Sớm hôm sau, An Tưởng mang theo An Tử Mặc lên chuyến ô tô sớm nhất lên thành phố C, sau đó lại chuyển chuyến trở lại Giang Thành.

Đến nơi đã là giữa trưa.

Không khí ở Giang Thành âm u, có lẽ là vừa mới mưa xong, mặt đất vô cùng ẩm ướt, trong không khí ngập tràn mùi cây cỏ.

Nhịp sống của thành phố này từ trước đến nay đều vội vã, dù là ngày mưa cũng không thể ngăn cản người ta rảo bước trên đường.

Đi từ nhà ga ra, An Tưởng vẫn luôn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của An Tử Mặc, sợ sơ ý làm lạc cậu giữa biển người.

Khí hậu không ổn định, lại đang gió lớn, rất khó để đứng trên đường gọi xe. An Tưởng kéo An Tử Mặc đứng dưới tán cây, dùng điện thoại để gọi xe sau đó yên lặng chờ.

“Mặc Mặc con có lạnh không?”

Vẻ mặt An Tử Mặc đờ đẫn như không nghe thấy tiếng cô, không đáp lại.

An Tưởng đã quen thái độ này của con trai rồi. Từ đêm qua cho tới bây giờ nó không cùng cô nói chuyện. Nhưng mà có thể hiểu được, con trai phát triển chậm, não hơi có vấn đề, đêm qua có thể chủ động mở miệng tìm cô xin cơm để ăn là tốt rồi, cô cũng không có nhiều yêu cầu như vậy.

Nghe được tiếng lòng của cô, ánh mắt An Tử Mặc đảo qua gương mặt cô nhưng không dao động.

Xe tới có chút chậm, An Tưởng đứng mỏi chân rồi đem ba lô ôm trước ngực, sau đó ngồi xổm ven đường, vừa cao bằng người An Tử Mặc.

"Mặc Mặc con có đói không? Có muốn ăn gì không hay về nhà rồi mới ăn cơm?" An Tưởng nhìn thời gian, bây giờ là 12 giờ, về nấu cơm chắc cũng không kịp.

Cô thì sao cũng được, chỉ sợ con trai đói thôi.

Nhưng chính lúc này, một chiếc xe hơi màu đen chạy nhanh qua, ven đường có một vũng nước, lấy tốc độ đó của chiếc xe khẳng định sẽ bắn hết nước lên người. An Tử Mặc nhanh chóng di chuyển tránh khỏi vị trí đó, chỉ chừa lại An Tưởng đang ngồi xổm ở nơi đó.

Rào!

Không ngoài dự đoán, chiếc xe hơi đang chạy thật nhanh bắn một vòng nước xinh xắn lên đầu An Tưởng không rơi một giọt.

Nhìn An Tưởng dính đầy nước mưa như gà mới rơi vào nồi canh, An Tử Mặc nhướng mày cười.

Cô không tức giận, đi ra khỏi chỗ đó rồi ngoan ngoãn rút khăn ướt từ trong ba lô ra lau đi chỗ ướt, tùy tay ném cái khăn đó vào thùng rác bên cạnh sau đó đi xem An Tử Mặc.

Thấy cậu nhóc còn sạch sẽ đứng ở phía sau, An Tưởng thở phào nhẹ nhõm: “Còn tốt còn tốt, mẹ còn tưởng con cũng bị ướt.”

An Tử Mặc còn chưa kịp thu nụ cười, cứng đờ đứng ở đấy, nhíu mày không phản ứng.

Đột nhiên, cái xe vừa rồi chậm rãi quay đầu, cửa bên của xe mở ra, một người đàn ông điển trai mặc vest bước từ trong xe xuống.

 

"Xin lỗi xin lỗi, chúng tôi đang vội nên đi hơi nhanh, cô không sao chứ?" Anh ta dịu dàng cười, nhìn An Tưởng từ trên xuống dưới.

Áo sơ mi trắng của cô bị nước bắn ướt nhẹp dính sát vào người, lộ ra đường cong quyến rũ. Trên quần áo có một số chỗ bị dính ít bùn, rõ ràng là mới bị bắn vào.

Hứa Xuyên lập tức cảm thấy ngượng ngùng, rút mấy tờ tiền đỏ từ ví tiền ra đưa cho An Tưởng: “Cô cầm lấy tiền đi mua bộ quần áo mới, một lần nữa xin lỗi cô.”

An Tưởng chưa kịp phản ứng, ngây ngốc nhìn chỗ tiền kia.

Hứa Xuyên nghĩ là mình đưa thiếu tiền, vì thế rút thêm một ngàn: “Đây, như vậy hẳn là đủ rồi chứ?”

An Tưởng: "......" Đây là đồ ngốc à.

Thấy cô còn im lặng, Hứa Xuyên nhíu mày: “Cô gái, chúng tôi còn đang vội, cô xem?”

An Tưởng hoàn hồn, xua xua tay nói: “Không, không cần nhiều như vậy...”

Giọng nói cô dễ nghe, ngọt ngào lại mềm mại, giống như kẹo mứt hoa quả.

Gương mặt trông cũng ngoan ngoãn, buộc tóc cao, chỗ đuôi tóc còn điểm thêm một đóa hoa cúc màu vàng nhạt.

Mùi hương cũng dễ ngửi.

Không hiểu sao Hứa Xuyên mềm giọng: “Vậy cô xem bao nhiêu là đủ?”

“Thật ra không cần...”

“Hứa Xuyên.”

Một giọng nói mạnh mẽ truyền từ trong xe ra, đột ngột cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.

Sống lưng Hứa Xuyên cứng đờ, không dám chậm trễ, luống cuống tay chân thu tiền trở về. Sau đó lại một lần nữa rút thẻ hội viên từ trong ví ra nhét vào tay An Tưởng: "Đây là thẻ hội viên, cô có thể dùng nó để mua sắm. Tôi có việc nên đi trước, rất hân hạnh được gặp cô." Nói xong chạy chậm vào trong xe.

An Tưởng ngơ ngác nhìn thẻ hội viên trong tay, cho đến khi bên cạnh truyền đến tiếng còi, cô mới hoảng hốt ôm An Tử Mặc ngồi vào trong.

"Chúng tôi đi trung tâm thương mại Tinh Thành." An Tưởng nhìn cái thẻ hội viên kia, trùng hợp, nơi hai người định đi lại là vị trí trên tấm thẻ.

Sau cơn mưa đường náo nhiệt hơn, Hứa Xuyên vừa mới trở lại xe lại gặp đèn đỏ.

Quá trình chờ đợi khá dài làm tâm tình người ta bực bội. Hứa Xuyên cảm giác được rõ áp suất thấp truyền đến từ người bên cạnh, có thể thấy hành động lúc nãy của anh làm người kia không hài lòng.

"Về sau đừng làm mấy việc linh tinh." Giọng điệu Bùi Dĩ Chu lạnh lùng, không ngước mắt. Mí mắt buông xuống, hàng mi dài che lấp con mắt đen nhánh của anh.

Hứa Xuyên làm bộ như không nghe được anh nói, cười hì hì nhích người qua: “Vừa rồi em không đi xuống là phí lắm đấy.”

Bùi Dĩ Chu hơi chau mày, khép lại máy tính, không cảm xúc kéo khoảng cách rộng ra.

"Cô gái kia thơm lắm luôn." Hứa Xuyên cẩn thận nhớ lại mùi hương trên người An Tưởng, mùi máu ngọt lại không ngậy, cực kỳ hiếm thấy, lại nói, “Có lẽ uống cũng rất ngon.”

Hứa Xuyên tiếp tục không sợ chết chọc chọ cánh tay của Bùi Dĩ Chu, "Em có thấy đứa bé trai đứng bên cạnh cô ấy không? Anh nghĩ đó là em trai của cô ấy, nhưng nó lại rất giống em lúc nhỏ, cái vẻ mặt đó đúng là không khác em là bao." Nói xong dừng một chút, “Anh cũng không có ý gì khác đâu, chỉ nói như vậy để thể hiện tâm trạng bất ngờ của mình thôi.”

“Bùi tổng, chúng ta đến rồi.”

Xe dừng lại, Bùi Dĩ Chu đẩy Hứa Xuyên ra, im lặng không nói gì đi từ trên xe xuống.

Cùng lúc đó, một chiếc xe ô tô hơi cũ kĩ dừng ở con đường bên kia.

Bùi Dĩ Chu cảm nhận được hơi thở quen thuộc, bước chân dừng lại, ánh mắt nhìn qua con đường bên kia. Nhưng anh lại chỉ thấy đám đông đi đi lại lại.

Hứa Xuyên hỏi: “Em nhìn gì đó?”

"Không có gì." Bùi Dĩ Chu thu tầm mắt lại, sải bước dài đi vào công ty, nhìn thẳng vào bí thư lại gần nói, “Bảo bộ phận kế hoạch nhanh chóng hoàn thành kế hoạch thu mua khu chung cư phía Bắc và phương án xây dựng rồi giao lên đây cho tôi, cố gắng hoàn thành trước thứ sáu.”

“Được, tôi lập tức đi làm.”

"Em họ, chúng ta đi ăn cơm trước..." Còn chưa nói xong, bóng dáng cao lớn kia biến mất ở thang máy.

Hứa Xuyên bĩu môi, giơ ngón tay giữa lên trước cửa, tay đút túi rồi cà lơ phất phơ đi ra khỏi cửa.

Anh vuốt cằm cân nhắc một chút, trực tiếp đi đến đường cái đối diện.

Có lẽ do trời mưa nên trong trung tâm thương mại cũng khá thông thoáng, không có nhiều người chen chúc với nhau.

Cô đi lên khu trang phục ở tầng hai, tiện tay mua mấy cái váy liền rồi thay, sau đó mang An Tử Mặc đi ăn.

"Mặc Mặc muốn ăn KFC không?" An Tưởng không biết An Tử Mặc thích ăn gì, cẩn thận dò hỏi ý kiến của cậu.

KFC?

Đời trước An Tử Mặc sống đến mười bốn tuổi cũng chưa từng ăn qua thức ăn nhanh. Việc ăn uống, cuộc sống hàng ngày rồi cả thời gian của cậu đều bị mẹ cậu kiểm soát, chẳng bao giờ được tự mình lựa chọn.

 

Thấy An Tử Mặc không nói lời nào, An Tưởng chủ động lựa chọn: “Chúng ta đi ăn KFC nha, chắc hẳn Mặc Mặc chưa từng ăn đâu nhỉ?”

Hiện tại mấy đứa nhỏ đều thích ăn thực phẩm chiên dầu mỡ, An Tử Mặc từ nhỏ lớn lên ở trong núi, chắc cũng không ngoại lệ.

An Tưởng mang theo An Tử Mặc vào cửa hàng KFC, tìm một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống.

"Bây giờ mẹ đi gọi đồ ăn, con giúp mẹ trông đồ, nhớ rõ không được đi cùng người lạ nha." Nói rồi cô đi xếp hàng.

An Tử Mặc mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, chung quanh vô cùng ầm ĩ, An Tử Mặc bực bội đem âm lượng của thuật đọc tâm chỉnh xuống nhỏ nhất.

Nhìn bóng dáng của An Tưởng, ánh mắt An Tử Mặc hơi lóe, lại định chạy trốn lần nữa.

Nhưng lúc này, một bóng dáng cao lớn trùm xuống đỉnh đầu cậu, người kia trực tiếp ngồi xuống đối diện.

An Tử Mặc lập tức nhận ra đó là người vừa rồi mới đưa tiền.

“Bạn nhỏ đang giúp mẹ trông đồ sao?”

Hứa Xuyên cười vô cùng hiền lành, An Tử Mặc lại nhìn thấy hai chữ "biến thái" trên mặt anh, hừ nhẹ một tiếng không phản ứng.

"Cháu tên là gì thế?" Hứa Xuyên chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục cùng An Tử Mặc nói chuyện.

Cậu dựa lưng vào ghế, hai chân nhấc khỏi mặt đất lay động, tay nhét trong túi, khuôn mặt nhỏ đáng yêu xinh đẹp không chút biểu cảm dư thừa.

Hứa Xuyên cẩn thận quan sát cậu nhóc, càng quan sát càng kinh ngạc.

Này mẹ nó —— vẻ mặt của nó giống như đúc em họ Bùi Dĩ Chu của mình!

Không, nhìn kỹ thì vẫn hơi khác một chút.

Nó đáng yêu hơn Bùi Dĩ Chu lúc nhỏ nhiều!

"Cục cưng nhỏ, nói cho chú biết cháu tên là gì? Năm nay mấy tuổi rồi?" Hứa Xuyên hỏi từng câu một từng chút, “Nói cho chú đi, chú sẽ cho cháu tiền để mua kẹo.”

“Anh gì ơi, anh còn như vậy là tôi báo cảnh sát đấy.”

Vẻ mặt Hứa Xuyên cứng đờ, nhìn An Tưởng cầm cơm về thì im lặng.

Anh nuốt một ngụm nước miếng, yên lặng dịch mông vào bên trong: “Ngại quá, tôi không có ý xấu.”

An Tưởng không tin, nhìn người này cười tủm tỉm là biết không có gì tốt.

Cô buông đồ xuống, giọng điệu nhàn nhạt: “Anh à, chúng tôi muốn ăn cơm.”

Rõ ràng là cô muốn đuổi người.

Hứa Xuyên tươi cười: “Trùng hợp quá, tôi cũng tới đây để ăn cơm. Nhưng xung quanh đây không còn chỗ trống, cô xem tôi có thể ngồi đây được không?”

An Tưởng ngồi bàn cho bốn người, xung quanh đúng là cũng không còn chỗ trống.

 

"Tùy anh." An Tưởng ngồi xuống bên cạnh An Tử Mặc, đem một phần ăn đẩy qua cho nó, “Mặc Mặc mau ăn đi, ăn xong rồi chúng ta về nhà.”

Mùi đồ ăn chiên dầu chui vào mũi miệng, cánh gà được chiên vàng giòn, phô mai phủ quanh miếng thịt dày vô cùng quyến rũ. An Tử Mặc lập tức đưa mắt xuống dưới nhìn.

Cậu không nhịn được nuốt nước bọt, tạm thời vứt ân oán tình thù sang một bên, cầm cánh gà lên gặm từng miếng từng miếng một.

Thấy con trai ăn ngon lành, trên mặt An Tưởng lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Hứa Xuyên không thích ăn loại thực phẩm này lắm, nói muốn ăn cơm hoàn toàn chỉ là kiếm cớ. Anh tùy tiện gọi trà sữa, ngồi một bên âm thầm quan sát hai người.

“À... Tôi tên là Hứa Xuyên, không biết tên cô là gì?”

An Tưởng cũng không ngẩng đầu lên: “Về sau chúng ta cũng sẽ không gặp lại nhau, anh không cần phải biết tên tôi.”

Đột nhiên Hứa Xuyên xấu hổ, “Tôi không có ý xấu, chỉ muốn tìm hiểu một chút về cô thôi.”

“Ừ, tôi biết rồi.”

Nhìn qua thì An Tưởng dịu dàng hiền lành nhưng thật ra lại mềm cứng đều không ăn, chẳng cho Hứa Xuyên lý do nào để tới gần.

Ngay khi Hứa Xuyên bắt đầu nản lòng, đột nhiên An Tưởng đưa thẻ hội viên lại cho anh.

“Hứa tiên sinh, cái này trả cho anh.”

“Hả?”

“Vừa rồi tôi đi mua quần áo người ta nói đây là thẻ hội viên hoàng kim, bên trong còn rất nhiều tiền, anh vẫn nên cầm lại đi.”

“À không, thật ra tôi cũng không dùng...”

Trung tâm thương mại Tinh Thành là sản nghiệp dưới trướng Bùi thị, anh mua đồ nhà anh bán, đúng là không dùng được.

"Tôi dùng nó mua được quần áo mới với giá ưu đãi, coi như nhận bồi thường từ anh rồi, tiền thừa tôi cũng không cần." An Tưởng để thẻ của Hứa Xuyên lên bàn, không quan tâm anh có nhận hay không, cúi đầu yên lặng uống trà sữa của mình.

Ánh mắt Hứa Xuyên lập lòe, vẻ mặt anh hơi kỳ lạ.

An Tử Mặc đang uống Coca cảm nhận được cảm giác kỳ lạ kia liền chỉnh cao âm lượng để nghe suy nghĩ của người bên cạnh.

Suy nghĩ của An Tưởng: [Huhu, có phải người này là bọn buôn người không? Có nên báo cảnh sát hay không nhỉ?]

Người ngồi ghế sau: [Ăn MacDonald vẫn ngon hơn.]

Đây là Hứa Xuyên: [Đứa trẻ này không phải là con riêng của em họ mình không nhỉ? Đệch! Sao cô gái này lại thơm như vậy?]

[Thèm ăn quá.]

An Tử Mặc run run, vẻ mặt của cậu thay đổi ngay lập tức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play