An Tử Mặc nắm chặt lon Coca trong tay, trong đầu bắt đầu phân tích ý nghĩa của câu [Thơm quá] và [Thèm ăn]. Dựa theo góc độ bình thường chắc hẳn đó không phải là thèm ăn đồ ăn mà đó là ham muốn chinh phục của đàn ông với phụ nữ.

Vì vậy có thể kết luận rằng người đàn ông này không phải thứ gì tốt đẹp!!

Biến thái!

Thích làm trò trước mặt người khác!

An Tử Mặc bỏ Coca xuống, dịch mông từ ghế lên, đứng trước mặt An Tưởng, vô cảm nhìn chằm chằm cô.

“Mặc Mặc ăn no rồi à?”

“Ừ.” An Tử Mặc hung dữ liếc qua Hứa Xuyên một cái, chỉ thiếu viết chữ “ghét” lên mặt.

“Chúng ta về nhà thôi.” An Tưởng thu dọn đồ đạc, không nói chuyện thêm với Hứa Xuyên, nắm tay An Tử Mặc ra khỏi chỗ đó.

Không khí đã trong lành trở lại, An Tưởng nhẹ nhàng thuê một chiếc taxi.

Cô nhẹ nhàng đặt cánh tay lên vai An Tử Mặc, nói: “Về sau nếu gặp lại những người như vậy, con nhớ phải gọi mẹ thật to đấy.” Trong lòng An Tưởng vẫn còn sợ hãi, “Cái loại người như vậy tám phần là kẻ buôn trẻ em, rất nguy hiểm.”

An Tử Mặc bĩu môi, ném cánh tay của An Tưởng ra, ngồi sát vào phía rìa tạo ra khoảng cách lớn với cô.

Nhìn con trai đang xa cách mình, An Tưởng cũng có chút mất mát. Nhưng cô cũng nhanh chóng hiểu ra, con trai không gần gũi với cô cũng là chuyện bình thường, rốt cuộc cô mới sinh cậu được vài ngày đã đưa cậu cho người khác nuôi, huống chi đầu óc cậu nhóc còn không tốt…

Nghĩ đến tình hình sức khỏe hiện tại của An Tử Mặc, An Tưởng vô cùng buồn bã.

Với bộ dáng này của cậu, muốn đi nhà trẻ cũng rất khó, không chừng còn có thể sẽ bị bắt nạt…

Trong lúc cô đang mải mê suy nghĩ, xe taxi dừng lại ở khu chung cư An Tưởng đang ở.

Ba năm qua đi, khu chung cư này ngày càng hoang vu, cỏ dại mọc thành từng đám, không có người xử lý nên cây cối mọc tùm lum trông vô cùng khủng khiếp. Phía sau khu chung cư có một đu quay vòng tròn vô cùng to lớn đứng sừng sững. Nhưng vì để hoang nên nhìn nó cũng không lãng mạn mà ngược lại còn có phần đáng sợ.

Hình ảnh trước mắt như cảnh trong bộ phim điện ảnh khủng bố, hai mắt An Tử Mặc từ từ mở to, không nhịn được mà há hốc mồm.

“Mặc Mặc chúng ta về đến nhà rồi. Sao con không đi tiếp vậy?”

Đây… là nhà?

Nhìn khu chung cư quỷ quái trước mắt, An Tử Mặc không thở nổi.

Cậu nhớ rõ ràng đời trước bọn họ sống ở đoạn đường nhộn nhịp nhất trong thành phố, sao cậu sống lại lại thay đổi nơi ở? Hiểu rồi, nhất định là người phụ nữ này không dùng cậu để kiếm tiền nên mới nghèo túng như vậy.

“Mặc Mặc?” An Tưởng thấy cậu vẫn đứng im, không khỏi đi qua hỏi, “Mặc Mặc đang muốn mẹ bế con đi sao?”

“……” Có quỷ mới muốn bà bế.

An Tử Mặc hít thật sâu một cái rồi mạnh mẽ vứt vô số tưởng tượng khủng bố kia ra khỏi đầu mình, theo sát An Tưởng đi vào khu chung cư này.

An Tưởng thấy được con trai đang sợ, vừa đi vừa nói: “Thật ra nhìn bề ngoài chẳng ra gì nhưng ở bên trong ở cũng khá tốt.”

“……” Thật vậy sao? Cậu không tin.

“Con xem đằng sau còn có công viên trò chơi, nếu con thích thì buổi tối mẹ cũng có thể mang con đi chơi.”

Càng đi vào sâu trong khu chung cư càng có thể thấy rõ toàn cảnh công viên trò chơi.

Trước cửa có một pho tượng con chó thật to, trải qua bao bão táp mưa sa, nó đã rơi mất lớp sơn bên ngoài, một con mắt cũng không biết rơi từ bao giờ. Pho tượng đó nở nụ cười vừa u ám vừa quỷ quyệt.

An Tử Mặc nhìn thấy mà lạnh hết cả sống lưng, một khí lạnh từ từ chui từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu. Cậu rùng mình một cái, không khỏi bước nhanh hơn, vội vội vàng vàng theo An Tưởng đi vào khu dân cư.

Hiên rất tối, không có thang máy, có lẽ hoang vắng quá nên cả quảng cáo người ta cũng không dán ở đây.

An Tưởng ở tầng một, sải bước bước lên bậc thang chuẩn bị mở cửa thì thấy An Tử Mặc đang trộm quan sát bốn phía.

Trên tầng trên vừa tối vừa yên tĩnh, trông bộ dáng thì căn hộ bên cạnh cũng không có ai ở. Rõ ràng là ban ngày ban mặt nhưng ở khu chung cư này lại chẳng có chút dấu hiệu cho thấy có người sống ở đây chút nào.

“Mặc Mặc đang nhìn xung quanh xem có ai ở hay không hả?”

An Tử Mặc không nói lời nào.

An Tưởng tự hỏi tự trả lời: “Mấy người ở khu chung cư này dọn đi gần hết rồi, bây giờ chỉ còn mỗi nhà mình.”

“…… ?”

“Ban đầu là có sáu hộ, nhưng một năm trước chủ nhân của căn hộ trên tầng giết người giữ thi thể, hàng xóm biết nên dọn hết đi rồi.”

“…… ????”

“Chỉ là chết một người thôi mà, bọn họ cứ làm quá cả lên.”

“.…..”

“………..……”

An Tưởng chẳng để ý mà cứ lẩm bẩm một mình rồi đẩy cửa ra: “Mặc Mặc mau vào đi nào, về sau đây là nhà của chúng ta.”

An Tử Mặc chẳng có chút chờ mong gì với cái An Tưởng gọi là “nhà”. Cậu đi vào trong rồi tùy ý đánh giá khung cảnh xung quanh.

Nói như thế nào nhỉ?

Đây căn bản không phải là nơi dành cho người sống ở.

Căn nhà cùng gia cụ được trang hoàng theo phong cách Gothic, trên vách tường có cây gậy hình chữ thập cùng ngọn nến làm đèn tường, ngay cả thảm được sử dụng cũng tràn đầy phong cách âu cổ.

“Mặc Mặc, đây là phòng của con.” An Tưởng đưa An Tử Mặc đến phòng cho khách.

Mấy hôm trước cô vừa trang trí xong phòng cho con mình, vốn dĩ cô định dùng phong cách giống như trong phòng khách, nhưng lại bị hệ thống mạnh mẽ từ chối. Hệ thống nói lịch sự là phong cách hắc ám, tối tăm như vậy không phù hợp cho thể xác và tinh thần của trẻ nhỏ được phát triển khỏe mạnh. Tuy rằng An Tưởng cảm thấy tiếc nuối nhưng vì đứa nhỏ mà không thể không bỏ ý định đó.

Cô để màu tường là màu xanh nước biển, ở giữa là giường cho em bé tràn ngập sự ngây thơ và đáng yêu. Bên cạnh đó là sô pha, mặt trên phủ lông nhung.

Căn phòng này đứa trẻ nào cũng đều rất thích, chỉ có An Tử Mặc cảm thấy nó ngu xuẩn và dở hơi.

Ngủ giường em bé?

Chơi búp bê vải?

Màu xanh nước biển?

Buồn cười, ngu xuẩn, dở hơi.

An Tử Mặc vô cảm buông túi nhỏ của mình ra, tuy ghét bỏ nhưng cũng không oán giận, dù sao thì sớm muộn gì cậu cũng chạy trốn khỏi nơi này. Căn phòng này chỉ là nơi ở tạm thời, trang trí như nào cậu cũng không quan tâm.

Thấy An Tử Mặc không có ý từ chối, An Tưởng không nhịn được mà vui vẻ: “Mẹ còn tưởng rằng con sẽ không thích phong cách như thế này.”

Đúng là cậu không thích thật!

“À Mặc Mặc con cứ đi dạo với ngắm phòng đi đi, mẹ đi dọn nhà một chút.” An Tưởng đi tới cửa rồi dừng lại, quay đầu lại nói, “Đúng rồi, con tuyệt đối không được xuống tầng hầm ngầm nhé.” Ở chỗ thang hỏng một cái đèn, tấm ván gỗ ở cầu thang cũng bị lỏng, đến giờ vẫn chưa kịp sửa chữa. Cô sợ An Tử Mặc không nhìn rõ đường mà ngã xuống rồi bị thương.

Dặn dò xong, An Tưởng cầm cái giẻ lau cái bàn ở góc nhà.

Thời gian trôi qua, câu cảnh cáo của An Tưởng không có bất kì tác dụng nào với An Tử Mặc, ngược lại còn kích thích, khơi dậy sự tò mò của cậu.

Tại sao không cho cậu xuống tầng hầm ngầm?

Tầng hầm ngầm có cái gì không thể để người khác biết được hay sao?

An Tử Mặc điên cuồng sử dụng bộ não thông minh của mình, ánh mắt luôn dõi theo An Tưởng. Chờ cô ra ngoài đổ rác rồi cậu không chút do dự đứng thẳng đi tới tầng hầm ngầm.

Đường đến tầng hầm ngầm phải đi qua một cái cầu thang thật dài, hình như đèn cũng hỏng rồi nên An Tử Mặc bật thế nào nó cũng không lên.

Hiện tại đang là ban ngày, ánh sáng chỉ là hơi tối một chút, chưa ảnh hưởng tới tầm nhìn.

An Tử Mặc bước hai chân nhỏ đi qua một bậc rồi lại một bậc cầu thang.

Răng rắc.

Giày cậu đột nhiên chạm vào một đầu gỗ nhếch lên, dưới chân lảo đảo, cơ thể lăn từ cầu thang xuống dưới.

An Tử Mặc không cảm nhận được đau đớn, chỉ thấy bản thân thật đen đủi.

Cậu hùng hùng hổ hổ bò lên từ mặt đất đứng dậy, tay nhỏ vỗ lung tung vào ống quần, chợt một cái quan tài vô cùng lớn không hề báo trước đập vào ánh mắt cậu.

Hô hấp An Tử Mặc chững lại một nhịp, cơ thể nho nhỏ hoàn toàn đứng thẳng trước quan tài bất động trước mặt.

Đang êm đang đẹp ai sẽ để quan tài ở tầng hầm ngầm?

Nhìn kỹ thì thấy quan tài kia được người ta lau đến bóng loáng, rõ ràng là được giữ gìn cẩn thận.

[Tuyệt đối không được xuống tầng hầm ngầm.]

Lời cảnh cáo dịu dàng của An Tưởng như văng vẳng bên tai cậu.

[Còn không phải chỉ chết có một người thôi sao, cứ làm quá lên.]

Còn không phải là… chỉ chết có một người.

Một người?!?

Dựa theo logic thì có thể nói rằng An Tưởng đã gặp qua hai người chết, à không, cũng có thể là ba người.

Cẩn thận suy nghĩ thì quả thật nơi này có thể là nơi mà một kẻ giết người vô số ẩn nấp.

An Tưởng bình tĩnh khi đối mặt với án mạng cùng việc bà ta để quan tài ở đây đều cho thấy không bình thường. Hơn nữa dựa vào kí ức kiếp trước của cậu thì An Tưởng hoàn toàn có thể làm ra chuyện giết người.

Rốt cuộc thì trước kia bà mẹ cũng đã thật sự cầm dao uy hiếp cậu.

Đến cả con ruột bà ta bà ta còn làm như vậy, làm sao để ý tính mạng của người khác được?

Không nói chừng quan tài này là chuẩn bị cho cậu.

Có lẽ bà ta cảm thấy cậu kéo chân nên định xuống tay trước để trừ bỏ phiền phức.

An Tử Mặc nhắm mắt lại, sau khi mở ra thì trong mắt chỉ toàn sự lạnh lùng.

Một khi đã như vậy, không bằng cậu sẽ ra tay trước.

Cậu nhanh chóng chạy về phòng của mình, đóng chặt cửa lại rồi cuộn tròn trong góc tự hỏi nên làm như thế nào.

Với tình hình sức khỏe cùng cơ thể của cậu hiện tại thì cậu hoàn toàn không có khả năng tiêu diệt được An Tưởng. Bởi lẽ hiện tại cậu mới chỉ là một đứa trẻ, bà ta lại là một người trưởng thành. Nếu cậu hành động không suy nghĩ thì chỉ còn đường chết.

An Tử Mặc vùi đầu vào đầu gối.

Cậu không được xúc động, phải bình tĩnh. Chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết.

Nếu… Nếu An Tưởng thật sự phạm tội thì nhất định ở tầng hầm ngầm kia, nhất định ở cái quan tài kia sẽ có chứng cứ bà ta gây án. Kế tiếp chỉ cần tìm cơ hội lẻn vào trong đó, thu thập chứng cứ đem lên giao cho cảnh sát liền dễ như trở bàn tay bắt được An Tưởng.

Cậu quyết định!

Tối hôm nay chờ An Tưởng đi ngủ sẽ hành động!!

“Mặc Mặc, buổi tối con muốn ăn cái gì?”

An Tưởng đẩy cửa ra tiến vào.

Nhìn khuôn mặt đang cười ngây ngốc của An Tưởng, An Tử Mặc cười khinh bỉ dưới đáy lòng. Cậu đã thấy rõ bộ mặt thật của người phụ nữ này, nắm được mọi thứ trong lòng bàn tay. Tiếp đó cậu chỉ cần vạch trần bộ mặt thật của bà ta là bà ta sẽ cười không nổi nữa rồi!

“Nếu Mặc Mặc không muốn nói chuyện với mẹ có thể viết ra nhé.” An Tưởng cố ý tìm tờ tiền giấy đặt lên bàn, giây tiếp theo cô lại im lặng, tiếc nuối thở dài, “À, chắc Mặc Mặc còn chưa biết viết chữ.”

Cô gãi gãi đầu, “Mẹ nấu mì sợi cho con nhé, buổi tối nên ăn thanh đạm một chút.” Cô hạ quyết tâm đi vào phòng bếp bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Mẹ con hai người vượt qua buổi tối vừa yên tĩnh vừa đặc biệt.

Theo thói quen của An Tưởng, sau bữa tối cô sẽ xem một bộ phim điện ảnh, ví dụ như 《 Đêm máu kinh hồn 》; 《 Người quỷ đại chiến 》; 《 Hai mươi ngày chết chóc 》. Mấy bộ phim đó đều cho quỷ hút máu làm vai chính, nhưng điều duy nhất làm An Tưởng khó chịu chính là trong phim điện ảnh, phần lớn quỷ hút máu đều không có kết cục tốt.

Cô cắt một chút hoa quả đặt trên bàn trà, chuẩn bị vừa xem phim vừa ăn thì thấy An Tử Mặc ngồi im trên sô pha không có ý định rời đi, không khỏi sáng mắt lên: “Con định xem phim điện ảnh cùng mẹ à?”

Lần này An Tử Mặc lại đáp lại: “Ừ.” Cậu phải đợi An Tưởng trở về phòng ngủ sau đó lại xuống tầng hầm ngầm thu thập chứng cứ.

“Vậy con muốn xem bộ phim nào?” An Tưởng lấy điều khiển từ xa, mở các bộ phim điện ảnh đã mua mở ra, mở danh sách ra cho An Tử Mặc lựa chọn.

“《 Kinh hồn 》, 《 Hôn lễ màu máu 》, 《 Mi có thấy đầu ta không? 》 cũng khá được, Mặc Mặc thích xem bộ nào?” Đây là lần đầu tiên có người cùng ngồi xem phim điện ảnh với An Tưởng, cô vô cùng kích động, vui vẻ nói không nên lời. Cô mở các bộ phim điện ảnh ra như dâng vật quý, tận tình giới thiệu. Do chưa được dạy dỗ nên cô đều không biết những bộ phim này đều bị gắn mác 18+ không phù hợp cho sự phát triển của trẻ em.

“……” Vẻ mặt An Tử Mặc đờ đẫn, người phụ nữ này không thể mở mấy bộ phim trẻ con nên xem như 《 Cừu vui vẻ và sói xám 》hay 《 Peppa Pig 》à?

À thôi.

Cần gì phải tranh cãi với nghi phạm giết người?

An Tử Mặc tiện tay chọn một bộ phim tên: “《 Mi có thấy đầu ta không? 》” Bộ này là bộ phim có thời gian dài nhất, nghe tên cũng không quá hay. Chắc chắn An Tưởng xem một lát sẽ mệt rã rời. Chờ bà ta về phòng ngủ thì cậu sẽ bắt đầu hành động.

“Được, con muốn xem đầu thì chúng ta xem đầu.” An Tưởng hoàn toàn không biết suy nghĩ của con mình, vui vẻ đồng ý, đứng dậy lấy một túi bắp rang từ trong tủ lạnh ra, cởi giày khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, mở phim lên xem.

Làm người ta bất ngờ chính là bộ phim này cũng không phải là một bộ phim máu me kinh dị mà đó là một bộ phim kinh dị phản đối chiến tranh.

Bộ phim chủ yếu về một vị quân nhân cùng vợ và con ông ấy tham gia Thế chiến II. Trong một trận chiến tranh ông ấy bị chặt đầu xong chết đi, mang theo cơ thể tàn tật trở thành oan hồn, đau khổ tìm đầu mình, thấm thoắt đã qua 70 năm…

Cuối cùng ông ấy cũng tìm được kẻ chặt đầu mình.

“Tôi có thể hỏi ông một câu, vì sao ông luôn tìm đầu mình?”

“Bởi vì tôi muốn có mắt cùng có môi.”

“Vì sao?”

“Muốn có đôi mắt để nhìn thấy vợ tôi, muốn có môi để lần nữa được hôn gương mặt cô ấy, đúng rồi, còn có Danny con tôi.”

Dưới ánh đèn đường của thành phố, vị quân nhân ấy đã dịu dàng kể lại câu chuyện của đời mình, biến nửa cốt truyện kinh dị phía trước hóa thành bọt nước.

Trong miệng An Tưởng đang nhai bắp rang, không nhịn được khóc rối tinh rối mù.

An Tử Mặc nhíu mày xem bộ phim điện ảnh, lại nhìn An Tưởng mặt đầy nước mắt bên cạnh mình, mày còn nhăn hơn vừa nãy.

Cái này? Chỉ thế này? Chỉ đúng thế này? Cái này có cái gì để khóc?

Cảm xúc vui buồn của loài người không giống nhau, thấy An Tưởng như vậy, An Tử Mặc chỉ cảm thấy đau đầu.

“Sao bà vẫn chưa đi ngủ?” Kim đồng hồ đã chỉ đến 10 giờ, An Tử Mặc bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

An Tưởng rút khăn giấy ra lau lau cái mũi, hai mắt hồng hồng nhìn chằm chằm An Tử Mặc.

Sau khi im lặng vài giây, cô gõ đầu hiểu ra vấn đề, nói: “À nhỉ, mẹ quên con phải đi ngủ sớm.”

An Tử Mặc: “……” Đồ ngốc.

An Tưởng sốt ruột nhanh chóng tắt TV đi, bế An Tử Mặc về phòng, cô nhẹ nhàng đặt cậu lên giường em bé.

Đèn hình thỏ con ở đầu giường sáng lên, căn phòng của An Tử Mặc càng trở nên ấm áp.

An Tưởng đang định đóng cửa rời đi thì dừng chân lại.

Thấy cô dừng lại, An Tử Mặc mất kiên nhẫn hỏi: “Bà làm gì?”

An Tưởng gãi gãi mặt, chớp chớp mắt, một lần nữa đến trước giường của con mình rồi khom lưng đặt trên trán cậu một nụ hôn ấm áp: “Con ngủ ngon nha.”

Oanh ——!

Đầu An Tử Mặc nổ một cái.

Ánh mắt cậu khiếp sợ, tay kéo chăn lên không phản ứng gì hết. 1001 suy nghĩ đang chạy trong đầu cậu.

Cậu vừa bị một người có khả năng đã ăn thịt người hôn.

Cậu đã bị nhiễm bẩn.

Cậu là đứa trẻ không sạch sẽ.

Nói không chừng trên trán còn có ADN, không thể lau vì đó có thể là chứng cứ. Về sau có thể dùng nó để xét nghiệm rồi bắt người phụ nữ ác độc này lại.

Ngủ ngon thì ngủ ngon, vì sao lại hôn cậu? Làm như vậy nhất định là có âm mưu!

An Tử Mặc điên cuồng chỉnh âm lượng của thuật đọc tâm lên cao nhất. Nghe tiếng lòng của An Tưởng mà suýt chút nữa cậu điếc hết cả lỗ tai.

[Học được cái này trên TV, không biết làm vậy có đúng hay không?]

[Có nên hôn thằng bé thêm một cái không nhỉ?]

[Thôi!! Ngày mai tiếp tục làm tiếp!]

Tiếng lòng kết thúc, An Tưởng rời phòng.

Cái đèn thỏ con cứ lắc qua lắc lại, gương mặt ngây thơ của con thỏ tươi cười như đang cười nhạo An Tử Mặc nghi ngờ linh tinh.

An Tử Mặc xoay người, ngón tay muốn sờ vào cái trán, cậu tự hỏi một lúc xong lại buông. Vốn dĩ cậu đang muốn ngủ lại vì một cái hôn ngủ ngon mà tỉnh hẳn cả người. Không thể nói rõ là cảm xúc gì, chỉ là… Tuyệt đối bà ta sẽ không yêu cậu.

Bà ta không yêu cậu.

Từ trước đến nay, cậu luôn dựa vào suy nghĩ ấy để tiếp tục sống tiếp.

An Tử Mặc nhắm mắt.

Cậu quyết định, tối nay nhất định phải xé nát ngụy trang của bà ta, làm bà ta lộ nguyên hình!!!

Kim đồng hồ tí tách tí tách quay từng vòng. An Tử Mặc xốc chăn lên bò ra khỏi giường em bé, không đi giày. Chân nhỏ đi trên mặt đất không tạo ra bất kỳ tiếng động nào.

An Tử Mặc cầm lấy giấy bút hôm nay An Tưởng để lại trong phòng, dùng mã Morse để viết một phần tin nhắn. Nếu thật sự cậu gặp nguy hiểm thì cảnh sát có thể mã hóa tin này để làm chứng cứ phá án.

Cậu đúng là một thiên tài.

Nếu không phải cậu thông minh thì có lẽ cậu đã sớm chết trong tay An Tưởng rồi.

An Tử Mặc cất xong tin nhắn thì đứng lên cẩn thận đẩy cửa đi ra. Phòng khách tối om, cậu sờ soạng lấy đèn pin bật lên, dùng toàn bộ ánh sáng chiếu đến đường đi xuống tầng hầm ngầm. An Tử Mặc dừng lại, mím môi suy nghĩ một lát sau đó cầm thêm con dao gấp nhét sau quần.

Công tác chuẩn bị đã xong, An Tử Mặc hít một hơi thật sâu rồi đi ra cửa.

Cậu đã nghĩ kĩ rồi, một khi cậu phát hiện bất kỳ điều gì bất thường thì sẽ lập tức dùng điện thoại bàn ở phòng khách để báo nguy, trong thời gian ngắn tuyệt đối An Tưởng sẽ không thể tiêu hủy chứng cứ phạm tội.

An Tử Mặc nắm chặt đèn pin, vô cùng thong thả đẩy ra cửa phòng đóng chặt trước mắt.

Vốn dĩ cậu cho rằng An Tưởng đã khóa cửa, không ngờ lại không khóa. Nhưng bà ta không cẩn thận như vậy lại giúp cậu rất nhiều.

An Tử Mặc dùng ánh sáng của đèn pin chiếu tới chỗ tối nhất, đi xuống cầu thang một bước lại một bước. Lúc này cậu lại cố ý tránh đi đầu gỗ đã bị hỏng kia, không tiếp tục ngốc nghếch ngã ra nữa.

Thành công đi qua cầu thang, quan tài gần trong gang tấc.

An Tử Mặc rón rén chạy qua, nhìn quan tài lớn trước mắt, cuối cùng cậu cũng ý thức được một vấn đề nan giải sắp gặp phải.

Quá cao.

Lấy cơ thể hiện tại của cậu không bò lên được

Đáng giận.

Nếu không bò lên được thì không thể thấy được bên trong, đến lúc đó đừng nói là thu thập chứng cứ, chỉ sợ An Tưởng sẽ phát hiện rồi sẽ tiện tay tóm cậu luôn.

An Tử Mặc không cam lòng khẽ cắn môi, ánh mắt đảo qua ghế dựa bên cạnh.

Cậu không do dự, trực tiếp đặt đèn pin trên mặt đất, sau đó dịch nhẹ ghế lên trước quan tài, sử dụng cả tay cả chân để bò đi lên.

Trong quan tài truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Hô hấp An Tử Mặc chững lại.

Quả nhiên, bên trong quan tài có người!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play