, xoay người ngồi vững lên yên, mấy tướng lãnh khác cũng mau chóng lên ngựa. "Chúc Nguyên soái mã đáo thành công*." Hạ Tử Mặc mỉm cười, "Bản giám quân ở trong quân doanh mở tiệc đợi Nguyên soái khải hoàn trở về."
(* mã đáo thành công: Mã = ngựa, Đáo = quay lại. Mã đáo thành công hiểu nguyên cụm từ có thể là ngựa đi xa quay về mang tin thành công. Để lý giải cho điều này, ngoài các điển tích thì còn có nhiều cách giải thích khác. Chẳng hạn như là kỵ binh có vai trò quan trọng trong chiến sự, kỵ binh đến tức là chiến thắng. Ngoài ra, kỵ binh khi thắng trận sẽ cưỡi con ngựa khỏe nhất quay về báo tin thắng lợi.)"Đa tạ Giám quân," Viên Tinh Dã nói, "Chúng ta nhất định sẽ đắc thắng quay lại." Dứt lời liền giục ngựa dẫn đầu rời đi, tướng lãnh bám sát theo phía sau nàng ra khỏi quân doanh. Hạ Tử Mặc nhìn theo bóng dáng Viên Tinh Dã khuất dần, đột nhiên trong lòng cũng sinh ra vạn trượng hào khí, cười cười lên tiếng, "Chúng ta cùng lên tường thành."
"Vâng." Lương Minh và mấy vị quan văn đáp lời, theo Hạ Tử Mặc hướng tới chân tường thành đi lên.
Lúc này toàn bộ tướng sĩ Khải quân đều đã tập hợp chỉnh tề chờ xuất phát, hàng đầu chính là bốn vạn Hắc Y quân cùng hai vạn Kiêu Võ Vệ. Lần này Viên Tinh Dã hầu như đem toàn bộ kỵ binh đều mang xuất thành U Châu, bên trong thành chỉ còn ba vạn bộ binh của Trương Đoan Nhiên, cùng với ba vạn khác dưới trướng Tàng Thất để lại, tổng cộng là sáu vạn người.
Quân đội kỵ binh hiện tại chưa lên ngựa, ngay ngắn đứng thẳng bên cạnh chiến mã đợi mệnh lệnh của Viên Tinh Dã, ngẫu nhiên thỉnh thoảng sẽ nghe được vài thanh âm chiến mã thấp giọng hí vang. Tuy rằng tề tựu ở đây có rất nhiều người, nhưng bầu không khí lại phi thường yên tĩnh.
Sau nghi nghe xong Viên Tinh Dã an bài binh lực thủ thành, khuôn mặt Trương Đoan Nhiên lúc này biến sắc. Chỉ vì hắn không để ý thủ thành, cũng không đại biểu cho hắn không lưu tâm binh quyền và thủ hạ dưới trướng mình. Hiện giờ sau khi đại quân rời khỏi, hắn chỉ có thể điều động tối đa là ba vạn người ở đây, huống chi trong ba vạn người ngày bất quá cũng chỉ có mấy ngàn trung thành với hắn.
Viên Tinh Dã không để tâm tới tình huống Trương Đoan Nhiên, nàng hiện tại đang nhìn hơn ba mươi mấy vạn tướng sĩ trước mặt, những người này đây đều là vốn liếng cho tương lai của nàng. Ngày sau nàng có thể nhờ vào bọn họ mà không cần phải quay trở lại hoàng cung ảm đạm tối tăm kia, hơn nữa cũng còn phải dựa vào bọn họ để đem Hạ Tử Mặc theo nàng bước ra ngoài ánh sáng.
"Chư vị tướng sĩ, Khuyển Nhung xâm lấn lãnh thổ quốc gia ta, chém giết thân nhân mỗi người chúng ta. Trước giờ Khuyển Nhung đã cùng Đại Khải giảng hòa nhiều lần, song mỗi lần đều bội nghĩa thất tín, xé bỏ hòa ước. Đại Khải chúng ta mênh mông rộng lớn, đại quốc cường thịnh, há có thể để Khuyển Nhung một mực khi dễ. Hiện giờ chư vị nếu có niềm tin có dũng khí, liền theo bổn soái san bằng Khuyển Nhung, vĩnh viễn không để bọn họ còn có thể tồn tại dưới ánh mặt trời." Viên Tinh Dã nói, thanh âm nàng không lớn, lại lan truyền rõ ràng đến mọi ngóc ngách trong thành U Châu.
Thẩm Băng rút trường kiếm bên hông, nhàn nhạt lên tiếng, "Mạt tướng nguyện đi theo Nguyên soái." Hắc Y quân cũng thực mau tuốt vỏ loan đao, cao giọng đồng thanh, "Nguyện đi theo Nguyên soái, anh dũng giết địch nhân!" Bốn vạn người động tác đều nhịp, loan đao màu bạc phản chiếu dưới ánh nắng, toàn bộ giáo trường lóe lên một mảnh ngân quang, cùng với sát khí ngút ngàn từ từng binh lính Hắc Y quân toả ra, tức khắc khiến người xung quanh khó có thể chống đỡ.
Đã có không ít tướng lãnh cùng chiến mã giật mình lui về phía sau vài bước, cố gắng tránh khỏi luồng sát khí dày đặc, Viên Tinh Dã thế nhưng lại nhất mực đạm nhiên như cũ.
Theo sau khí thế của Hắc Y quân, các tướng sĩ khác đều mạnh mẽ cất giọng, "Nguyện đi theo Nguyên soái, anh dũng giết địch nhân!" Mũi nhọn trường thương quay ngược hướng lên trời cao, âm thanh binh lính không ngừng hô lên, từng tiếng từng tiếng lại càng vang dội, phút chốc cảm giác thiên địa đều theo đó mà rung chuyển.
Đám người Hạ Tử Mặc bước lên tường thành vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này. Hạ Tử Mặc nheo mắt lại, nhìn thấy Viên Tinh Dã đang đứng trước mặt đông đảo đại quân, khóe miệng cong lên nhàn nhạt mỉm cười.
"Nguyên soái quả thực không phải người phàm trần, hạ quan trước giờ đã nhìn thấy nhiều đội quân khác nhau, cũng chỉ có Nguyên soái mới có thể kích phát sĩ khí của tướng sĩ đến như thế." Trường Sử U Châu lên tiếng cảm khái, "Đại Khải ta có lương binh mãnh tướng như vậy, còn có gì phải lo không thể diệt trừ được Khuyển Nhung."
Lạc Nhan cầm quân kỳ trên tay huy động vài lần, hết thảy tướng sĩ nhanh chóng lên ngựa, Viên Tinh Dã hạ lệnh, "Xuất thành."
Miễn chiến bài trên tường thành U Châu đã sớm hạ xuống, Dã Lợi Hợp cũng thu được tin tức báo Viên Tinh Dã mấy ngày tới sẽ tiến công, hiện tại đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón.
"Báo, Đại Hãn, Viên Tinh Dã dẫn tướng sĩ ra khỏi thành."
Dã Lợi Hợp không hề kinh ngạc, chỉ đơn giản hỏi, "Nàng mang theo bao nhiêu người?" Binh lính hồi đáp, "Mật thám nói lại, đại quân đến giờ còn chưa ra hết khỏi thành, nên không rõ tổng cộng là bao nhiên nhân mã."
"Tiếp tục theo dõi." Quân sư lên tiếng, binh lính kia lĩnh mệnh nhanh chóng rời đi. Dã Lợi Hợp cầm lấy mũ giáp cùng với trường thương của mình, nhàn nhạt nói, "Bất quá nếu là toàn bộ đại quân xuất thành, chúng ta cũng chỉ có thể liều chiến một phen." Nếu hiện giờ rút về Hắc Phong Thành, khi đó tình cảnh lại giống như lần trước, bị Viên Tinh Dã vây kín bên ngoài, từng bước từng bước triệt hạ dần binh lực của bọn hắn.
Trong khoảng thời gian này Dã Lợi Hợp liên tiếp chịu bại trận, là chuyện trước đây chưa từng xảy ra. Bọn hắn cùng nhau tấn công Đại Khải, nhưng Khải quốc xưa nay không hiếu chiến, cho nên mỗi lần muốn cầu hòa đều được chấp nhận. Bên trong lãnh thổ Khuyển Nhung chỉ có Hắc Phong cùng Uy Nhung có thể tính là đại thành, nơi khác cơ bản đến tường thành còn không có, chỉ có thể miễn cưỡng coi như vài thôn xóm tầm thường.
Hiện giờ cho dù bọn họ muốn lùi ra đằng sau né tránh, đã không còn thành trì nào có thể trốn tạm, rời khỏi Hắc Phong Thành cũng chỉ còn có thể quay về Uy Nhung, có muốn tránh cũng không có chỗ tránh nữa. Lãnh thổ Khuyển Nhung thật sự quá mức cằn cỗi, cho nên bọn họ mới ôm mộng tấn công chiếm lấy Đại Khải, đến cả U Châu nơi vẫn được Khải người coi là biên quan khổ hàn khó chịu kia, so với cảnh nội bên trong Khuyển Nhung còn muốn tốt hơn rất nhiều.
Trước kia Dã Lợi Hợp thậm chí đã nghĩ tới, Đại Khải mỗi lần đều đồng ý giảng hòa, có phải căn bản là bởi chướng mắt thổ địa Khuyển Nhung hay không? Nếu thực sự là như vậy, âu cũng không có gì đáng ngạc nhiên, cảnh nội Khuyển Nhung đều là núi cao và hoang mạc, đến cả địa phương có thể chăn thả gia súc còn hiếm hoi, càng miễn nói tới cày ruộng.
Vài ngày trước hắn còn nhìn thấy bên trong thành U Châu phóng pháo hoa, mà hiện giờ lãnh thổ Khuyển Nhung nơi nơi đều có thể thấy bá tánh đói khổ lầm than, không có kế sinh nhai ổn định.
"Quân sư, chúng ta có phải đã sai rồi không?" Dã Lợi Hợp chua xót nói, "Có phải ngay từ đầu hẳn là không nên đánh trận này hay không. Bổn hãn chỉ muốn tranh thủ được cho toàn tộc chúng ta một mảnh thổ địa màu mỡ hơn một chút, khi đó dân chúng cũng không còn phải bần hàn như trước nữa. Đại Khải ngàn dặm ốc thổ, bổn hãn đây chỉ là muốn một phần rất nhỏ mà thôi ---".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!2.
Mỵ Khuynh Thiên Hạ3.
Từng Bước Trộm Tâm4.
Hồng Bài Thái Giám=====================================
Quân sư nhìn ra Khuyển Nhung quân ở bên ngoài, tuy rằng sĩ khí có chút trầm xuống, nhưng tác phong vẫn nhanh nhẹn như cũ, "Ý tưởng cùng lập trường của Đại Hãn không tính là sai, nhưng sự thật vẫn là chúng ta hiện đang xâm lấn lãnh thổ Đại Khải, là địch nhân của bá tánh Đại Khải."
Dã Lợi Hợp cười khổ, "Quân sư nói không sai. Bất luận là vì mục đích gì, cũng không thể che giấu được bản chất xâm lăng thật sự. Nhưng bổn hãn thực sự cảm tạ Quân sư khi đó đã ngăn cản ta tàn sát bá tánh trong thành U Châu. Bá tánh vạn người đều vô tội, sự tình gì hẳn là đều nên giải quyết trên chiến trường." Dứt lời cầm lấy trường thương đi ra ngoài.
Quân sư nhìn theo thân ảnh Dã Lợi Hợp bước ra, thấy hắn hô hào điều binh khiển tướng, rồi sau đó thân chinh mang theo tướng lãnh cùng binh lính rời khỏi đại doanh. Bên trong quân doanh Khuyển Nhung thực mau trở nên im ắng trống trải, lúc này hắn mới chậm rãi thở dài, duỗi tay gỡ mạng che trên mặt xuống.
Từ sau lớp mạng che hiện lên một gương mặt nam tử tú khí tái nhợt, nhìn dáng vẻ tựa hồ chỉ mới nhược quán niên hoa*, nhưng ánh mắt lại phảng phất hoa giáp chi năm*. Sau khi toàn bộ khăn trùm đầu đều được gỡ xuống, có thể nhìn ra được hai bên tóc mai của hắn đã có chút hoa râm.
(* nhược quán niên hoa: Độ tuổi khoảng hơn hai mươi.* hoa giáp chi năm: Độ tuổi khoảng hơn sáu mươi tuổi.)Dã Lợi Hợp nhìn Khải quân trước mặt, nhân mã cơ hồ mênh mông vô tận, đến tận bây giờ vẫn còn có thêm người không ngừng cuồn cuộn đi ra từ bên trong thành U Châu. Lần này Khải quân xuất chinh phỏng chừng đã dùng đến toàn bộ binh lực dưới trướng Viên Tinh Dã.
Viên Tinh Dã đứng ở phía trước, theo sau nàng vài bước là Lạc Nhan, Thẩm Băng, Bùi Thập Viễn, Triệu Quảng, Tàng Thất, cùng với hơn mười vị phó tướng khác.
Áp lực trong lòng Dã Lợi Hợp nhanh chóng hóa thành phẫn nộ trào dâng, nhưng cuối cùng lại lắng xuống thành một mảnh tuyệt vọng. Đại Khải tuy rằng nhiều tướng tài, nhưng khi trước vẫn luôn không có thống soái thích hợp, nếu không phải là có Viên Tinh Dã ở đây, mấy vị phía sau nàng kia hẳn cũng không đủ bản lĩnh để dẫn dắt Khải quân được đến như ngày hôm nay.
Viên Tinh Dã cũng nhìn Dã Lợi Hợp ở trước mặt, mấy lần giao đấu trước kia đều là dùng một ít mưu kế thủ thắng, nhưng lúc này hai quân đường đường chính chính trực diện đối chọi nhau, mưu kế gì cũng đều hóa thành hư vô, một trận này cũng là lúc có thể xem xét được thành quả sau nửa năm huấn luyện vừa rồi. Nếu có thể quang minh chính đại diệt trừ Khuyển Nhung quân tại đây, như vậy khi đó đội quân này của nàng mới có thể chân chính trở thành một con hổ lang chi sư.
Hơn nữa Hắc Y quân đột nhiên gia tăng thêm nhiều người như vậy, cũng yêu cầu binh lính phải hòa hợp dần được với nhau, tương tự đối với Kiêu Võ Vệ.
Tất cả những chuyện này, đều phải dựa vào một trận đánh trước mắt.
Lạc Nhan huy động quân kỳ, trận hình của Khải quân bắt đầu biến chuyển, hai cánh từ phía bên cạnh dần dần tiến lên, hình thành một hình vòng cung, tựa hồ muốn đem toàn bộ Khuyển Nhung quân vây lại bên trong.
"Viên Tinh Dã, bổn hãn đây là lần đầu tiên bội phục một người như vậy. Ngươi xác thực là rất lợi hại, nhưng để có thể lấy mạng bổn hãn đương nhiên không đơn giản đến như thế. Hiện giờ chúng ta định đoạt kết cục tại đây." Dã Lợi Hợp nâng trường thương chỉ thẳng vào Viên Tinh Dã. Viên Tinh Dã cũng không để ý tới, chỉ thấy nàng xuống ngựa đi tới một chiến xa ở gần đó, từ trên cao nhìn xuống Dã Lợi Hợp.
Thẩm Băng từ giữa trận hình giục ngựa tiến lên, trường kiếm loé sáng dưới ánh mặt trời.
"Giết!" Không biết là âm thanh từ ai hô lên đầu tiên, nhân mã hai bên giục ngựa xông lên giao chiến. Thẩm Băng vẫn đối mặt với Dã Lợi Hợp như cũ, Bùi Thập Viễn cùng Triệu Quảng hợp sức trấn trụ Dã Lợi Cát. Dã Lợi Cát nguyên bản có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với Bùi Thập Viễn, hiện giờ lại thêm một Triệu Quảng, tự nhiên yếu thế hơn trước rất nhiều, phỏng chừng chật vật giống như lấy trứng chọi đá.
Hắc Y quân vẫn là chủ lực công kích trên trận địa, hai vạn người mới gia nhập cũng đều là lão binh kinh nghiệm chinh chiến sa trường dày dặn, chiến lực đương nhiên không thể kinh thường.
Nếu như từ trên không trung nhìn xuống bên dưới, có thể thấy được đội hình Hắc Y quân dàn ra tựa như một tấm khiên chắn màu đen tuyền, chặt chẽ đem toàn bộ thế công của Khuyển Nhung bật ngược trở lại. Kiêu Võ Vệ y giáp màu tím phía sau hóa thành một thanh bảo kiếm sắc bén, thẳng tắp đâm tới bên trong trận doanh địch nhân. Còn những binh lính từ hai bên sườn cũng nhanh chóng phối hợp tấn công, hình thành thế trận trăng lưỡi liềm, đem toàn bộ nhân mã Khuyển Nhung vây kín.
Thẩm Băng đối phó với Dã Lợi Hợp đã là quen thuộc, Dã Lợi Hợp bị quấn chặt không thể tham gia giết địch, chỉ có thể trơ mắt nhìn tướng sĩ xung quanh từng đám từng đám ngã xuống, đến cả Dã Lợi Cát phía xa bên kia cũng không tránh khỏi bị trọng thương.
Tàng Thất lại không hề tham gia chém giết giữa vòng vây, cũng không thấy hắn cưỡi ngựa, mà chỉ đơn giản đứng yên ở một mỏm cát cao phía bên ngoài, trên tay cầm trường cung. Nếu có người nhìn đến trường cung này của hắn, hẳn sẽ phải kinh hô thành tiếng. Cung này so với cung của Dã Lợi Hợp còn nặng hơn rất nhiều, toàn thân đều dùng huyền thiết chế tạc, hơn nữa độ dài so với một thân người trưởng thành còn cao hơn mấy lần, hình thể và uy lực đều vượt xa trường cung bình thường của binh lính. Tàng Thất chỉ cầm cung bằng một tay, tựa hồ hoàn toàn không cảm thấy trọng lượng ngàn cân.
Tàng Thất nhìn chiến trường trước mặt, sau đó rút ra vài mũi tên dài từ trong ống đồng, một lần giương cung bắn đi chín mũi tên. Chưa để người ngoài kịp định thần, chín mũi tên này đã xé gió đâm thẳng tới thân thể chín tên binh lính Khuyển Nhung.
Sau một lát, đã có thể thấy được trước mặt Tàng Thất chất đầy thi thể, hắn trầm ngâm nhìn Dã Lợi Cát đang ở cách đó không xa, lại một lần nữa đem trường cung kéo căng, chỉ là lần này có duy nhất một mũi tên bên trên.
Mũi tên của Tàng Thất tựa hồ giống như một ngôi sao băng xoẹt qua màn đêm, uy vũ xé không mà đến, không một chút cản trở. Dã Lợi Cát chỉ cảm thấy phía sau lưng truyền tới tiếng phá gió, vừa mới kịp miễn cưỡng xoay người qua một bên, đã cảm giác được một vật thể lạnh băng xuyên thủng cánh tay phải. Hắn không khỏi toát ra một trận mồ hôi lạnh, nếu không phải lúc nãy phản ứng nhanh một chút, hẳn là đã cắm tới chính giữa ngực.
Thấy một tên này không giết được Dã Lợi Cát, Tàng Thất cũng không tiếp tục truy kích. Mấy binh lính Khuyển Nhung thấy Tàng Thất nhất thời dừng lại, vội vã xông tới tấn công, nhưng đều bị thân binh của Tàng Thất ngăn cản.
Chỉ trong khoảnh khắc Dã Lợi Hợp nhận phải một mũi tên kia, Bùi Thập Viễn cùng Triệu Quảng lập tức đồng thời huy trường thương tới, Dã Lợi Cát thật chật vật mới có thể tránh thoát, nhưng một chiếc chùy đồng trong tay hắn đã bị đánh bay.
Bùi Thập Viễn thấy thế nhanh chóng từ trên cao bổ xuống một thương nữa, Triệu Quảng cũng không chút nương tay tạt ngang một kích, Dã Lợi Cát chỉ có thể dùng một thanh chùy đồng còn lại ngăn cản thế công của Bùi Thập Viễn, nhưng chiến mã dưới thân đã bị một kích kia của Triệu Quảng chém qua, hí vang kinh hoàng một tiếng, sau đó ngã gục xuống đất, không còn có thể vực dậy. Trường thương trên tay Bùi Thập Viễn xoay chuyển một vòng trên không, một lần nữa đâm thẳng tới Dã Lợi Cát.
Dã Lợi Cát đành phải siết chặt chùy đồng trên tay, nhưng hiện giờ chiến mã đã ngã xuống, hắn chỉ còn có thể thân thủ nhảy khỏi chiến mã, nương theo một thương này của Bùi Thập Viễn mà nhảy lên cao tránh đi.
Chỉ là vừa mới nhảy lên, đã nghe được tiếng gió mang theo sát khí từ phía sau. Chưa kịp quay đầu lại, cũng không có bất kỳ một khắc nào phản ứng, Dã Lợi Cát đã cảm thấy có vật thể xuyên qua trước mắt, sau đó hết thảy đều trở thành một mảnh hắc ám.
Tàng Thất nguyên bản vẫn luôn chú ý tới tình huống bên này, vừa nhìn thấy Dã Lợi Cát nhảy lên, lập tức bắn ra một mũi tên, vừa vặn đâm tới chính giữa mũ giáp của Dã Lợi Cát, xuyên thủng đầu hắn, từ giữa hai hàng lông mày phá ra.
Ba mươi vạn đại quân vây quanh sáu vạn nhân mã, chỉ nhìn đến thế công từ hai bên cánh dần khép chặt vào trong, lúc này Khuyển Nhung quân căn bản đã không còn đường tháo lui.