Tiếng kèn harmonica vô cùng dễ nghe vang lên trong xe. An Tử Mặc nghiêm túc thổi, trong mắt cậu bừng lên sức sống.
An Tưởng hoảng hốt nhìn cậu. Đột nhiên cô nhớ tới một ký ức nào đó, nó chỉ hiện lên một cách mơ hồ trong lòng cô nhưng làm cô cảm thấy đau đớn.
Sau khi thổi xong, An Tử Mặc buông kèn harmonica ra, ngồi về chỗ mình. Thấy An Tưởng còn nhìn chằm chằm mình, cậu hơi ngượng ngùng dời ánh mắt mình ra ngoài cửa sổ. An Tưởng không vạch trần sự xấu hổ của cậu. Sau khi cô cười với cậu xong thì vươn tay ra ôm cậu vào trong ngực, nói:
“Nếu con buồn ngủ thì dựa vào người mẹ ngủ đi.”
An Tưởng phát hiện càng ngày mình càng nói chữ “mẹ” thuận mồm rồi. An Tử Mặc không từ chối, cậu dựa vào trong lòng An Tưởng, từ từ nhắm hai mắt lại.
Xe buýt chạy trên đường một cách rất êm. Các tòa nhà cao tầng hai bên đường dần bị thay thế bởi cây cối, ngày càng ít người dân sinh sống ở xung quanh hơn. Một giờ sau, xe buýt từ từ dừng ở điểm đến. Phụ huynh dắt tay các con mình xuống xe.
Khung cảnh xung quanh vô cùng yên tĩnh, núi sông trải dài. Các bạn nhỏ sống trong thành phố hiếm khi được hòa mình vào với thiên nhiên như này. Vừa thấy cây cối hoa cỏ xung quanh, tất cả đều sướng đến điên lên, chạy chạy nhảy nhảy không ngừng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play